Tổng Tài Thật Ngọt Ngào

Chương 114




Tập trước:

- ( Giọng trầm trầm, ấm ấm anh cất tiếng gọi cô) Yên Yên!

- ( Cô giật mình quay lại nhìn).....!?

Cảnh tượng này thật bất ngờ khiến Yên Yên ngạc nhiên đến không nói thành lời.

Chí Vương lúc này đang đứng trước mặt Yên Yên tay cầm một bó hoa lớn miệng nở một nụ cười thật tươi với cô.

- Em yêu, chúc mừng sinh nhật. ( Đưa bó hoa về phía Yên Yên)

Yên Yên vừa bất ngờ vừa hạnh phúc không nói nên lời, cô rưng rưng nước mắt.

- ( Cô tiến tới nhận lấy bó hoa từ Chí Vương) Cảm ơn anh!

Yên Yên ôm lấy Chí Vương trong hạnh phúc nhưng vẫn không quên trách anh.

- ( Đập đập vào ngực anh cô tỏ vẻ hờn trách) Sáng giờ anh đi đâu vậy chứ có biết em lo lắng lắm không, gọi điện thoại anh cũng không nghe em còn tưởng anh bị gì rồi...híc..híc. ( Cô khóc nấc lên)

- A anh có để lại tờ giấy nhắn cho em rồi mà, em không đọc được sao? ( lau nước mắt cho cô)

- Đọc được rồi nhưng mà không nói không rằng tự nhiên anh bỏ đi như vậy làm em lo lắng lắm. Em còn tưởng anh quên sinh nhật em rồi chứ.

- Sao anh có thể quên sinh nhật của người quan trọng với anh chứ chỉ là anh bắt buộc không thể để cho em biết được bất ngờ anh dành cho em thôi. Nào lại đây ngồi đi. ( Anh kéo ghế cho Yên Yên)

- ( Yên Yên ngồi xuống bàn ăn đã được anh chuẩn bị sẵn từ trước) Những thứ này đều là anh chuẩn bị hết sao?

- Tất nhiên rồi, thật ra khi đến đây anh đã cùng khách sạn lên kế hoạch tạo bất ngờ này cho em. Từ sáng sớm hôm nay bọn anh đã bắt đầu chuẩn bị những thứ này rồi, vốn dĩ anh nghĩ tới chiều mọi thứ sẽ xong thì có thể về với em như kế hoạch nhưng có một số trục trặc nên mãi tới tối mới hoàn thành.

- Nhưng mà ít ra anh cũng nên nghe một cuộc điện thoại của em chứ, anh làm em lo chết đi được xém nữa em đi báo cảnh sát rồi đấy.

- Anh xin lỗi vì đã để em lo lắng nhiều như vậy. Em thích những thứ anh chuẩn bị chứ?

- Tất nhiên là thích rồi, rất thích. ( Cô cười vui vẻ)

Hai người vừa nói chuyện vừa ăn bữa tối lãng mạn ấy ở ngoài trời.

- Yên Yên anh còn một bất ngờ cho em nữa.

- Còn nữa hả?

Chí Vương đứng dậy đi vào trong một lúc sau anh bước ra trên tay cầm một chiếc hộp.

- ( Anh đưa chiếc hộp đó cho Yên Yên)

- ( Yên Yên nhận lấy, cô nhìn nó tỏ vẻ hoài nghi) Đây là gì ạ?

- Em mở ra xem bên trong đi.

Yên Yên từ từ mở chiếc hộp ấy ra, bên trong là những món đồ chơi nhỏ của con gái còn có cả búp bê nữa, Yên Yên lấy từng cái ra xem cô ngờ ngợ.

- Những thứ này là sao? Nhìn quen quá.

- ( Chí Vương cười) Ở dưới có một tấm hình em lấy ra xem đi.

Yên Yên nghe lời Chí Vương cô lấy tấm hình đó ra xem. Tấm hình đã không còn nguyên vẹn chỉ có một nửa, đó là hình một bé gái. Khi Yên Yên vừa nhìn thấy nó là cô đã nhận ra ngay bé gái trong tấm hình chính là cô hồi nhỏ.

- ( Yên Yên bất ngờ quay sang hỏi Chí Vương) Sao anh có tấm hình này? Đây là em hồi nhỏ mà.

- Đúng, đấy là em và cũng là Tiểu Bảo của anh.

- Chẳng lẽ anh là....

- Đúng là anh đây, Âu Dương!

Yên Yên vừa nghe tới hai từ Âu Dương cô liền chạy tới ôm lấy Chí Vương thật chặt.

- Là anh thật sao Âu Dương? ( hạnh phúc đến phát khóc)

- Um là anh.

- ( Yên Yên nhìn Chí Vương một hồi lâu) Đúng là anh rồi, sao trước giờ em lại không nhận ra anh vậy chứ. Anh đã ở rất gần em vậy mà...

- Không sao, lúc mới gặp em chẳng phải anh cũng không nhận ra em hay sao mãi tới sau này anh mới biết đấy.

- Nhưng sao anh lại biết được Tiểu Bảo là em? Trước giờ em chưa nói anh em từng tên Tiểu Bảo mà.

- Từ trước tới giờ anh vẫn luôn muốn tìm lại Tiểu Bảo nên bao nhiêu lâu nay anh đã điều tra rất nhiều nhưng lại chẳng có tin tức gì. Rồi một hôm anh vào phòng em và vô tình thấy chiếc hộp sắt của em, em đã kể cho anh nghe về tuổi thơ của chúng ta về Âu Dương và điều quan trọng bàn chân em có một vết bớt và Tiểu Bảo cũng có nên anh chắc chắn Tiểu Bảo chính là em.

- À em nhớ rồi là hôm đó sao. Anh đã biết em lâu vậy rồi mà vẫn không nói cho em chuyện này.

- Vì anh muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với em nhưng xui là thời gian đó chẳng có thời gian nào là thích hợp nên anh vẫn luôn không nói cho em biết.

Đang nói chuyện đột nhiên Yên Yên im lặng, cô nắm lấy tay Chí Vương cúi mặt xuống đất.

- Yên Yên em sao vậy?

- Chí Vương em xin lỗi!