Tập trước:
- Tôi biết chứ nhưng giờ nếu có muốn thay đổi cũng không được nữa rồi. Chúng tôi đã chia tay mọi thứ đã kết thúc và chắc giờ Yên Yên cũng oán hận tôi lắm.
Tiểu Lí nghe mà đau lòng nhưng anh cũng không thể làm bất kỳ điều gì lúc này ngoài việc ở bên cạnh, chia sẻ và ủng hộ tất cả những quyết định của Chí Vương.
Về phía Yên Yên hôm đó sau khi nghe Miêu Miêu kể thì sáng hôm sau Tống Thiên ngay lập tức tới nhà tìm Yên Yên.
- ( Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập)
- Ra liền. ( Miêu Miêu chạy ra mở cửa) Tống Thiên, vào đi.
- Yên Yên sao rồi em.
- Haiz từ hôm qua đến giờ cô ấy cứ nhốt mình trong phòng suốt em gọi cũng không ra, cũng chưa ăn uống gì nữa em sợ cứ như vậy cô ấy không chịu nổi mất.
- Đi chúng ta lên phòng xem sao.
Nói rồi Tống Thiên và Miêu Miêu nhanh chóng lên phòng tìm Yên Yên.
- ( Gõ cửa) Yên Yên, tớ Tống Thiên nè cậu mở cửa cho tớ được không có chuyện gì chúng ta nói chuyện rồi giải quyết được chứ?
- Đúng đấy Yên Yên cậu mở cửa cho bọn tớ đi.
- Các cậu đừng làm phiền tớ, để tớ một mình đi.
- Tống Thiên làm sao bây giờ? ( Miêu Miêu lo lắng quay sang hỏi Tống Thiên)
- Em bình tĩnh đi. ( Tống Thiên tiếp tục quay sang động viên Yên Yên mở cửa) Yên Yên cậu ra đây ăn uống cái gì đi đừng nhốt mình trong phòng suốt như vậy ốm ra đấy thì làm sao. Mở cửa cho bọn tớ được không?
Hai người đứng đợi trong lo lắng được một lúc thì Yên Yên với vẻ mặt phờ phạc như không còn sức sống đi ra mở cửa.
- Yên Yên. ( Tống Thiên và Miêu Miêu vui mừng cuối cùng Yên Yên cũng chịu mở cửa)
Hai người bước vào phòng ngồi xuống rồi ba người bắt đầu nói chuyện. Mới đầu dù là Tống Thiên hay Miêu Miêu có hỏi bất cứ điều gì Yên Yên cũng không chịu nói cô chỉ im lặng mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó nhưng rồi cuối cùng Yên Yên cũng kể cho hai người bạn của mình nghe về tất cả mọi chuyện đã diễn ra ngày hôm qua và điều gì khiến hai người họ phải chia tay như vậy.
Sau khi nghe Yên Yên kể, cả Tống Thiên và Miêu Miêu đều cảm thấy lý do mà Chí Vương chia tay Yên Yên thật sự rất cặn bã, không thể chấp nhận nổi, Tống Thiên rất bực tức.
- ( Anh tức giận đứng dậy tính đi ra ngoài)
- Anh đi đâu vậy Tống Thiên? ( Miêu Miêu hỏi)
- Đi xử tên Chí Vương kia.
- ( Miêu Miêu và Yên Yên bất ngờ) Ây ây anh điên rồi hả xử cái gì mà xử.
- Miêu Miêu nói đúng rồi đấy, cậu đừng như vậy được không tớ đã mệt mỏi lắm rồi cậu đừng làm chuyện này thêm rối nữa, với cả tớ và anh ta cũng kết thúc rồi chẳng còn gì để nói nữa coi như không còn liên quan tới nhau.
- Nhưng như vậy cậu ổn chứ? ( Tống Thiên lo lắng hỏi)
- Um nãy giờ được tâm sự cho các cậu nghe tớ cũng thoải mái hơn rồi. À tớ tính ngày mai tớ sẽ tạm rời khỏi đây.
- Cậu nói gì đấy rời khỏi đây là sao? ( Miêu Miêu và Tống Thiên bất ngờ)
- Ây chỉ là tạm thời tớ muốn đi đâu đó chơi cho khuây khỏa thôi.
- "Phù" làm bọn tớ hết hồn. Vậy ba chúng ta đi đâu đó chơi đi ha. ( Miêu Miêu hớn hở)
- Được đấy. ( Tống Thiên cũng đồng tình)
- Xin lỗi, hẹn hai cậu lần khác còn lần này tớ muốn đi một mình thôi. ( Yên Yên mỉm cười mặt buồn bã)
- Không được cậu đang như vậy mà đi một mình thì không ổn chút nào để bọn tớ đi cùng cậu.
- Miêu Miêu không sao mà tớ vẫn có thể tự chăm sóc bản thân được cậu không phải lo. Lần này tớ thật sự muốn đi một mình.
- Nhưng.... ( Bị Tống Thiên ngắt lời)
- ( Anh nắm lấy tay Miêu Miêu như kiểu ra hiệu) Thôi được rồi, Yên Yên cậu muốn đi một mình cũng được nhưng cậu phải cho bọn tớ biết cậu đi đâu và thường xuyên giữ liên lạc với bọn tớ được chứ?
- Um không vấn đề gì.