Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 289




Chương 289

“Anh cả, em biết anh giấu rất kỹ nhưng em là em gái anh, sao lại có thể không nhìn ra được chứ?”

Mạc Tử Tây biết anh cả mình không thích nữ thần cho lắm.

Vì vậy từ đầu tới giờ thái độ của anh ta đối với nữ thần không ra làm sao.

Vừa nãy khi anh cả lên tiếng giúp đỡ, cô ấy đều ngây ngốc nhanh chóng kêu đứa trẻ chạy đến ôm đùi.

Mạc Đông Lăng dựa vào trên ghế: “Tại sao anh phải ghét một người không hề quan trọng chứ?”

“Có liên quan đến chị Mộng Thần đúng không?”

Bàn tay của anh ta chậm rãi nắm chặt sau đó lại buông ra: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì Hách Liên Thành đã coi nữ thần như người thay thế, tất cả những chuyện trước đây chưa từng thực hiện đều làm với nữ thần. Anh ta đang dùng những cách khác để bù đắp cho sự hối tiếc ban đầu, vì vậy anh mới ghét nữ thần.”

Nhắc tới Mạc Mộng Thần, bầu không khí trong xe bỗng trở nên không được tốt cho lắm.

Thay vì không ưa Thi Nhân không bằng nói là ghét bỏ nhà họ Hách, chán ghét sự hèn nhát của Hách Liên Thành và sự thật Mạc Mộng Thần đã rời bỏ thế giới này.

Mạc Tử Tây cũng không ngờ tới người anh cả trước giờ vẫn luôn tỏ ra kiên cường và sáng suốt này lại thực sự âm thầm giấu kín hình bóng của Mạc Mộng Thần trong đáy lòng.

Trên đời này cho dù nhà họ Mạc có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng có những việc không thể làm được.

Ví dụ như tìm được người cô đã mất tích.

Hay là việc làm cho Mạc Mộng Thần sống lại.

Mạc Đông Lăng nhìn về phía trước với ánh mắt mông lung không hề có tiêu điểm, sau đó thản nhiên mở miệng: “Em nói rất đúng, anh chán ghét tất cả mọi người nhà họ Hách, muốn họ hoàn toàn biến mất không bao giờ còn nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của họ nữa.”

Những lời này ẩn chứa đầy sự thù địch.

Mạc Tử Tây bỗng rùng mình kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh cả!”

Khi chị Mộng Thần xảy ra chuyện, sóng gió dữ dội nổi lên trong gia đình họ Mạc, anh cả đã từng đánh cho Hách Liên Thành đến gần chết khiến anh ta phải nằm viện hơn một tháng trời.

Tuy nhiên nhà họ Hách và họ Mạc đều là những dòng họ lớn và có nguồn gốc sâu xa, hai nhà còn có quan hệ thông gia qua lại.

Không phải cứ nói xóa bỏ mối quan hệ giữa họ là xóa bỏ ngay được.

Mặc dù chuyện nháo lớn như vậy nhưng cuối cùng nhà họ Hách bên kia cũng không phải chịu bất cứ trừng phạt nào, chẳng qua người của hai dòng họ đã dần cắt đứt liên lạc trong mấy năm nay.

Hai bên đã từng hợp tác làm ăn cũng từ từ tách ra và không còn mối liên quan gì nữa.

Mạc Tử Tây nghĩ đến điều này trong lòng chợt lạnh.

Chẳng lẽ ban đầu anh cả không có hành động gì chính là vì chờ đến bây giờ hay sao?

Chờ lợi ích của hai nhà tách hẳn không còn dính líu rồi mới ra tay?

“Sao vậy bị dọa rồi à?”

Mạc Đông Lăng xắn tay áo lên, khuôn mặt điển trai trở nên lạnh lẽo: “Nhà họ Hách đã hút cạn máu của chị gái em, chẳng lẽ không cần phải trả giá bằng máu hay sao?”

Nếu như không phải do người nhà và bà chủ nhà họ Hách ép bức quá mức thì Mộng Thần sẽ không xảy ra chuyện.

“Em không có ý này.”

Mạc Tử Tây đột nhiên không biết nói gì cho phải. Trong đầu cô ấy xuất hiện dáng vẻ của rất nhiều người, trong đó đa số đều là người nhà họ Hách cũng có mấy cô gái quan hệ thân thiết với cô ấy.

