Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 204




Chương 204

“Không cần nói xin lỗi, không cần nói”

Tiêu Khôn Hoằng củi đầu nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: “Trước đây anh không cho em đủ niềm tin, cho nên em mới không tin, là anh đã làm sai. Cảm ơn em đã sinh ra bọn trẻ

Cuối cùng anh cũng có đứa con của riêng mình.

Thi Nhân nhìn thấy sự phấn khích của anh khiến cô hối hận ngay lập tức, lẽ ra cô nên nói với anh sớm hơn.

Không nên đợi đến sinh nhật của anh mới nói. “Nhưng đứa nhỏ bây giờ có chuyện, tất cả là lỗi của em” “Sẽ không có chuyện gì xảy ra, anh hứa.”

Tiêu Khôn Hoằng lau nước mắt trên mặt cô, giọng điệu nhẹ nhàng nói, nhưng trong đáy mắt sớm đã nổi lên một cơn bão.

Anh muốn Châu Chính Bắc phải chết.

Hai mắt Thị Nhân đỏ hoe: “Em không biết tại sao Châu Chính Bắc lại đột nhiên tấn công bọn trẻ. Đã nhiều năm rồi em không gặp anh ta, cũng không có liên lạc gì với anh ta. Em cũng không biết tại sao anh ta lại làm như vậy.” “Em quên Hải Đào là con trai của anh ta rồi à. Vương Ngọc

San sẽ không cần mà bỏ qua cho quân cờ này sao? Huống chi nếu ông cụ tỉnh lại, đoán chừng sẽ thay đổi di chúc.”

Thay đổi di chúc?

Cô chợt hiểu ra, trách không được xảy ra chuyện này. Vương Ngọc San đã lên kế hoạch cẩn thận năm năm rồi, nhưng cuối cùng phí công vô ích.

Chắc chân cô ta sẽ không cam lòng.

Vẻ mặt của Thi Nhân lập tức trở nên lạnh lùng: “Cô ta dám ra tay với bon trẻ, em sẽ không để yên cho cô ta.” “Anh cũng không, hiện tại anh đã phái người đi tìm bọn chúng.”

Thi Nhân cau mày, nghĩ tối hôm qua còn gọi điện thoại video call, vốn định hôm nay sẽ đến sân bay đón người.

Kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.

Cô không dám tưởng tượng nếu như bọn trẻ xảy ra chuyện gì, chắc cô sẽ không sống nổi nữa.

Họ lên một chiếc máy bay trực thăng riêng và bay thẳng đến hòn đảo của trại hè.

Thi Nhân sốt ruột đứng ngồi không yên: “Em luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Nếu Vương Ngọc San bắt cóc con em để áp chế bản di chúc, nhưng tại sao Châu Chính Bắc không nói trong điện thoại? Thay vào đó, em được yêu cầu đi một mình và không thể nói với bất kỳ ai.” “Đây là một điểm đáng ngờ, nhưng khi bắt được bọn chúng rồi, chúng ta sẽ biết tại sao

Tiêu Khôn Hoằng không rảnh rồi đến mức chơi cái trò bắt cóc này với đối phương.

Đối mặt với sự đàn áp tuyệt đối của quân đội tư nhân, anh sẽ để cho Châu Chính Bắc ngay đến cả cơ hội mở miệng nói chuyện cũng không có.

Lúc này, Thi Nhân không hề biết.

Chỉ cần Tiêu Khôn Hoằng ra lệnh một một tiếng, lực lượng mà anh đã bồi dưỡng trong nhiều năm qua lập tức xuất phát, tất cả bọn họ lên đường đến hòn đảo.

Tất cả tinh anh, tâm phúc của Tiêu Khôn Hoằng đều xuất hiện

Có câu nói, nuôi binh ngàn ngày dùng binh một thời gian, anh sẽ không để con trai mao hiểm, cho dù anh biết đằng sau sự việc này nhất định có có dấu vết của Tiêu Vinh nhúng tay vào.

Vì anh ta muốn biết anh có bao nhiêu người, vậy bây giờ anh sẽ để Tiêu Vinh nhìn xem thử.

Phải có một cuộc đối đầu giữa anh em bọn họ.

Nếu không phải anh chết, thì tôi chết.

Một cơn bão đang âm i hàng ngàn dặm trên bầu trời quang đãng.

Tiêu Vinh đã theo dõi tất cả những điều này từ xa, có vô số hình ảnh giám sát trước mặt anh ta, bao gồm cá hình ảnh trên đảo, với camera giám sát trong phòng ba đứa trẻ. “Thưa ngài, tôi e rằng người của chúng ta không ngăn được”

Không ai nghĩ rằng Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên xuất hiện rất nhiều thủ hạ, trong đó không ít người là người nổi tiếng, ai ngờ bọn họ lại là người của Tiêu Khôn Hoằng?

Không ai biết người đàn ông này đã chuẩn bị bao nhiêu trong những năm qua.

Sắc mặt Tiêu Vinh cực kém.

Anh ta đoán rằng Tiêu Khôn Hoảng không đơn giản như vậy, nhưng không ngờ anh đã phát triển đến mức này. Nếu anh ta đối đầu trực diện với anh, sẽ không có cơ hội chiến thắng, kết quả vẫn giống như nhiều năm trước.

Tại sao, tại sao anh ta luôn là người thua cuộc? Anh ta thực sự không cam tâm.

