Tổng Tài Thâm Tình Chờ Em Ngoảnh Lại

Chương 10: Rung Cảm





Cận Úy Thành ăn hết cái bánh có trong tay vui vẻ mỉm cười, tâm tư nhảy nhót.

“Cuối tuần tổ chức tiệc mừng hợp tác thành công với Ngân hàng quốc tế KJ, lãnh đạo hai bên công ty sẽ tham dự cùng với vài khách mời đặc biệt, em làm bạn gái đi cùng tôi tham dự vậy.

Cứ tùy ý liên hệ với stylist chuẩn bị chu đáo.”
“Tôi cũng được dự party hôm đó sao? Thật tốt quá!”
Cận Úy Thành ngạc nhiên trước biểu cảm hớn hở của Đường Vận, ánh mắt anh nheo nheo lại, nhìn cô, có chút lấy làm hiếu kì.
Đường Vận ngại ngùng, cố ý giải thích: “Làm việc ở Cảnh Duyệt bao năm, ngoài party thường niên vào dịp Tết, tôi chưa từng đi dự dạ tiệc nào khác ạ, có hơi cao hứng.

Anh yên tâm, tới lần đó tôi sẽ ăn vận chỉn chu, không làm anh mất mặt đâu.”
Cận Úy Thành nâng cốc cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, bắt đầu dò hỏi: “Em và Lưu Ân đang theo dự án lấy quyền đại lý Công ty Mộc Vương ở Bắc Kinh à? Hai người cộng tác ăn ý chứ nhỉ?”
Đường Vận gật gật đầu, ánh mắt long lanh đến lạ.

Rơi vào tầm nhìn của Cận Úy Thành có phần chói mắt.

“Trong công ty tuy là không nghiêm cấm nhân viên qua lại tình cảm, nhưng chuyện này vẫn bị lãnh đạo hà khắc và sẽ cân nhắc khi có ý định thăng chức.

Nhất là đối với các phòng ban đặc thù giữ số liệu cơ mật.” Cận Úy Thành ung dung nói, như là ngầm ý nhắc nhở đối phương.

Chỉ là không ngờ nghe được Đường Vận thẳng thắn phản trắc lại ý kiến.
Cận Úy Thành ung dung nói, như là ngầm ý nhắc nhở đối phương.

Chỉ là không ngờ nghe được Đường Vận thẳng thắn phản trắc lại ý kiến.

“Cả ngày làm việc trong công ty, tiếp xúc với đồng nghiệp là nhiều nhất.

Nếu không nảy sinh tình cảm với đồng nghiệp thì sẽ khó tìm được người hợp ý bằng khoảng thời gian ít ỏi sau khi tan sở.

Huống hồ, nhỡ chọn trúng một nhân viên ở công ty đối thủ cạnh tranh thì càng không xong.”

Cận Úy Thành hừ nhẹ một tiếng, rất không vừa ý.
“Thư kí Đường! Em còn trẻ, nhiệt huyết và năng nổ, tôi không rảnh quản em.

Nhưng bản thân em tự ý thức vị trí của bản thân, người em hiện tại tiếp cận nhiều nhất chính là tôi, bên ngoài rất nhiều người sẽ để tâm đến mối quan hệ này mà nảy sinh ý xấu và tính kế em đấy.

Khôn ngoan và khéo léo còn là đức tính quan trọng của một thư kí.

Tốt nhất đừng vì chút tình cảm cá nhân mà gây bất lợi đến công việc.”
Đường Vận như rơi vào hố sâu vạn trượng.

Vài giây đầu cô còn giữ ý không hài lòng về lời nói gay gắt của Cận Úy Thành, nhưng cô rất nhanh đã tỉnh ngộ.

Lời anh ta nói mặc dù khó nghe nhưng đấy đã từng là những căn dặn của chị Giang Linh Ngọc dành cho cô.

Chị ấy còn ghi lại một danh sách các mối quan hệ ngoài luồng không được dính líu đến.

Một phút lơ là, sơ sẩy, cô rất có thể thành tội đồ bán đứng Cảnh Duyệt.
Đường Vận có chút căng thẳng, cô xuống giọng: “Vâng ạ.

Tôi sẽ cẩn trọng hơn với các mối quan hệ.

Sẽ cư xử khôn khéo.

Về vấn đề này, nếu Cận tổng có hay không sự bất mãn cứ nói thẳng với tôi ạ.