Ngoài ra còn có một người quan trọng nhất chính là Hách Liên Thành.

Nếu như kế hoạch của anh trai thành hiện thực, vậy thì cô và anh Liên Thành cũng sẽ trở thành kẻ thù của nhau.

“Tử Tây, anh biết em thích Hách Liên Thành.”

“Anh cả! Đó đã là chuyện trước kia rồi, bây giờ em và anh ấy không giống như mọi người nghĩ đâu.”

Biểu cảm của Mạc Tử Tây chợt thoáng qua vẻ mất tự nhiên, trước đây cô ấy thích Hách Liên Thành, nhưng bởi vì chị Mộng Thần đến trước nên cô ấy vẫn luôn âm thầm giấu kín phần tình cảm này.

Không nghĩ tới anh cả lại nhìn ra được.

“Tốt nhất là như vậy, đã đến lúc nhà họ Hách phải trả giá rồi.”

Mạc Đông Lăng không khỏi châm một điếu thuốc, đôi môi mỏng nhả ra từng làn khói trắng sau đó anh ta thản nhiên nói: “Vậy còn em thì sao, tại sao lại thích cô ấy như vậy?”

“Em cũng không biết nữa, chính là rất muốn lại gần chị ấy.”

Vẻ mặt của Mạc Tử Tây bình tĩnh: “Ban đầu chính nữ thần đã đón em về nhà.”

“Là em cố tình tiếp cận cô ấy trước.”

“Đúng vậy, bởi vì anh Liên Thành đối xử rất đặc biệt với chị ấy, hơn nữa trông rất giống với chị Mộng Thần nên thật ra mới đầu em cũng không có ý tốt tới gần chị ấy, sau đó phát hiện nữ thần không phải như những gì em đã nghĩ.”

Lúc đó Thi Nhân đang mang thai.

Cô ấy cho rằng đứa bé là của Hách Liên Thành, vì vậy cũng đã từng nghĩ có nên giết chết đứa bé này hay không.

Kết quả sau đó lại phát hiện ra hoàn toàn không phải như vậy.

Mạc Tử Tây đan các ngón tay vào nhau: “Nữ thần đối xử rất tốt với em, thật ra chị ấy cũng sống không dễ dàng gì, vì chúng ta đều đang lừa dối chị ấy.”

Chỉ có mình Thi Nhân không biết tại sao họ lại tới gần cô.

Trong đáy lòng họ đều giấu kín một người mà không bao giờ có thể bù đắp được cho người đó.

“Ngay cả khi cô ấy gặp phải chuyện khiến người ta thương hại thì đây cũng không phải là lý do để em ở lại bên cạnh cô ấy.” Mạc Đông Lăng vừa mở miệng đã nói trúng, ánh mắt anh ta cực kỳ sắc bén: “Tử Tây, tính cách của em trông có vẻ rất cởi mở nhưng lại không phải là người sẽ tùy tiện kết bạn với người khác.”

“Anh cả, anh có thể dành cho em chút riêng tư được không?”

Mạc Tử Tây cảm thấy có chút thất bại: “Thôi được rồi bị anh đoán trúng rồi, em ở bên cạnh nữ thần là vì khuynh hướng giới tính của em có vấn đề, em thích nữ thần!”

Khi người tài xế nghe thấy những lời này, chiếc xe hơi chao đảo một chút.

Khóe miệng của Mạc Đông Lăng khẽ giật: “Nói tiếng người.”

“Đây chính là lời nói thật, tin hay không tùy anh!”

Anh ta gõ vào trán cô ấy đau đến mức khiến Mạc Tử Tây phải rơi lệ. Hai người phía sau không nói gì nữa.

Cô ấy lấy khăn giấy ra lau nước mắt rồi ngây người nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, thực ra mỗi khi cô ấy ở bên cạnh nữ thần luôn có cảm giác giống như chị Mộng Thần chưa từng rời đi vậy.

Cô ấy thấy Thi Nhân thật sự rất giống với chị Mộng Thần.

Thật sự rất giống. Cũng đã từng có người phụ nữ giống chị Mộng Thần xuất hiện nhưng chỉ có nữ thần là giống nhất.

