Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 308




Chương 308

Phóng viên bị dọa đến sợ hãi, sau đó bị đuổi đi. Mạc Tiểu Tây lúng túng không biết nói gì: “Đám truyền thông này cũng thật là, chuyện linh tinh gì cũng lan truyền. Anh của tôi chính là một người mê công việc. Cả đời này của anh ấy, người vợ chính là công việc, làm gì có chuyện quan tâm đến chuyện nam nữ cơ chứ.”

Nghe Mạc Tiểu Tây nói như vậy, Thi Nhân phì cười. Không khí căng thẳng vừa rồi liền biến mất. Bọn họ tiếp tục đi về hướng khu triển lãm. Mạc Tiểu Tây đi theo bên cạnh, sau đó làm hướng dẫn giới thiệu lịch sử phát triển của nhà họ Mạc. Thi Nhân nhìn thấy những bức ảnh, còn có cả hiện vật, ánh mắt cô lóe sáng.

Quả nhiên thực lực của nhà họ Mạc rất mạnh, những tác phẩm điêu khắc tinh xảo này, tay nghề quả thật tuyệt vời. Nghe nói tất cả đều được làm thủ công từ xa xưa lưu truyền tới nay. Nhà họ Mạc dùng nguồn tài chính duy trì mới không làm cho những sản phẩm thủ công truyền thống này bị thất truyền, tất cả đều được truyền lưu cho những thế hệ sau. Nhà họ Mạc không đơn giản chỉ duy trì những sản phẩm thủ công của đất nước này.

Những nước khác cũng có thể đến xin hỗ trợ tài chính, chỉ cần tay nghề thủ công được nhà họ Mạc công nhận. Ngay từ đầu, rất nhiều người đều chê cười ông chủ nhà họ Mạc rằng ông đang ném tiền qua cửa sổ. Nhưng sau nhiều năm qua đi, mọi người mới phát hiện người thông minh nhất chính là ông chủ Mạc.

Trên thế giới này, những thứ có thể bắt chước được thì đều không phải thứ quý giá gì. Thứ quý giá nhất chính là những thứ đã được truyền lưu lâu đời nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp tinh xảo.

“Nữ thần, nơi này chia làm vài khu triển lãm. Ngoại trừ khu điêu khắc ngọc thạch, còn có bốn khu lớn như điêu khắc gỗ, điều khắc đá, trang sức cổ đại. Chúng ta bắt đầu tham quan từ khu điêu khắc gỗ , sau đó kết thúc ở khu điêu khắc ngọc thạch.”

“Được. Trước kia tôi cũng rất muốn đi Singapore xem, kết quả vẫn chưa cơ hội đi.” Thi Nhân thật sự hứng thú, hôm nay thật sự là một ngày tốt.

Điêu khắc gỗ đương nhiên là dùng gỗ để điêu khắc. Các loại gỗ, các loại sản phẩm điêu khắc từ cây hạch đào, tay nghề điêu khắc ra các sản phẩm trông sống động như thật. Những loại gỗ điêu khắc nhìn không có gì đặc biệt, nhưng dưới bàn tay người thợ thủ công tạo ra nó, trông chúng giống như là có sự sống tồn tại. Lớn có kiến trúc, mái hiên, cây cột. Nhỏ có vật trang trí, cây hạch đào, vòng tay ngọc của Phật.

Cả quá trình trên đường tham quan, ánh mắt của Thi Nhân không dừng lại chút nào. Tiêu Khôn Hoằng đi song song bên cạnh người cô. Khi nhìn thấy những đồ vật này, ánh mắt anh ta nhìn rất thâm sâu, trong đầu hiện lên suy nghĩ sâu xa. Nhà họ Mạc quả nhiên không hổ là ông chủ dẫn đầu trong ngành này. Thế lực bên trong và học thức không phải người bình thường là có thể so sánh được. Đây là những tài sản quý giá được bắt đầu tích lũy từ đời ông chủ Mạc đến bây giờ, đã trải qua sự cố gắng của ba đời.

“Này, đây là trầm hương phải không?” Thi Nhân đang đứng cạnh một bục triển lãm, bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm.

“Đúng rồi nữ thần, đây chính là là trầm hương. Bên này là vòng tay được làm từ tơ vàng cây lim, còn có rất chất liệu khác.”

