Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 215




Chương 215

Thi Nhân hít một hơi thật sâu, cái tên tiện nhân này.

Cô bình tĩnh trả lời: “Không phải đồ của anh, thì làm sao cũng không đoạt được. Chỉ bằng năng lực của anh, tập đoàn Quang Viễn miếng bánh ngọt lớn như vậy, anh muốn nuốt vào cũng không sợ bị mắc nghẹn tới chết luôn à?”

“Ha, năng lực của anh không so được với Tiêu Khôn Hoằng, nhưng mà vậy thì sao? Anh chính là muốn nhìn thấy bộ dạng một lần nữa hai bàn tay trắng của hắn, anh muốn để hắn rốt cuộc không bò lên nổi.”

“Rất tốt, vậy chờ mà xem.” Thi Nhân mười phần tức giận ném điện thoại qua một bên.

Cái tên Tiêu Vinh khốn nạn này.

Chiếc xe đã đến trước cửa một cửa tiệm, người Mạc Tử Tây mang tới đã sớm tìm rồi.

Thi Nhân bước vào, giang tay ôm lấy Mạc Tử Tây: “Em không sao mà.”

“Nữ thần, ăn chút đồ trước đi, tôi đoán là còn sớm như vậy chắc em vẫn chưa ăn gì hết.”

“Phải đó.”

Thi Nhân cũng không từ chối, bây giờ cô cần phải ăn uống đầy đủ, mới có thể lên tinh thần đi ứng phó một đám cổ đông kia.

Trợ lý Tiêu ở một bên nhìn qua: “Phu nhân bên bộ phận PR kia phải người qua hỏi, cần làm rõ lời đồn bên ngoài không?”

“Không cần thiết.”

Thi Nhân lắc đầu, sau đó nhận lấy đồ ăn.

Cô lau miệng: “Như vậy bắt đầu đi.” Nửa tiếng sau, Thi Nhân từ trong phòng đi ra, một thân mặc váy trắng nhạt, tóc cuốn cuốn khoác một bên.

Lớp trang điểm trên mặt nhìn qua cũng không có khởi sắc gì, thậm chí còn có bộ dạng nữ chủ khổ tình.

Trợ lý Tiêu sợ ngây người: “Phu nhân, cô đây là?”

Ông ta còn tưởng là Thi Nhân sẽ mặc đồ công sở, tương đối có khí thế, có thể trấn áp đám đại cổ đông kia.

Cũng không ngờ, Thi Nhân không có làm như vậy.

“Tôi như vậy thế nào?”

“Phu nhân, tôi nghĩ cô sẽ ăn mặc có khí thế một chút. Dù sao thì đám người kia cũng không dễ đối phó.”

Thi Nhân lắc lắc đầu: “Thân phận bây giờ của tôi là phu nhân của Tiêu Khôn Hoằng, cũng không phải là tổng giám đốc tập đoàn Quang Viễn, ăn mặc có khí thế cũng không có tác dụng.”

Trợ lý Tiêu có chút không quá hiểu rõ. Mạc Tử Tây mở miệng nói: “Ông đây là không hiểu rồi, bây giờ bên ngoài có nhiều lời đồn đãi nhắm vào Tiêu Khôn Hoằng như vậy, như vậy chúng ta liền giả bộ đáng thương, đến lúc đó mặc kệ Tiêu Vinh làm cái gì, đều giống như là đang khi dễ cô nhi quả phụ. Dù sao thì Tiêu Vinh hắn ta cũng là danh không chính ngôn không thuận.”

“Đúng vậy, Tiêu Vinh có thể lợi dụng lời đồn, vì sao chúng ta lại không thể?” Thi Nhân gật đầu, vẫn là Mạc Tử Tây hiểu cô.

Cô nhìn vào gương, trang điểm vô cùng không tồi, tái nhợt mang chút huyết sắc yếu ớt lại có chút quật cường.

Cô nhìn trợ lý Tiêu: “Nước mắt cùng sự yếu thế của phụ nữ, đôi khi cũng là vũ khí tốt nhất, ít ra mà nói tôi muốn đem quyền chủ động giành trở lại!”

Trợ lý Tiêu lần nữa sửng sốt. Một lúc sau, ông ta cung kính gật đầu: “Vâng.”