Ánh mắt Tiêu Vinh ảm đạm, lạnh lùng nói: “Không thể không rút lui, nhưng ba đứa nhỏ này nhất định phải giám sát cho chặt chẽ. Đây là con cờ quan trọng nhất của chúng ta.”

Hôm nay, anh ta sẽ nhắc lại cảnh năm nào. đời.

Anh ta muốn Tiêu Khôn Hoằng tự mình hối hận, hối hận cả

Một hòn đảo nhỏ, đột nhiên có rất nhiều du thuyền và vô số trực thăng vây quanh.

Tình hình đã trở nên phức tạp.

Châu Chính Bắc nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt kinh hãi, tại sao lại có nhiều người ở đây như vậy?

Anh ta run run tay, vội vàng gọi điện thì thấy đầu dây bên kia báo đến máy bận.

Chết tiệt, trả lời điện thoại đi chứ!

Châu Chính Bắc nghĩ đen cảnh tượng năm năm trước, Tiêu Khôn Hoằng sẽ không bao giờ để anh ta đi.

Anh ta sợ tới mức hai chân run rẩy, lập tức gọi cho Vương

Ngọc San: “Cứu tôi, mau cứu tôi.” “Đầu anh có vấn đề à?” “Tôi bắt cóc ba đứa nhỏ của Tiêu Khôn Hoảng, hiện tại anh ta đã tới đây, cô nhanh đến cứu tôi!” “Cái gì?”

Vương Ngọc San nghe xong những lời này, lập tức tỉnh ngộ: “Vậy anh kêu Tiêu Khôn Hoằng làm cái gì, ví dụ như bắt anh ta giao cho Hải Đào quyền thừa kế để ông cụ không được đổi di chúc?”

Vì bọn họ đều bị bắt cóc, đương nhiên phải đổi lấy lợi ích lớn nhất. “Vương Ngọc San, cô bị điếc sao? Tôi cầu xin cô cứu tôi!” “Vi anh không có gan chịu hậu quả, anh còn bốc đồng làm gì? Sao không bàn bạc trước chuyện này với tôi?”

Vương Ngọc San như phát điên lên, cô định bắt cóc bọn trẻ nhưng không ngờ Châu Chính Bắc lại trực tiếp ra tay.

Nhưng bây giờ không phải là thời cơ tốt.

Thân phận của Thi Nhân vừa được tiết lộ, Tiêu Khôn Hoằng chắc chắn đã biết bọn trẻ là của anh, và cô ta không có cơ hội để ra tay.

Châu Chính Bắc, thắng ngu này.

Bây giờ còn gọi cho cô, Vương Ngọc San cảm thấy không ổn lắm, vội nói: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi. Đừng gọi tôi nữa.” “Vương Ngọc San, đồ khốn kiếp, lúc đầu chính là cô thuyết phục tôi, hiện tại muốn qua sông chặt cầu, không có cửa đâu.” “Cũng không phải do tôi bảo anh ra tay, đồ điên.”

Vương Ngọc San cúp đien thoại, trực tiếp tắt máy, coi như không liên quan gì đến cô ta.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cánh cửa phòng ngủ của cô ta bị bật tung ra.

Trợ lý Tiêu cùng ai đó xông vào, lạnh lùng nói: “Cô Vương, mời cô đi cùng chúng tôi.” “Anh định làm gì? Đừng tới đây! Tôi không biết gì về vụ bắt cóc bọn trẻ. Anh tìm nhầm người rồi.” “Tôi chưa nói cái gì cả làm sao cô biết tôi tới tìm cô vì chuyện gì?”

Vương Ngọc San giống như rơi vào hầm băng trong phút chốc, thôi xong.

Châu Chính Bắc thực sự hại chết cô ta.

Trên hòn đảo.

Châu Chính Bắc đã nhìn thấy mọi người lên bờ.

Anh ta vội vàng chạy đến phòng nơi giam giữ bọn trẻ, đây là vốn liếng cuối cùng của anh ta. Nhưng khi mở cửa ra, anh ta phát hiện bọn trẻ đã mất tích?

Châu Chính Bắc hung hăng quăng điện thoại, anh ta đã bị lừa.

Người đàn ông liên lạc với anh ta đã biến mất, nhưng bọn trẻ cũng bị bắt đi mất. Kết quả anh ta là người duy nhất còn lại đây. Đây không phải là một trò lừa đảo nữa sao?

Sau khi suy nghĩ, Châu Chính Bắc nhanh chóng đóng cửa và phá vỡ màn hình giám sát.

Anh ta đứng ở cửa phòng lớn tiếng nói với những người bên ngoài: “Các người đừng vào đây, nếu không tôi sẽ giết chết con tin.”

Bây giờ, cách duy nhất để sống sót của anh ta là không tiết lộ rằng đứa trẻ không có ở đây.

Người đàn ông mặc đồ đen dừng lại bên ngoài và bắt đầu quan sát vị trí của ngôi nhà, chuẩn bị cho một cuộc tấn công. Lúc này, chiếc chuyên cơ đáp xuống bãi cát.

Thi Nhân nhìn thấy hòn đảo quen thuộc, là căn cứ của trai hè, cô đã xem những bức ảnh ở đây.

Cô đã bình tĩnh lại, nhưng khi nhìn thấy khung cảnh ở đây, cô không nhịn được đỏ cả vành mắt.

Con của cô! “Bình tĩnh, người của anh đã tìm được bọn chúng.”

Một đôi cánh tay cường tráng đặt ở trên vai cô, tiếp theo cho cô sức lực, Thi Nhân lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt: “Được, đi thôi.”