Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 87: Nổ Súng





Trong đêm tối thanh vắng tiếng bước chân dọc hành lang dồn dập tạo tiếng động.

Người đến không chỉ có một mình Hàn Tước.
Đường Vận và Cận Úy Thành đều tập trung lắng nghe động thái của những vị khách không mời mà tới này.
Tiếng đạp cửa thật mạnh.
Hai tên cầm súng lao vào trước, tư thế sẳn sàng nhắm vào đối thủ...!cho đến khi Hàn Tước từ ngoài cửa đi vào, sau lưng lại có thêm mấy người giữ tư thế chỉa súng về phía này.
Hàn Tước đưa bàn tay lên cao, chủ ý ra lệnh cho đám thủ hạ lui xuống hết, một mình anh chậm rãi tiến từng bước đi về phía hai người trong phòng.
“Cận - Úy - Thành!” Âm giọng khàn khàn rít qua kẽ răng, như muốn xé xát tên người vừa gọi.
Đường Vận thật không dám tin hai người họ anh em thâm tình bấy lâu có thể đi đến bước đường này.

Mà Hàn Tước chẳng lẽ đối với Cận Úy Thành đều là giả dối hay sao?
Huống hồ còn là anh em họ ruột thịt.

Tiền tài, địa vị, hay bất kể lợi ích có thể phi thường chia rẽ được tình nghĩa giữa hai người với nhau, khiến người ngoài cuộc như Đường Vận không tài nào lý giải cùng thấu hiểu.
Mà Hàn Tước từ trong ánh mắt đều là hận ý, từ đầu chí cuối không hề bận tâm đến sự tồn tại của Đường Vận, hắn chỉ nhắm vào Cận Úy Thành, một sợi tóc cũng lưu tâm đến.

Động thái tiếp theo...!Hàn Tước rút một chiếc súng lục màu bạch kim ra, nhắm thẳng vào Cận Úy Thành.
Đường Vận nén giữ hơi thở, cuối cùng cũng bật thốt: “Anh Hàn! Đừng mà...!Tại sao phải đến bước đường này? Hai người nên nói rõ gút mắc với nhau, anh còn có người thân và con nhỏ sắp chào đời, đừng tự đẩy mình cục diện khó quay đầu.”

“Đường Vận! Em có thể rời khỏi đây trước.”
Đường Vận lắc đầu, đứng lên và di chuyển gần hơn về phía Hàn Tước.
“Tôi không dám can thiệp vào chuyện của hai anh em các người.

Nhưng mà anh thật sự muốn gi,ết ch,ết anh ấy hay sao? Đó là anh trai của anh kia mà?”
“Hắn tàn ác không xứng là anh trai của tôi.” Hàn Tước phẫn nộ gào thét lên.
Đường Vận run rẩy cảm nhận nhịp đập dồn dập, đến lời nói cũng không rõ ràng: “Xin anh đấy...!đừng hành động nông nổi khiến mình hối hận sau này.”
“Cô sợ tôi giết hắn sao?” Hàn Tước cười đạm, ánh mắt thâm trầm nhưng lại tang thương, “Tôi làm sao có khả năng gi,ết ch,ết một người uy lực lớn như hắn? Chỉ cần hắn mất đi nhịp đập ở tim thì ngôi biệt thự sẽ tự động kích nổ.

Tôi vốn dĩ không có khả năng gi,ết ch,ết hắn mà bản thân còn được bảo toàn mạng sống đi ra ngoài.”
Đường Vận sững sờ, cô quay mặt lại nhìn Cận Úy Thành đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng.

Có lẽ trên người anh ta đã đặt thiết bị, cho nên có bao nhiêu biến động vẻ mặt ấy vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.

Nhưng cô đâu đó ở tận sâu trong lòng vẫn lo ngại cho họ và những gì có khả năng xảy ra.
Trong ánh mắt của hai người đàn ông uy thế bậc nhất Thượng Hải hoàng kim này hiện tràn trề thống hận, giống như không nhổ bỏ cái gai trong mắt thì sẽ chẳng buông xuôi mọi chuyện.

Có khi họ sẽ tự đẩy mình vào lối cụt.
“Anh Hàn! Anh vẫn nên cùng Cận tổng thẳng thắn một lần.