Không phải nói về ngoại hình mà là các mặt khác nữa.

Khi chị Mộng Thần vẫn còn sống, họ không quý trọng thời gian ở bên cạnh người thân của mình, mãi cho đến khi người không còn nữa thì mới nhận ra rằng rất nhiều điều tiếc nuối không bao giờ còn có thể bù đắp được.

Cô ấy hối hận. Anh cả cũng vậy.

Hách Liên Thành cũng có.

Nhưng nữ thần là vô tội, chị ấy không phải là Mạc Mộng Thần.

Bữa tiệc của nhà họ Hách đã diễn ra được một nửa và gần như đã tàn cuộc.

Tuy nhiên video Thi Nhân ra tay đánh người trong bữa tiệc đã bị người đăng tải lên mạng. Tiêu đề “Mợ ba nhà họ Tiêu đánh người” nhanh chóng được đẩy lên hot search.

Thi Nhân còn chưa về đến nhà thì hot search đã lan truyền chóng mặt.

Có rất nhiều người đều đang mắng chửi cô còn nói rằng cô quá ngang ngược và ngạo mạn, che giấu tình trạng sức khỏe của Tiêu Khôn Hoằng chồng mình nhằm âm mưu chiếm đoạt tài sản của Tập đoàn Quang Viễn.

Có người nói rằng cô chưa lấy được tiền mà đã hênh hoang rồi.

Tóm lại cuối cùng Thi Nhân bị toàn bộ cư dân mạng chỉ trích, cho rằng cô là tên trọc phú với tu dưỡng thấp kém, chính con mình gây ra chuyện lại còn ra tay đánh cha mẹ của đối phương.

Thi Nhân suốt đường đi đều không có xem điện thoại mà vẫn luôn dỗ dành con mình.

Chiếc xe dừng lại bên ngoài căn biệt thự.

“Daddy!”

Vừa mới xuống xe, Bánh Bao Nhỏ đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, cô bé không màng tất cả mà trực tiếp chạy tới với dáng vẻ đầy uất Ức.

Tiêu Khôn Hoằng cúi người ôm lấy con gái vào trong lòng rồi đưa mắt nhìn Thi Nhân.

Cô dắt hai con trai đi từng bước về phía anh: “Có gì ăn không? Em đói rồi Trên bữa tiệc cô cũng không ăn uống gì, kết quả còn phải ra tay đánh người.

“Ừ, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”

Giọng nói của anh đầy dịu dàng rồi nhìn cô thật sâu, phát hiện trên khuôn mặt của cô vợ nhỏ không có gì khác thường, cũng không nhắc tới tin tức nóng hổi trên mạng.

Bánh Bao Nhỏ vẫn luôn ôm lấy cổ của Tiêu Khôn Hoằng không buông với bộ dáng tủi thân.

Người đàn ông dịu dàng nói: “Đi xuống nào, daddy lấy thuốc bôi cho con nhé.”

Lần này Bánh Bao Nhỏ mới chịu đi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc: “Có người xấu daddy nhớ phải trả thù giúp con.”

“Ừ, daddy sẽ giúp con, bây giờ con phải ngoan ngoãn.”

Tiêu Khôn Hoằng cầm lấy bông gòn tẩm cồn rồi sát trùng vết thương trên trán của con gái, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng sau khi nhìn thấy vết đỏ hồng trên đó ánh mắt anh chợt trở nên cực kỳ dọa người.

Chẳng qua khi đối mặt với con mình anh đã khôi phục lại bình thường.

Anh đặt đồ xuống: “Mợ Hồng đã chuẩn bị những món mà các con thích ăn rồi, đi nếm thử xem sao.”

“Daddy đừng quên đó.”

Bánh Bao Nhỏ nhắc nhở anh một chút sau đó đi ăn với các anh của mình, ngoại trừ dấu vết trên trán cũng không nhìn ra trước đó cô bé đã từng khóc lớn một trận.

Mợ Hồng nhìn thấy cô bé bị thương bỗng cảm thấy đau lòng không thôi.

Tiêu Khôn Hoằng xoay người trực tiếp đi lên lầu, bây giờ chắc hẳn vợ anh đã nhìn thấy tin tức nóng hổi rồi.