“Cái này, tôi cảm thấy nó không tệ.”

Thi Nhân nhìn thấy một chuỗi vòng tay trầm hương ưng ý.

Mạc Tiểu Tây cho người lấy vòng tay lại gần: “Nữ thần, hạt ngọc châu này có vẻ hơi to, không thích hợp với cô.”

“Ai nói là tôi sẽ đeo cho mình?” Thi Nhân kéo tay Tiêu Khôn Hoằng qua so sánh một chút: “Có thích cái này không?”

“Cũng được.” Tiêu Khôn Hoằng không hiểu gì về những đồ trang sức như thế này, anh ta bình thường không thường đeo những thứ này, nhưng là đồ bà xã tặng thì ngoại lệ.

Ngón tay cái anh ta vặn đi vặn lại chiếc nhẫn trên ngón tay. Chiếc nhẫn Hoàng Ngọc mà cô tự tay làm, bây giờ anh ta vẫn còn đeo ở trên tay, chưa bao giờ tháo nó ra.

“Nghe nói đeo thứ này sẽ rất tốt cho sức khỏe, không phải anh thường mất ngủ hay sao? Anh thử xem.” Thi Nhân nhìn chuỗi vòng tay: “Tử Tây, cái này có thể bán không?”

“Có thể, nhưng hiện tại không bán. Phải đăng kí trước, sau đó mới trả tiền.”

“Vậy cô phá lệ giúp tôi đi, tôi muốn mua nó.”

Trước kia Thi Nhân đã từng xem qua những thứ này, nhưng không biết chất lượng như thế nào, nhưng hiện tại là ở nhà họ Mạc thì chắc hẳn là có đảm bảo chất lượng.

Tiêu Khôn Hoằng đứng ở bên cạnh không nói một lời, mê mẩn nhìn vợ chọn lựa quà cho mình. Hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp.

Sau khi Mạc Tiểu Tây cho người ta đăng ký, cô ấy tiếp tục đưa Thi Nhân hai người họ đi tham quan phía trước. Tới khu điêu khắc đá, nơi này nhiều nhất chính là bức tượng điêu khắc Phật bằng đá, những bức tượng Phật từ bi nhìn từng người đến thăm quan triển lãm. Thi Nhân nhìn bốn phía xung quanh, nơi này có chút gì đó lạnh lẽo, ít nhất nơi này không vui vẻ bằng chỗ lúc nãy.

“Nữ thần, chắc là cô muốn hỏi, vì sao nơi này lại ít nhân viên làm việc nhất, thợ thủ công cũng rất ít? Bởi vì những thợ thủ công đó đều đang làm việc rất bận rộn ở những động Phật nổi tiếng, rất ít khi có thời gian tới đây tham gia vào những hoạt động này.”

Thi Nhân gật đầu: “Bọn họ thật vĩ đại.”

“Đúng vậy, sửa chữa một cái động Phật cần phải mấy chục năm đời người mới làm xong. Bọn họ cũng là những người mà tôi nể phục nhất.”

Có thể là là không khí của nơi này không giống với các khu khác, vậy nên mọi người đến đây tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều. Tham quan đến khu cuối cùng, khu này có liên quan đến việc quyền góp tu sửa di sản văn hóa thế giới. Thi Nhân dừng lại: “Tôi sẽ quyên góp một chút tiền, xem như là một chút thành ý của tôi.”

“Để tôi.” Tiêu Khôn Hoằng cầm tay cô, anh cầm lấy tấm séc từ tay trợ lý, ở bên trên anh ta viết một hàng dài những số không.

Khi Mạc Tiểu Tây nhìn thấy số tiền ghi trong hóa đơn, cô ấy không khỏi kinh ngạc: “Tôi thay mặt những thợ thủ công, cám ơn tấm lòng nhân ái và sự quyên góp của anh.”

Tổng cộng ba mươi lăm tỷ năm trăm triệu. Thật là phóng khoáng! Thi Nhân cũng nhìn thấy những số không trong tấm séc, theo bản năng nhìn anh ta một cái: “Ông chủ Tiêu hôm nay đúng là đẹp trai hơn bình thường đó.”

“Chẳng lẽ anh bình thường xấu lắm sao?” Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô. Chỉ cần là chuyện mà cô muốn làm, anh đều muốn thay cô hoàn thành nó, bởi vì anh nợ cô quá nhiều rồi.

