Đường Vận không có tâm tình ăn trưa muốn hẹn gặp Cận Chí Minh lại nhận được tin tức tiếp theo ập tới.
Cứ như mọi chuyện sớm đã lên hẳn kế hoạch.
Mẫn Nhu đứng trước sảnh Cảnh Duyệt, trừng trừng ánh mắt lườm Đường Vận, thái độ rất muốn gây hấn: “Đường Vận! Nhìn cô tôi thật muốn tát cho một cái.
Thứ đê tiện.”
Đường Vận cười lạnh, rõ ràng vì cô ta biết không có khả năng đánh được cô.
Vừa xoay mặt muốn đi thẳng ra ngoài bắt xe thì Mẫn Nhu vẫn dây dưa cản trở.
Đường Vận thật sự đã thấy đủ phiền.
“Cận tổng cuối cùng cũng rút vốn khỏi dự án web drama của tôi, cô góp lời vào không ít chứ nhỉ?”
Mẫn Nhu sau đó đưa màn hình điện thoại lên trước mặt Đường Vận, thái độ uy hiếp rất rõ ràng.
Đường Vận nhìn đến bức hình bên trong có chút không nói được thành lời.
Nhưng mà khiến cô rất lấy làm buồn cười.
Bên tai vẫn nghe được giọng nói đầy áp đặt của Mẫn Nhu: “Cô tốt nhất nên khuyên giải Cận tổng, dù sao vốn Cảnh Duyệt bỏ ra cho dự án không bao nhiêu, hợp đồng bị hủy thậm chí là gây tổn thất về việc nhận hợp đồng quay quảng cáo, ảnh hưởng danh tiếng của Lysa Vương.
Có lẽ anh ấy nóng nảy nhất thời bị cô làm cho lung lay.
Còn nữa, đăng những bức hình hẹn hò của cô và Lưu Ân trong lúc này danh tiếng của cô sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề.
Được biết cha mẹ cô thuộc giới quan chức, chuyện này kéo theo thị phi sẽ tổn hại đến danh tiếng của họ.”
“Thế thì cô cứ đăng công khai đi...!Nhàm chán!”
“Đường Vận! Cô đứng lại đó.”
Mẫn Nhu kéo mạnh cánh tay Đường Vận lại, sắc mặt giận dữ muốn đỏ bừng.
Đường Vận đương nhiên bằng động tác đơn giản đã có thể thoát khỏi nắm tay siết chặt của Mẫn Nhu.
Cô trực nhìn vào Mẫn Nhu, mạnh mẽ nói lời cảnh cáo: “Cô tốt nhất đừng kiếm chuyện vây vào tôi, tránh đau đớn da thịt.
Cô biết tính khí tôi rồi, tuyệt đối không phải người nhẫn nhịn chịu thiệt và để người khác sỉ nhục, uy hiếp.
Còn nữa, chính cô không có năng lực thì đừng nên bày trò, đợi khi người khác không còn làm chỗ dựa lại lao đao.”
Mẫn Nhu giận run người vừa vung tay lên muốn đánh đã bị Đường Vận tóm lấy còn hất mạnh về sau, cả người chao đảo ngã ập xuống đất.
Chiếc giày cao gót mang ở chân khiến cú ngã càng thêm lợi hại, cả cánh tay đều bị trượt nặng một đường trầy dài đáng sợ.
Phóng viên vẫn còn ngoài sảnh tác nghiệp thấy chỗ này có ẩu đả liền rủ nhau kéo tới chụp ảnh, Mẫn Nhu thấy tình hình có lợi cho mình cũng chịu khó diễn cảnh bị bắt nạt thê lương, rơm rớm nước mắt.
Đường Vận dẫu thế nào cũng chỉ là cô gái trẻ ít đụng chạm thị phi, lúc phóng viên bủa vây chụp ảnh đã khiến cô ít nhiều lúng túng.
Cô chật vật rời đi, khó khăn thoát khỏi nhóm người phiền toái nhưng mãi không bắt được chiếc taxi nào.
“Thưa cô, cô có phải là Thư kí của Cận tổng hay không? Cô chia sẻ một chút về tình hình của Cảnh Duyệt đi.”
