Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 119: 119: Thay Đổi Kế Hoạch





Cận Chí Minh gọi điện thoại cho Thang Kiệt, phải mất một lúc lâu mới nghe đầu dây bên kia uể oải hồi âm:
“Anh Cận nhỏ, lại có chuyện gì? Giờ này anh nên ngon giấc với người đẹp chứ hả.”
“Dẹp đi! Cậu mau tỉnh ngủ! Bảo quản lý mang cho tôi và Đường Vận quần áo tử tế đến tầng trên cùng.

Tôi muốn đưa cô ấy đến chỗ bác sĩ Trần kiểm tra sức khỏe.

Cậu gọi hẹn trước giúp tôi.”
“Ai cơ, bác sĩ Trần bên khoa sản của nhà họ Cận anh sao?”
Cận Chí Minh im lặng.
Thang Kiệt giống như đã tỉnh ngủ, đổi giọng và nói: “À, giờ này trễ rồi, bà ấy lại hay tính cào nhào, để tôi gọi báo cho một trưởng khoa ở bệnh viên tư nhân gần đây giúp anh kiểm tra trước.

Tôi...!tôi lái xe tới liền đây.”
Cận Chí Minh tắt máy, quay qua đã thấy Đường Vận nhăn mặt trách: “Anh nói chuyện với Thang Kiệt như vậy, thật ngượng ngùng.”
“Em đã có con của anh rồi, còn ngượng ngùng nữa sao.” Cận Chí Minh nhoẻn miệng cười, dường như rất là vui, tay xoa xoa tóc của Đường Vận đến mức rối tung lên.
“Anh chưa trả lời em, bên đó là cái gì?” Đường Vận gạt tay Cận Chí Minh ra, hất mặt về chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ.
Cận Chí Minh nhún vai, đưa tay xuống eo của Đường Vận sàm sỡ, bâng quơ đáp: “Anh không biết.”

“Sao anh lại không biết?” Đường Vận không hề có ý bỏ qua, rõ ràng là nói dối cô.
“À, sáp thơm giúp ngon giấc.”
“Thật?”
Cận Chí Minh véo mạnh vào mặt Đường Vận một cái, lại rất thành thật và tươi cười nói: “Giúp mấy cô gái da mặt mỏng như em thành thật với chính mình hơn, được chưa?”
Đường Vận hết nói nổi, vén chăn qua một bên, vội vã xuống giường.

“Em muốn tắm sơ qua với nước nóng.”
Cận Chí Minh đỡ cô bước xuống, quan tâm hỏi: “Em thấy trong người thế nào rồi?”
“Tay chân giống như không có sức.”
“Anh đã bảo mà, phải nên kiểm tra.

Thật lo là thuốc đó gây tác dụng phụ.”
Cận Chí Minh ân cần dìu Đường Vận vào bồn tắm, chỉnh nhiệt độ nước sau đó mới trở ra ngoài.
Đợi khi quản lý khách sạn được Thang Kiệt sắp xếp mang quần áo tới, Cận Chí Minh và Đường Vận tranh thủ thay đồ đi xuống chỗ Thang Kiệt đỗ xe rồi một mạch chạy tới bệnh viện quốc tế lân cận.
Lúc xuống xe sắc mặt Đường Vận nhợt nhạt đi rất nhiều, sợ cô đi đứng không vững Cận Chí Minh liền tìm một chiếc xe lăn đẩy cô vào.

Có mặt Thang Kiệt ở đây, Đường Vận cảm giác không được tự nhiên, giống như làm vừa làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang, cứ trong trạng thái ngượng ngùng, nhưng không làm được gì hơn, cũng đành mặc cho Cận Chí Minh đẩy cô vào hành lang bệnh viện, vừa đi vừa luyên thuyên đủ điều, lúc giao cô cho hộ lý, nghe anh dặn dò đối phương:
“Tôi muốn làm xét nghiệm NIPT cho cô ấy.

Còn nữa, gần đây cô ấy hay choáng váng, nên kiểm tra tổng quát xem cần bổ sung dinh dưỡng ra sao.”
“Đó là xét nghiệm gì?” Đường Vận ngước mặt lên hỏi.
Cận Chí Minh dịu dàng giải thích: “Chỉ là sàng lọc sau sinh thôi, còn có thể sớm biết là bé trai hay gái nữa.

Em thấy không khỏe chỗ nào nhất định phải nói với bác sĩ.”
Đường Vận gật đầu.
Cận Chí Minh đưa xe đẩy cho hộ lý sau đó cùng Thang Kiệt vòng ra ngoài khuôn viên.
“Có mang thuốc lá không?”
Thang Kiệt lục trong túi quần, chỉ biết lắc đầu: “Không có mang theo bên người.