Ánh mắt Mạc Tiểu Tây ghen tỵ: “Hai người đủ rồi đấy, đừng có ở trước mặt tôi biểu lộ tình cảm như vậy, còn muốn cho người khác sống không vậy?”

Kế tiếp là đi tham quan khu triển lãm trang sức cổ đại.

Rất nhiều đồ ở đây đều là mô phỏng theo cổ đại trang sức, cái trâm cài đầu, kim bộ diêu các loại. Rất nhiều kỹ nghệ, trang sức hiện nay khó mà so được, lại một lần nữa bất ngờ ca ngợi trí tuệ của người cổ đại. Thi Nhân đứng cạnh khu vực quà lưu niệm ở phía cuối, các sản phẩm bày bán ở đây đều là hàng mỹ nghệ, có thể mua bán, làm thành quà tặng người khác. Nơi này cũng có không ít người, phần lớn đều là người trẻ tuổi.

Mạc Tiểu Tây không mấy hứng thú, dù sao từ nhỏ đến lớn cô ấy đều nhìn thấy mấy thứ này. Nhưng Thi Nhân lại rất hứng thú, cô chọn lấy một cái trâm cài đầu: “Cái này mua về tặng Tiểu Khê, con bé nhất định sẽ thích.”

Mua về cho con gái nhỏ sao?

Tiêu Khôn Hoằng cau mày, sau đó nhìn sang bên hàng thật: “Hay là chọn cái kia đi.”

Hàng mỹ nghệ được làm từ đồng thau, nhưng là hàng chính hãng lại được làm từ vàng thật, giá cả hoàn toàn không giống nhau.

Thi Nhân kéo người anh ta: “Không cần đâu, con bé bây giờ còn nhỏ, hàng mỹ nghệ là được rồi.”

Đồ có tốt bằng nào thì rơi vào tay Mạc Tiểu Khê cũng sẽ không được lâu dài, lại còn hay bị vứt bừa bãi, con bé nghịch ngợm rất dễ làm mất. Có tiền nhiều cũng không nên tiêu tiền bừa bãi như vậy. Nhưng Tiêu Khôn Hoằng rất cố chấp, một khi đã vung tay thì sẽ mua hết bộ trang sức đó. Thi Nhân khuyên không được, chỉ có thể hít một hơi rồi thở ra cho qua.

Mạc Tiểu Tây cười nói: “Bộ trang sức đó ở cổ đại là dành cho tân nương tử đeo, trong đó chỉ là một chiếc vương miện đội đầu thôi nhưng giá trị lại rất xa xỉ. Hơn nữa, từng chỉ tiết rất nhỏ được làm rất tinh tế, cân phải bảo vệ vô cùng cẩn thận.”

Tiêu Khôn Hoằng đá lông mày: “Vậy lấy bộ đó.”

Mạc Tiểu Tây có chút khó xử: “Đồ chính hãng của khu vực này theo lý mà nói thì không được bán. Dù gì để làm ra nó tốn thời gian rất dài, tôi nhớ rằng để hoàn thành cái vương miện làm bằng vàng có đính phỉ thúy đội đầu kia phải mất tới tám năm.”

Những thứ ở đây không chỉ dùng tiền là có thể mua được.

Thi Nhân vội vàng mở miệng: “Hay là bỏ đi vậy, hoặc là đổi sang cái khác.”

“Nữ thần, cái này phải hỏi anh tôi xem, chuyện này tôi thực sự không thể quyết định được.” Mạc Tiểu Tây có chút ngượng ngùng.

Thi Nhân xua tay: “Không sao đâu, mua hàng mỹ nghệ này trước, gói lại đi.”

Anh Tiêu có vẻ rầu rĩ không vui, nhưng khi trả tiền, anh rút thẻ của mình ra đặt lên trên tay Thi Nhân: “Quẹt thẻ của anh đi!”

Thi Nhân cũng không ngần ngại cầm lấy rồi trả tiền.

Khu triển lãm cuối cùng là khu đi khắc ngọc thạch. Đây là nơi có nhiêu người nhất. Thi Nhân cùng Tiêu Khôn Hoằng vừa mới bước vào, sau đó liền gặp mặt bà Hách ở cửa đi lại, còn có Hách Liên Thành. Bầu không khí trở nên thật căng thẳng.