“Cô hung hăng đánh người sao? Cô Mẫn Nhu và cô hiềm khích gì mà lại đánh người?”
“Có phải tranh giành ghen tuông hay không? Cô và Cận tổng ngoài quan hệ công việc có phải còn có quan hệ mập mờ khác hay không?”
Đường Vận càng nghe càng giận dữ, hai tay siết thành nắm đấm...!Ngày mai, ngày mai chắc chắn bọn họ lại viết linh tinh, cha mẹ sẽ nghĩ gì đây?
“Tôi đi vội, sơ ý làm trúng cô Mẫn Nhu thôi.
Tôi và Cận tổng không có bất kì quan hệ gì ngoài công việc...!Các người ngày mai viết linh tinh tôi sẽ kiện về tội vu cáo và phỉ báng.
Cảm ơn.”
Đường Vận nhẫn nại vẫy tay gọi taxi, nhưng giờ cao điểm chẳng có chiếc nào dừng lại kịp thời...!Thật chết tiệt!
“Cô à, cô nói một chút về tình hình Cảnh Duyệt đổi chủ đi.
Cô sẽ tiếp tục làm việc cho chủ mới chứ?”
Đường Vận nhíu mày, hơi quay mặt qua chỗ người đặt câu hỏi, thẳng thừng đáp trả: “Cảnh Duyệt sẽ không đổi chủ, chúng tôi đặt niềm tin vào Cận tổng.”
Lúc này một chiếc Lexus dừng lại trước mặt Đường Vận sau đó trông thấy Cận Chí Minh từ trên xe bước xuống, kéo lấy tay Đường Vận đưa cô vào trong xe.
“Chí Minh anh đến thật đúng lúc.”
“Đã ăn gì chưa? Em muốn tìm tôi?”
“Vậy vừa ăn vừa nói chuyện.
Tôi không đói lắm anh tự quyết định đi.”
Cận Chí Minh cho xe chạy nhìn đám phóng viên bỏ lại sau kính chiếu hậu khẽ nhếch môi cười giễu: “Mẫn Nhu lại diễn kịch? Cô ta thật phiền toái.”
“Tôi nhận được tin, Cảnh Duyệt giao quyền điều hành tuyệt đối cho anh? Tức là nói Cận tổng đã bán KM entertainment lại cho anh? Chuyện này dường như phóng viên và cả Mẫn Nhu đều chưa nắm bắt.
Họ không có nhắc đến.”
Cận Chí Minh khẽ ‘ừm hửm’ gật đầu, sau đó mở nhạc trong xe, điều chỉnh âm thanh rất vừa vặn.
“Đường Vận! Em thả lỏng đi.
Nhìn thấy em áp lực như vậy tôi thật không đành lòng.”
“Không đành lòng gì chứ? Tôi chỉ tò mò...”
“Vì em chơi cổ phiếu đúng chứ? Cũng không thật tâm lo cho anh hai.” Cận Chí Minh bật cười trêu đùa.
Đường Vận hết nói nổi, nhất thời chưa nghĩ ra phải nói điều gì tiếp theo.
Cận Chí Minh đưa cô đến nhà hàng Tứ Xuyên, Đường Vận chợt nhớ đến cuộc hẹn trước đây có chút hổ thẹn.
“Ăn lẩu nhé!”
“Được đấy!”
“Ban nãy bảo không đói?!”
“Vì...!khi nãy không có tâm tình.
Buổi trưa cũng ăn lẩu ư? Thế thì tối tôi phải bỏ bữa rồi.”
Cận Chí Minh bật cười, lúc chọn bàn gọi món rất thành thạo, cứ như là dân bản địa sành sỏi trong ẩm thực khiến Đường Vận cười trộm mấy lần.
“Này! Ban nãy là do em nói để tôi tự quyết.”
Đường Vận gật gật cái đầu, hào hứng thấy rõ, bao muộn phiền ban nãy cũng ném lại sau đầu.
Lo âu mãi cũng không thay đổi được gì, huống chi cô không liên hệ được với Cận Úy Thành, anh ta cũng không cần cô giải quyết chuyện vun vặt phát sinh....