Tổng Tài Thật Ngọt Ngào

Chương 99




Tập trước:

Ở trong phòng quá ngột ngạt và buồn chán Chí Vương quyết định ra ngoài hóng gió. Cũng nhờ việc Chí Vương đi ra ngoài như vậy mà sau này anh lại được gặp lại Yên Yên.

Lúc này bên phía Yên Yên, từ sau cái ngày hẹn gặp Chí Vương nhưng không thành ấy cô cũng rất buồn luôn luôn suy nghĩ về chuyện của hai người và ngày nào cũng tự nhốt mình trong phòng như vậy. Hôm nay cũng thế khi đang nằm trên giường cô nhận được một cuộc gọi từ Miêu Miêu.

- Yên Yên cậu vẫn ở nhà chứ?

- Um tớ đang ở nhà. Sao có chuyện gì vậy?

- Vậy thì cậu cứ ở nhà đi nha đừng đi đâu hết, tớ đang trên đường về có chuyện muốn nói với cậu đây.

- Quan trọng lắm sao? Sao không nói qua điện thoại luôn đi.

- Không tớ phải đích thân nói với cậu cơ đợi tớ về nhé.

- Um.

Yên Yên cũng chẳng hiểu rốt cuộc là Miêu Miêu muốn nói với mình điều gì cô không quan tâm lắm, vứt điện thoại sang một bên Yên Yên lại tiếp tục ngủ. Khoảng mười lăm phút sau Yên Yên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

- " Cộc...cộc...cộc " Yên Yên cậu có trong phòng không? Tớ vào được chứ? ( Giọng hấp tấp)

- ( Mệt mỏi ra mở cửa) Cậu vào đi.

Miêu Miêu đi vào ngồi xuống giường.

- Nhanh nhanh cậu lại đây ngồi xuống tớ kể cho nghe. ( Miêu Miêu hối Yên Yên)

- Ờ ờ. Có chuyện gì mà trông cậu cuống lên vậy?

- Từ từ tớ kể cho nghe. Cậu biết hôm nay tớ vào bệnh viện thăm bạn mà đúng không.

- Um tớ biết. Rồi sao? ( Hỏi cho có lệ)

- Trời ơi cậu không biết là trước khi về tớ đã gặp ai đâu.

- Cậu gặp ai?

- Tớ đã gặp Chí Vương đấy là Chí Vương. (Cô nhấn mạnh)

- Chí Vương? ( Yên Yên bất ngờ)

- Um mà anh ta còn mặc đồ bệnh nhân ấy, thần sắc trông rất nhợt nhạt. Tớ thấy anh ta đi thẫn thờ một mình trên hành lang nên tớ đi theo anh ta. Tớ thấy anh ta đi vào một phòng bệnh số 501 thì phải. Hình như anh ta đang bị bệnh.

Yên Yên nãy giờ nghe Miêu Miêu kể mà cô đờ cả người, mặt thất thần lo lắng.

- Này Yên Yên nãy giờ cậu có nghe tớ nói gì không đấy.

- Miêu Miêu nói chuyện với cậu sau, tớ phải đi ngay bây giờ.

- Ờ ờ.

Yên Yên vớ lấy chiếc túi trên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.

Đi trên taxi mà cô không ngừng hối bác tài chạy nhanh, cô khóc lóc lo lắng cho Chí Vương rồi lại tự trách bản thân mình.

Trong suy nghĩ của Yên Yên:

- " Chí Vương bị bệnh mà mình cũng không biết mày có còn là bạn gái của anh ấy nữa không vậy Yên Yên. Tại sao mày lại bỏ anh ấy vậy chứ rõ ràng là mày đã hết giận anh ấy từ lâu rồi mà. Mình thật là."

Mãi rồi Yên Yên cũng đến được bệnh viện. Cô điên cuồng tìm phòng bệnh của Chí Vương.

- 501 là 501 vừa nãy Miêu Miêu nói là 501.

Chạy mãi thì Yên Yên cũng tìm thấy.

- Đây rồi.

Cô vội vã mở cửa bước vào chỉ mong được nhìn thấy Chí Vương.

- Chí Vương! ( Yên Yên gọi)

Mọi thứ lúc này thật khó sử, Yên Yên mở cửa bước vào ngay đúng lúc Hạ Vy đang ôm lấy Chí Vương cố gắng đỡ anh ngồi dậy nhưng người ngoài nhìn vào thì không hề nghĩ như thế và Yên Yên cũng vậy. Ba cặp mắt luống cuống, ngại ngùng nhìn nhau, cả ba đúng hình một lúc.

Ở vị trí của Yên Yên cô không thể tin vào mắt mình, chỉ sau mấy tuần không gặp nhau mà Chí Vương đã như vậy rồi sao.

Hiểu lầm trước kia chưa hết vậy mà lại có thêm một hiểu lầm khác xen vào khiến cả ba đều khó xử. Mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu.