Tập trước:
Cô thích Tống Thiên nhưng lại không dám nói sợ rằng họ sẽ chẳng còn là bạn khi Tống Thiên biết tình cảm của cô dành cho anh.
Về phía Yên Yên và Chí Vương hai người họ cũng đang trên đường về nhà. Suốt trên đường đi Yên Yên vì say nên không làm chủ được bản thân, cô cứ vậy mà quậy phá trong xe.
- Ây mọi người uống đi, không say không về nha. ( Giọng say lè nhè của Yên Yên)
- Yên Yên nguy hiểm lắm em ngồi xuống đi. ( Chí Vương một tay lái xe một tay cố gắng cản Yên Yên lại)
Một lúc sau Yên Yên cũng dần thiếp đi chìm vào giấc ngủ. Chí Vương nhanh chóng lái xe về nhà.
Về tới nhà Chí Vương bế Yên Yên vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, kéo tấm chăn đắp cho cô. Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh giường của Yên Yên, từ từ vén tóc che trước mặt lên để nhìn rõ cô hơn.
- Em thật xinh đẹp. Từ đôi mắt, chiếc mũi đến cả đôi môi của em mọi thứ thật hoàn hảo. Anh phải làm sao đây khi từng phút từng giây trôi qua anh lại ngày càng yêu em nhiều hơn. ( Vuốt tóc cô) Hôm nay chắc em buồn lắm nhỉ, anh xin lỗi nhưng mà mọi thứ không phải như em nghĩ, em không tin anh sao? Anh bây giờ không biết phải làm gì để nói cho em hiểu, anh không giỏi ăn nói em biết mà. ( Chí Vương buồn bã nói ra tâm sự của mình nhưng chỉ là anh tự nói tự nghe)
Rồi cứ thế Chí Vương cũng ngủ gục bên giường của Yên Yên.
Sáng hôm sau, Yên Yên tỉnh dậy trong cơn mơ màng với một cái đầu đau nhức do hôm qua cô uống quá nhiều. Yên Yên vừa ôm đầu vừa ngồi dậy nhìn xung quanh thì thấy Chí Vương đang ngồi ngủ gục ngay bên cạnh mình.
- Anh ấy ngủ quên ở đây cả đêm à? Chắc hôm qua anh mệt lắm nhỉ. ( Tự hỏi bản thân) Còn không biết kiếm cái gì mà đắp nữa.( Rồi cô từ từ kéo tấm chăn của mình đắp cho Chí Vương)
Yên Yên vẫn để Chí Vương ngủ trong phòng của mình còn cô thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng và quần áo đi làm cho Chí Vương.
Một lúc sau Chí Vương cũng tỉnh dậy nhưng lại không thấy Yên Yên đâu anh hốt hoảng chạy ra khỏi phòng tính đi tìm cô cứ nghĩ cô vì chuyện đó mà bỏ anh đi. ( sáng còn chưa tỉnh ngủ hay gì mà nghĩ lố vậy đó) May là khi vừa ra khỏi phòng thì anh đã thấy Yên Yên ở phòng khách. Yên Yên nhìn thấy Chí Vương nhưng lại không nói gì, Chí Vương biết cô chưa hết giận nên tiến lại bắt chuyện.
- Yên Yên sao em dậy sớm vậy? Có đau đầu không hôm qua em uống nhiều lắm đấy, hay để anh pha trà gừng cho em nha.
- Thôi khỏi, sáng em tự pha uống rồi. Em đi làm trước anh ăn sáng xong rồi hẵng đi.
- Lát nữa anh đưa em đi ở nhà ăn sáng với anh đã.
- Không cần em tự đi được còn đồ ăn sáng em đã mang theo rồi anh không cần phải lo.
Nói xong Yên Yên lập tức tiến về phía cửa, Chí Vương thấy vậy mới nói lớn
- Mọi chuyện không phải như em nghĩ, anh và cô ấy không có gì cả, anh chỉ giúp cô ấy thổi bụi trong mắt ra thôi.
Mặc cho Chí Vương nói Yên Yên vẫn tiếp tục đi về phía cửa và rời khỏi nhà. Sau khi đã cố gắng giải thích nhưng Chí Vương lại chẳng nhận lại được lời đáp nào từ Yên Yên, anh cũng buồn bã. Nhưng Chí Vương không biết rằng mọi điều anh nói Yên Yên đều nghe và đều hiểu trong chốc lát trên khuôn mặt cô còn thoáng một nụ cười có lẽ vì chính tai cô được nghe anh giải thích.