Anh...!bị làm sao vậy?”
“Hơi phiền muộn một chút!” Cận Chí Minh nhìn bầu trời đầy sao, hít vào một ngụm gió mát, nhưng vẫn không giúp tâm tình được dễ chịu hơn.
“Bên phía An Kiệt đã lo liệu xong rồi, Đường Nghiên cũng phối hợp với mấy người anh em của chúng ta ở trong sở, tin là...!không có sự tình phát sinh.”
“Tôi không sợ xảy ra sơ sót, hiện tại đã khác...” Cận Chí Minh thở hắt ra một hơi, xoay xoay bên thái dương.
Thang Kiệt tuy rằng chưa hiểu hết ý trong câu nói của Cận Chí Minh, nhưng biết Cận Chí Minh thật sự cần một điếu thuốc giải khuây trong lúc này, anh liền chạy đi tìm, để anh ta ở lại yên tĩnh.
Cận Chí Minh ngồi buồn chán một lúc thì Thang Kiệt cũng về tới, cả hai châm điếu thuốc rít một hơi.

Dưới cái se se lạnh, cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Làn khói lượn lờ nhả ra, giống như trút bớt muộn phiền.
“Ha, thật không ngờ anh và Thư ký Đường vừa gặp lại đây thôi đã làm được cho cô ấy mang thai rồi, thật sự là không nhìn ra anh có bản lãnh này.”
Cận Chí Minh liếc Thang Kiệt một cái, nhưng rồi lại tự cười chính mình, có vẻ ngây ngô nói: “Tôi cũng không nhìn ra.”
Hai người cùng bật cười.
Thang Kiệt lại nói: “Phu nhân mà hay được chắc chắn là hoan hỷ ở trong lòng.”
Cận Chí Minh cũng có thể hình dung được, mẹ anh sẽ cười đến híp cả mắt, tất bật giục anh cưới Đường Vận về làm vợ...
“À ha, chuyện tốt này có cần làm lộ ra cho Cận Úy Thành biết không đây, chắc là thấy được vẻ mặt khó coi đó cũng khôi hài đi.” Thang Kiệt rít một hơi thuốc, làm như vu vơ nêu ý kiến.
Cận Chí Minh trầm mặc vài giây, lại trêu ngược lại Thang Kiệt: “Dám gọi thẳng tên anh ta?”
“Cũng thường thôi.”
“Không cần, tôi biết Đường Vận một lòng với mình là đủ.”
“Rốt cuộc, anh phiền chuyện gì? Thư ký Đường đã có con với anh, nhất định sẽ bao dung và nghĩ cho anh hơn.

Hai người sau này kết hôn, bên ngoài biến động gì cũng phải nhìn xem sắc mặt của anh.”

“Đó không phải là thứ tôi muốn.” Cận Chí Minh dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy đặt tay lên thành lan can nhìn về xa xăm.
Thang Kiệt chính là cố ý dẫn dắt Cận Chí Minh nói ra lời thật lòng, làm việc cùng nhau bao năm, tâm tính Cận Chí Minh thế nào sao Thang Kiệt lại không rõ.

Nói là hận Cận Úy Thành và Cận Trí Trung, cũng không thấy làm ra chuyện quá đáng nào mặc dù có rất nhiều lần cơ hội.
“Tôi biết rõ là mình muốn gì, và Cận Úy Thành anh ấy muốn gì.

Nếu như tôi đã có thứ tôi muốn trong cuộc đời này, thì không ngại dâng cho anh ấy thứ anh ấy muốn, đó cũng là gông xiềng mang theo anh ta cả đời, không phải sao.”
Còn Cận Trí Trung...!thật sự là một bài toán khó.
Nếu như đêm nay anh và Đường Vận không làm lành với nhau, đi đến một kết cục tốt, đã không làm khó cho anh đưa ra quyết định thay đổi kế hoạch ban đầu.
“Vừa qua không nghĩ sẽ tiến tới với Đường Vận, tôi mới có lá gan đó, hiện tại không được nữa rồi...” Cận Chí Minh ôm trán não nề, “Lúc trước, tôi e sợ chỉ cần một lần tiếp tay cho Simon sẽ bị hắn làm cớ uy hiếp, một lần rồi lại một lần, không thể dứt ra, càng sợ mang tiếng xấu, dẹp bỏ Simon lại có thêm những tên Simon khác tìm tới, cả đời không có cách nào quay đầu.

Tôi nghĩ chuyện làm động tác giả chuyển đi lô hàng đó dẫn dụ Cận Úy Thành và Cận Trí Trung, thà rằng cá chết lưới rách cũng không muốn họ được toại nguyện.

Oán hận cách mấy, đến khi nghe được tin Đường Vận có con của tôi, tôi như đã tìm ra phương hướng, không dám liều lĩnh mà đưa ra quyết định nóng vội.”
Hạnh phúc tìm tới luôn có một bước ngoặt khắt nghiệt cần phải bước qua, đã là người trưởng thành, nhất định phải thấu đáo!