Anh em của anh cùng đến đây...!không nên để họ phải chịu nguy hiểm.”
Đường Vận cố gắng nói lời cảnh tỉnh, mong rằng có thể chút ít lay động đến tâm tư của Hàn Tước.
Quả đúng thực sau khi cô vừa dứt tiếng nói, Hàn Tước giống như gục ngã ôm nửa bên mặt nhịn xuống thương tâm trong lòng, âm giọng chùng xuống nỗi nghẹn ngào: “Anh em...!Anh em của tôi...!Cô nói phải.

Chính hắn đã không chút nương tay hạ sát lần lượt anh em vào sinh ra tử với tôi.

Tôi ngu muội xem hắn trên hết, làm bao nhiêu chuyện cuối cùng thì sao? Hắn vốn chỉ xem tôi là công cụ trừ khử trở ngại trên con đường thành công của hắn.

Hắn thâu tóm thế lực mà vẫn rửa sạch thanh danh của mình.”
Hàn Tước càng nói càng giống như gào thét, uất hận vô cùng.
Bên ngoài có người chạy vội vào, bị người của Hàn Tước cản lại.

Đường Vận còn chưa kịp xem là ai đã nghe Hàn Tước ra lệnh.
“Để hắn vào đi.”

“Đường Vận!” – “Chí Minh!”
“Hàn Tước! Anh đừng làm vậy.” Chí Minh nắm lấy cánh tay đang cầm súng của Hàn Tước không chút run sợ mà khuyên can.

“Hai người không nên cứ mặc người ngoài lợi dụng mà tàn sát lẫn nhau.

Tin em đi, cha em không có phải là người hại chết cậu đâu.”
Hàn Tước cười đến mức giễu cợt khiến người ớn lạnh, lời thốt ra càng cay nghiệt hơn: “Đến cả vợ mình ông ta còn cho người nổ súng bắn chết, một người dưng như cha tôi có thể bỏ sót sao? Nếu không suy nghĩ người kẻ nào làm kẻ đó gánh thì tôi sớm đã bắn nọt sọ cậu rồi.” Hàn Tước chỉa súng vào một bên thái dương của Chí Minh đẩy mạnh đe dọa.

Khiến Đường Vận bên cạnh run sợ rít lên một tiếng.

Cô hoảng sợ nói:
“Đừng mà...!Đừng! Hàn Tước!”
Cận Chí Minh sắc mặt vẫn lạnh lùng không gợn sóng, nhìn về phía Cận Úy Thành.
“Đường Vận! Hay là em về nhà trước đi.” Cận Chí Minh kéo lấy tay cô.
Đường Vận lắc đầu, ánh mắt chỉ chú tâm vào họng súng trên tay Hàn Tước.
“Cận phu nhân là do cảnh sát lạc đạn bắn trúng.

Không liên quan đến Chủ tịch đâu.

Ông ấy chỉ vì muốn lấy lòng quan chức địa phương thời điểm đó nên không truy cứu làm lớn chuyện đòi công bằng.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật.


Vì sao hai người vẫn cố chấp, phải suy nghĩ người thân của mình là kẻ xấu xa nhất mới vừa lòng?”
Hai thủ hạ của Hàn Tước dựa theo ánh mắt của hắn xông vào bên trong khống chế Đường Vận lôi ra bên ngoài, cô giằng co chống cự nhưng sức lực không thể lay chuyển hai gã đàn ông cường tráng.

Miệng không ngừng hét lớn, cố gắng giãy giụa.
“Buông ra...!Hàn Tước! Anh không được làm vậy.

Anh còn có vợ và con nhỏ...!Hàn Tước!”
Cận Úy Thành và cô hướng mắt nhìn nhau, hắn vẫn lạnh lùng còn cô thì vô hạn lo lắng.

Chẳng biết được sau này có còn nhìn nhau sảng khoái nở nụ cười, lạc quan như trước.

Mọi kí ức và hình ảnh trước kia không ngừng quay chậm lại trong trí nhớ.

Người đó từng đắc ý và ung dung tự tại biết nhường nào, còn có thể nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng nói lời theo đuổi.
Đường Vận rơi nước mắt.
Cô bị kéo ra ngoài hành lang, ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn dõi theo hình dáng của Cận Úy Thành.
Sau lưng nghe được âm thanh hỗn độn, tiếng bàn ghế bị xô ngã, mảnh vỡ tan tành...!“Đoàng”.
Đường Vận khụy gối xuống, hai bắp tay bị thủ hạ của Hàn Tước giữ chặt, cô hầu như bị trút cạn sức lức...!đến thở cũng khó khăn..