Phu nhân so với tưởng tượng của ông còn kiên cường, còn ưu tú hơn.

Ngẫm lại cũng phải, bây giờ phu nhân thế nhưng là đã là nhà thiết kế nổi tiếng không ai bằng, mà không phải là Thi Nhân lúc trước.

“Đi thôi.”

Thi Nhân đeo kính râm lên, khoé miệng lạnh lùng cong lên.

So chiêu mà thôi, ai sợ ai!

Chiếc xe trực tiếp đi tới chỗ tập đoàn Quang Viễn, bên ngoài cũng có không ít ký giả bao vây.

Bọn họ trực tiếp đi vào gara tầng ngầm, từ thang máy chuyên dụng lên lầu, nhưng tin tức Thi Nhân xuất hiện ở đây, vẫn là lan truyền nhanh chóng, dù sao giấu giếm không được.

Thi Nhân trực tiếp đi lên tầng cao nhất, bầu không khí nơi đây ngưng trệ.

Cô nhìn thấy không ít người đứng bên ngoài, đại khái là đám cổ đông mang trợ lý của bọn họ tới, trận chiến cũng không nhỏ.

Thấy chính chủ đến rồi, ánh mắt rất nhiều người đều rơi trên người Thi Nhân.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến phòng họp, phát hiện một cái camera ghi hình trực tiếp, chiếu thẳng vào cô, chiếu lên màn hình lớn, chiếu đến vô cùng rõ ràng.

Trợ lý Tiêu sắc mặt đột biến, cư nhiên có trực tiếp, vì sao không ai nói trước cho mình biết?

Thi Nhân ngược lại rất lãnh tĩnh.

Cô chậm rãi đi qua, tháo kính râm xuống, mỉm cười lộ ra một vòng kiên cường cùng khổ sở: “Chào mọi người, để mọi người chờ lâu rồi, thật ngại quá.”

Mọi người tại chỗ dừng lại – đây là Tiêu tam phu nhân?

Lúc này, Tiêu Vinh đang xem trực tiếp, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại một chút – có loại dự cảm không quá tốt.

Vì sao Thi Nhân lại ăn mặc thành cái bộ dạng này?

Tới hội nghị chính thức này, lẽ nào không phải nên mặc tây trang, khí thế mạnh mẽ mà xuất hiện hay sao?

Nghi vấn này, cũng giống y như của trợ lý Tiêu.

Thi Nhân chậm rãi đi lên vị trí của Tiêu Khôn Hoằng, đứng ở đó cũng không có ngồi xuống, cô ép ra một nụ cười: “Tiên sinh tôi trước mắt vẫn còn đang ở bệnh viện dưỡng bệnh, có chuyện gì tôi đến thay mặt anh ấy tham dự hội nghị.”

Cô không có vừa đến đã tự cao tự đại, thậm chí thái độ nói chuyện vô cùng tốt.

Hoàn toàn không có giá đỡ chủ quản Mạc lúc bình thường, chính là một đoá hoa trắng nhỏ, đáng thương lại không ai giúp đỡ.

Bên ngoài, Triệu Nhược Trúc đang xem trực tiếp. Cô bỗng nhiên hít vào một hơi, sau đó uống một ngụm trà: “Có kịch hay xem rồi.” Chủ quản Mạc là người hung ác.

Phòng hội nghĩ rất yên tĩnh. Thi Nhân cứ như vậy mà bình thản đứng trên vị trí, cũng không nói lời nào khác, dù sao biểu tình cũng là bộ dạng đoá hoa trong nhà ấm, bộ dạng ổn thoả mà sắm một vai cô nhi quả phụ hợp cách.

Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên trong đó mở miệng: “Cô đã đến rồi, như vậy Tiêu tổng bây giờ rốt cuộc là bị thương như thế nào, còn có hợp đồng chuyển nhượng một phần cổ phần cổ phần công ty kia là chuyện gì?”

“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần gì?”

Thi Nhân đột nhiên mở to mắt hạnh, bộ dạng kinh ngạc không biết chuyện gì, cô cắn môi: “Quan hệ của tôi với Tiêu Khôn Hoằng vừa mới hoàn hoãn không được bao lâu, chuyện của tập đoàn anh ấy tôi đều không có hỏi qua. Nhưng mà anh ấy đã từng nói cho tôi biết, tập đoàn sẽ để lại cho ba đứa con.”

