Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 278




Chương 278

Thi Nhân điều chỉnh biểu cảm của mình và bước vào phòng hop.

Ban giám đốc vẫn là đám người đó, họ nhìn cô với ánh mắt đề phòng, đầy thù địch.

Dù sao trong khoảng thời gian này, cô sẽ thay mặt Tiêu Khôn Hoằng.

Thi Nhân biết mọi chuyện rất khó xử lý, nhưng cô sẽ không lùi bước, hôm nay ban giám đốc cổ ý sắp xếp để Hách Liên

Thành gặp mặt cô, nhất định là muốn ra oai phủ đầu cô.

Cô ngồi trên ghế của Tiêu Khôn Hoằng, nhìn vào phòng họp

Đột nhiên cô muốn biết trước đây Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở lớn. vị trí này, anh sẽ làm gì. Anh đã phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió khi ngồi ở vị trí này đây?

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ tò mò về một người đến vây. Nội dung cuộc họp không có gì mới, lời nói của ban giám đốc không thay đổi.

Thi Nhân vẫn dùng lời lẽ trước đó để giải thích, nhưng vẻ mặt có phần miễn cưỡng, nhìn từ bên ngoài thì cô có vẻ đang khoe tài, nhưng lại không còn tự tin như lúc đầu. Những người trong ban giám đốc đã nhận được tin tức mà họ muốn, đều đã tự có quyết định riêng ở trong lòng. Đến giờ, Thi Nhân rời khỏi phòng họp, có một chút cảm giác muốn chạy trốn.

Ban giám đốc thì không.

Bọn họ mặt đối mặt nhìn nhau: “Các anh nghĩ sao, nếu Tiêu Khôn Hoằng thật sự có chuyện, một người phụ nữ nhất định sẽ không thể quản lý tập đoàn Quang Viễn được.” “Tôi cũng đồng ý, cần phải bầu lại tổng giám đốc hoặc bán cổ phiếu”

Hầu hết mọi người nghe thể đều rung động, nếu Tiêu Khôn

Hoằng không có ở đây, tập đoàn Quang Viễn sẽ không thể tiến xa nữa.

Lúc này, một số người vẫn im lặng.

Sự việc không được tiết lộ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Khôn Hoàng.

Nếu làm như vậy, khi Tiêu Khôn Hoảng tính dậy và xuất hiện, rồi đến tính sổ, những kẻ phản bội nhất định sẽ bị xóa sổ. Nhất thời, trong lòng mỗi người đều có những suy đoán của riêng mình.

Thi Nhân đi thẳng trở lại văn phòng, sau khi đóng cửa, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Vừa rồi cô chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, sợ mình sẽ làm hỏng chuyện. “Phu nhân, mời dùng trà, tôi ra ngoài một chuyến.” “Được rồi.”

Thi Nhân gật đầu rồi ngồi thất thần trên ghế, thực ra thì chuyện của tập đoàn đều do trợ lý Tiêu xử lý, còn Tiêu Khôn Hoảng ở phía sau điều khiển.

Cô chỉ ra mặt diễn kịch cũng cảm thấy mệt mỏi, Tiêu Khôn Hoảng chắc chắn còn cảm thấy áp lực hơn rất nhiều. “Ring ring.”

Điện thoại rung lên, Thi Nhân nhìn thấy ID người gọi, khoé miệng cong lên, chạm vào biểu tượng kết nối: “Này.” “Xin hỏi bà Tiêu xinh đẹp hiền lành lại có năng lực có không?” “Cô ấy không có ở đây, xin vui lòng để lại lời nhắn.”

Người đàn ông ở bên kia điện thoại dừng lại, sau đó lại nói: “Hôm nay thể hiện rất tốt.” “Anh không có ở đây, làm sao anh biết em làm tốt chứ?” “Bởi vì anh có đôi mắt nhìn ngàn dặm.”

Giọng Tiêu Khôn Hoang vẫn trầm ẩm, dù nghe thể nào cũng thấy rất hay.

Thi Nhân cầm điện thoại, đứng trước cửa số sát đất, nhìn tòa nhà bên dưới: “Đoán xem bây giờ em đang làm gì?” “Nhìn phong cảnh, tầm nhìn từ cửa số sát đất rất đẹp.”

Thi Nhân nhìn bầu trời xanh bên ngoài: “Rất đẹp, cảm giác như có thể vươn tay ra chạm vào bầu trời vậy, mang đến cho người ta cảm giác người ở vị trí cao không tránh nổi cô đơn.” “Em xác định là người ở vị trí cao không tránh nổi cô đơn chứ?” “Nếu không thì sao?” “Em không cảm thấy giống như một mình đứng trên đinh vinh quang à?”

Thi Nhân sững sờ trước sự tự luyến của người đàn ông, bật cười thành tiếng: “Không ngờ anh lại tự tin như vậy?” “Cũng không hẳn là vậy.”

Tiêu Khôn Hoảng suy nghĩ một chút, vẫn có lúc không có tự tin. “Ví dụ lúc nào thì anh không tin tin, anh nói đi, thật tò mò.” Thi Nhân đợi một lúc lâu, nhưng người đàn ông bên kia không nói gì.

