Tổng Tài Thật Ngọt Ngào

Chương 36




- Đúng mặc dù không tốt đẹp nhưng tôi cũng đã nhớ ra được chút ít.

- Ít ra đó cũng là một phần kí ức của tôi ( Chí Vương nói).

- Tôi chỉ sợ anh nhớ lại những điều ấy lại ảnh hưởng đến tinh thần của anh.

- Không sao, tôi thấy vẫn ổn.

- Ngoài này gió lạnh rồi tôi đưa anh quay về phòng.

- Được.

Nói xong Yên Yên đẩy chiếc xe đưa Chí Vương về lại phòng.

Từ sau khi bị tai nạn sức khỏe của Chí Vương cũng yếu đi, anh luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ nhưng cứ mỗi lần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ anh lại mơ thấy một khung cảnh vừa lạ vừa quen. Anh nhìn thấy hình ảnh một cô bé thắt hai bím tóc lúc nào cũng nở một nụ cười tươi trên môi đang chơi cùng một đứa bé trai khác. Anh nhìn đứa bé trai ấy cảm thấy vừa lạ lại vừa quen thuộc với mình.

Nhưng đó lại là một ác mộng với anh, anh thấy đứa bé trai vì cứu cô bé kia mà bị xe tông, hình ảnh ấy cứ làm anh bị ám ảnh mãi.

Đó là trong giấc mơ của Chí Vương và chỉ có mình anh biết còn ở thế giới thực tại Yên Yên lúc này chỉ nghe thấy tiếng Chí Vương nói: " đừng chạy ra đấy, đừng chạy ra đấy". Lo cho Chí Vương cô lay người gọi anh dậy.

- Chí Vương anh sao thế? Tỉnh lại đi.

Nghe thấy tiếng gọi của Yên Yên, Chí Vương giật mình choàng tỉnh dậy. Người anh đổ mồ hôi đầm đìa, tinh thần cũng hơi hoảng loạn.

- Chí Vương anh không sao chứ? ( Yên Yên lo lắng hỏi Chí Vương)

- Tôi mơ thấy ác mộng.

- Ác mộng sao?

- Um từ sau khi mất trí nhớ hôm nào cũng vậy cứ khi tôi chìm vào giấc ngủ lại mơ thấy ác mộng ấy.

- Anh kể tôi nghe anh đã mơ thấy gì được không?

- Tôi mơ thấy có hai đứa trẻ chúng chơi với nhau, đứa bé gái vì mải chơi mà chạy ra giữa đường lúc nào không hay đúng lúc ấy có một chiếc xe tải chạy tới đứa bé trai kia thấy vậy liền chạy lại đẩy cô bé ấy và tai nạn đã xảy ra.

- Sao tôi lại thấy chuyện này quen quen vậy nhỉ?

- Nó giống như tai nạn của chúng ta cách đây mấy tuần.

- Đúng rồi rất giống.

- Tôi không biết nữa nhưng tôi thấy nó quen thuộc một cách lạ lùng lắm. Giống như kiểu tôi đã từng có mặt ở đó.

- Có lẽ là do nó quá giống với vụ tai nạn của chúng ta nên anh mới cảm thấy quen thuộc như vậy.

- Không biết nữa.

- Thôi được rồi, tôi thấy mấy nay anh toàn gặp ác mộng không thôi có lẽ do anh nghỉ ngơi không đủ sức khỏe cũng yếu nữa ngày mai tôi sẽ phải nói với bác sĩ chuyện này để điều chỉnh lại kế hoạch giúp anh.

- Tôi cảm thấy mệt mỏi với kế hoạch ấy.

- Cố lên chỉ có thế anh mới có thể nhớ lại được. Đừng quên anh vẫn còn có tôi và mọi người ở bên cạnh đấy.

Lúc này ở phía công ty, bọn họ đã bắt đầu có những tin đồn về Chí Vương. Bọn họ đồn nhau rằng Chí Vương không phải là bí mật đi khảo sát thị trường mà hình như anh đang bị bệnh nặng thời gian này phải sang Mỹ để điều trị. Rồi tin này cũng đến tai Hội đồng quản trị, họ bắt đầu lập kế hoạch để lật đổ anh. Suốt thời gian qua ngoài mặt thì kính trọng với anh nhưng sau lưng lại làm nhiều trò bẩn thỉu, những việc ấy đều bị Chí Vương phát hiện và giải quyết một cách tàn bạo nên bọn họ rất căm ghét anh và muốn lật đổ anh từ lâu. Nay cơ hội đến nên bọn họ bắt đầu hành động. Tiểu Lí lại một lần nữa phải bay về nước để giải quyết và cầm cự chuyện này cho đến khi Chí Vương nhớ lại mọi thứ.