Cô không trả lời thẳng chuyện cổ phần, trực tiếp nói đến chuyện con cái.

Dù sao thì đây là trực tiếp, về chuyện Tiêu Khôn Hoằng ký tên lên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần này, rất nhanh liền nóng lên — chuyển nhượng cho ai rồi? “Khụ khụ, nhưng Tiêu Khôn Hoằng ký tên lại tính là xảy ra chuyện gì?”

Đối phương hùng hổ doạ người.

Thi Nhân tiếp tục bộ dáng không hiểu tình hình: “Tôi có thể hỏi một chút, cổ phần công ty chuyển nhượng cho ai rồi không?”

Đối phương bị nghẹn họng: “Đừng giả ngu, cô rõ ràng biết rõ.”

“Nếu như tôi biết, hôm nay tôi còn có thể mặt dày đến đây họp sao? Dù sao Tiêu Khôn Hoằng còn đang ở bệnh viện đó.”

Thi Nhân ủy khuất đỏ vành mắt, ở trước màn ảnh trực tiếp chính là bộ dạng bị khi phụ.

Rất nhanh đạn mạc bá bình: “Đám ông lớn này quá đáng quá rồi.”

“Đúng đó, đây không phải là khi phụ người ta sao?”

“Cổ phần công ty của Tiêu Khôn Hoằng nhà người ta, đương nhiên là giữ lại cho con rồi.”

Dư luận rất nhanh nghiêng về một phía.

Thi Nhân xoát rất nhiều độ hảo cảm, thậm chí là phần đồng tình.

Cô rất nhanh lau nước mắt sạch sẽ, tiếp tục hỏi: “Cổ phần là chuyển nhượng cho ai đây, là tôi, hay là con đây?”

Phòng hội nghị trở nên có chút xấu hổ.

Đáy mắt Thi Nhân hiện lên một vòng trào phúng, nói đi, mấy người sao lại không nói rồi?

Không phải mở họp gấp như vậy sao?

Một lúc sau, một người khác kiên trì nói: “Là Tiêu Vinh.”

“Sao lại là anh ta chứ?”

Thi Nhân che miệng mình, một bộ dạng ko thể tin được: “Nhưng lão gia tử đem công ty cho Tiêu Vinh rồi mà, tập đoàn Quan Viễn Tiêu Khôn Hoằng cũng cho anh ta luôn sao? Chuyện này tiên sinh tôi không có đề cập qua với tôi đâu.”

Đạn mạc tiếp tục xoát: [Sao có thể m cho Tiêu Vinh được] [Phải đó, theo như tin tức đáng tin cậy nói thì Tiêu Vinh căn bản không phải là con ruột, là con thừa tự đó.] [Quan hệ của Tiêu Khôn Hoằng cùng Tiêu Vinh vẫn luôn không ra làm sao, sao có thể chuyển nhượng cổ phần ra, có mùi âm mưu] Lúc Tiêu Vinh xem đến đây, biểu tình đã trở nên khó coi.

Ha, Thi Nhân thật đúng là làm cho anh ta thấy ngoài ý muốn đây.

Thi Nhân miễn cưỡng lộ ra một vòng biểu tình: “Cũng có thể tình cảm của anh em bọn họ tương đối tốt đi, một người phụ nữ như tôi cũng không thể quản lý tốt công ty. Nhưng mà làm sao Tiêu Vinh biết được, tiên sinh tôi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Vấn đề từng cái nối tiếp nhau, khiến người ta không chống đỡ nổi.

Không có ai trả lời, cũng không có ai dám trả lời.

Thi Nhân lau nước mắt nơi khoé m4fØffQ nhìn vào màn ảnh: “Cảm ơn mọi người quan tâm chuyện này, việc tiên sinh tôi xảy chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ điều tra thật kỹ”

Vừa nói xong, trực tiếp đóng.

Sắc mặt Thi Nhân trong nháy mắt biến lạnh, kéo ghế ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một thỏi son thoa lên, cánh môi mới vừa rồi không chút huyết sắc, trong nháy mắt liền tràn ngập khí tràng.

Đôi môi đỏ mọng của cô lạnh lùng cong lên: “Như vậy tiếp theo có lẽ nên nói chuyện chính rồi.”