Sau đó, anh chậm rãi nói: “Ví dụ như đêm đó, em cảm thấy thể nào?” “Gi?” “Đêm trước kỳ kinh nguyệt của em.”

Trong nháy mắt, Thi Nhân đã hiểu ra, mặt cô đỏ bừng: “Anh đổi chủ đề được không?” “Không được, phải nói cho anh biết kết quả, nếu không anh không tự tin” “Anh Tiêu mấy năm nay không ngừng dính vào scandal mà lại không tự tin, anh đang lừa ai vậy?”

Thi Nhân đỏ mặt, nghĩ một đẳng nói một nẻo. “Từ đầu đến cuối, anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất là em.”

Bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lång, Thi Nhân kinh ngạc đến mức không biết nói gì, tin này quả bất ngờ. “Này, anh có ngốc không?”

Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng trở nên khó chịu, biểu hiện trên mặt anh có chút không nén nổi cơn giận, may mắn thay, trong phòng làm việc chỉ có một mình anh. “Khụ khụ. Không có gì, chỉ là hơi bất ngờ thôi, ha ha ha.”

Thi Nhân không nhịn được cười thành tiếng, hóa ra vị tổng giám đốc bên ngoài có vô số tai tiếng lại còn cao quý, hào hoa lại là người như thế.

Cô không nghi ngờ lời nói của anh. “Không được cười.”

Mặt mày người đàn ông u ám, nói với giọng điệu ra lệnh nhưng tiếng cười của người vợ nhỏ vẫn vọng qua điện thoại. Anh nghiến răng: “Em thiểu đòn đúng không?” “Tiêu Khôn Hoằng, anh nói xem, nếu em tiết lộ tin tức này với giới truyền thông, liệu mọi người có thể bớt chú ý tới em không?” “Em dám? Em có tin anh khiến em sau này không xuống giường được hay không?”

Tiêu Khôn Hoằng đe dọa cô, sau đó nói: “Bên phía truyền thông đã khiến em chịu uất ức, anh sẽ cho người xử lý.” “Thật ra không sao cả, em biết những thứ này đều là “Cho dù là giả, cũng sẽ không thể để em chịu uất ức được.” giá.”

Giọng của người đàn ông mang theo vẻ không được cãi lại: “Anh cũng vừa biết chuyện này, xin lỗi. “Là em không để trợ lý Tiêu nói cho anh biết. Vốn dĩ chi là chuyện nhỏ, để đảm người đó tập trung chú ý tới em thì sẽ giúp anh dễ dàng làm việc hơn. Chi cần anh thắng, những tin đồn này sẽ biến mất ngay thôi.”

Tiêu Khôn Hoàng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô bên tai, anh vươn tay che ngực, trong ngực tràn đầy sợ hãi.

Đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên: “Thích anh như vậy sao?”

Đề tài thay đổi quá nhanh, Thi Nhân mím môi: “Tôi làm việc vì đại cuộc.” “Ừm, cũng là vì anh.”

Khi một người đàn ông trở nên tự luyến thì không thể nói được gì.

Tiêu Khôn Hoằng ho khan: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh, rốt cuộc tối hôm đó em có hài lòng không?” “Em… em không nhớ” “Anh nhớ lúc ấy em…” “Tút tút” điện thoại đã bị ngắt, Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn điện thoại, ngượng ngùng.

Anh nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, trong lòng nhộn nhạo.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên ghế xem tài liệu, không lâu sau, anh nhận được một email ẩn danh. Anh ta nheo mắt lại, ngón tay thon dài click mở thư, trong thư có một đoạn ghi âm. “Tôi nghe nói điều kiện nhà của bạn gái cũ của anh cũng tốt låm, nhưng mọi chuyện vẫn trở nên như thế này. Còn tôi như thế này, chắc mẹ anh hận chết tôi.”

Nghe vậy, Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, chuyện gì đây?

Anh nhấp vào biểu tượng tạm dừng, kiểm tra người gửi. Đó là một địa chỉ IP giả, đã được xử lý.

Hừ ai lại dùng thủ đoạn vụng về như thế để kích bác chia rẽ chứ?

Anh biết hôm nay cô vợ nhỏ đến tập đoàn Quang Viên, còn gặp Hách Liên Thành ở tầng trên cùng.

Trong lòng người đàn ông cảm thấy hơi khó chịu, nhưng anh tin rằng cô vợ nhỏ không phải loại người như vậy. Những ngón tay thon dài nhấp vào biểu tượng tiếp tục phát. “Còn cô và Tiêu Khôn Hoằng thì sao?” “Ban đầu, giữa tôi và anh ấy chỉ là ngoài ý muốn, nhưng những gi xảy ra sau đó cũng chứng minh không phải là trùng hợp. Bây giờ, vì con, nên..” “Vậy cô ở bên Tiêu Khôn Hoằng vì con sao?” “Đúng.”

Câu trả lời cuối đập vào trái tim Tiêu Khôn Hoằng, vô cùng đau đớn.