Tôi chỉ sợ ra ngoài kết giao bị lợi dụng còn chẳng hay biết.”
“Tôi vẫn đang rất tin tưởng em.”
Cận Úy Thành đặt cốc cà phê xuống bàn, trực nhìn vào đôi mắt hạnh long lanh của Đường Vận, nói lời kiên định.
Đường Vận bẽn lẽn cười, nói như thì thầm: “Cảm ơn anh, Cận tổng...!Phó Giám đốc Lưu cũng hết lòng ngưỡng mộ anh, đương nhiên chúng tôi sẽ cố gắng lấy về cho bằng được quyền đại lý của Công ty Mộc Vương.”

Cận Úy Thành hơi nhíu lại mi tâm, không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này, liền đứng bật dậy trở về bàn làm việc, ý tứ đuổi khách.
Chiều tà, ánh tịch dương xuyên qua bóng cổ thụ và mặt kính thủy tinh, Cận phu nhân ở bên trong nhà kính trồng hoa cảnh của biệt phủ, tỉa nhành cho mấy chậu hồng Pháp.

Người làm vườn bên cạnh cũng tận tình vun vén cho mấy chậu lan.

Cận phu nhân hơi lạc vào trong suy tư, ánh mắt vô hồn.

Ngay cả khi Cận Chí Minh đến gần cũng không hay biết.
“Nhà kính hoa trồng ngày càng phong phú và rực rỡ.

Vẫn là nhờ vào bàn tay khéo léo của Cận phu nhân ha.”
Cận phu nhân bất ngờ quay lại, liếc xéo cậu con trai cưng, sau đó bảo người làm lui ra khỏi.

Hai mẹ con họ lại chỗ bàn trà, thong thả ngồi xuống.
“Mẹ nhàn nhã thì có.”
“Mẹ có tâm sự?”
“Lo nghĩ cho con thôi.

Các em con còn nhỏ, chỉ cần khỏe mạnh ngoan ngoãn là mẹ vui rồi.

Còn con thì khác, Chí Minh! Con sau này phải là chỗ dựa cho các em của mình, gánh vác trách nhiệm mang lại tương lai cho chúng nó.”
Chí Minh uống trà, thoải mái đáp lời của mẹ: “Mẹ lại lo xa nữa rồi.

Cuộc sống đang tốt đẹp, chúng con rất tốt, càng rất yêu thương mẹ.

Hôm nay ngày đầu làm việc ở KM thật thú vị, mọi thứ rất suôn sẻ.


Con biết mẹ lo lắng điều gì.” Chí Minh thở dài: “Anh Thành có hơi khó gần, nhưng là người bản tính ngay thẳng, rất thích phiêu lưu...!Anh ấy càng không hẹp hòi hơn thua với con đâu.

Chỉ vì mối quan hệ cùng cha khác mẹ làm rào cản, anh em bọn con mới khó chung đụng.”
“Được rồi.” Cận phu nhân không muốn tranh luận chuyện này.

Hơi buồn phiền, mấy chốc lại chuyển đổi đề tài.
“Nếu như người Nam Cung Nhu Tuyết để mắt là con thì tốt biết mấy.

Có uy thế nhà Nam Cung làm chỗ dựa, tương lai của con sẽ không ai sánh bằng.

Cận Úy Thành đã có Cảnh Duyệt của riêng mình, con xem, cha con vẫn cứ bảo thủ, Cận thị nhiều việc như vậy lại không để cho con tham vấn hoạt động.”
Cận Chí Minh nhíu mày, lập tức phản ứng lại: “Mẹ mong mỏi con thừa kế Cận thị sao? Con không kham nổi cái gia tài lắm thị phi ấy đâu.

Huống chi con cũng không cần nhà Nam Cung ủng hộ.

Đúng lý con cũng có thiện cảm với nhà của họ, nhưng bữa cơm đó...!Nam Cung Nhu Tuyết thật thiếu lễ độ, đầu mày cuối mắt đều một vẻ kiêu hãnh, không được tôn kính với mẹ.

Người phụ nữ của Cận Chí Minh con ít nhất phải biết nể trọng mẹ.”
“Chí Minh!” Cận phu nhân xúc động.
Bà không biết phải nói sao, trong lòng dồn nén.

Bà đương nhiên nhìn ra thái độ của nhà Nam Cung dành cho mình.

Nhưng chỉ cần là vì tương lai của con trai bà cam nhận sự hống hách đấy.

Bà sớm đã quen.
“Mẹ! Con còn trẻ, sự nghiệp chưa vững vàng, nhưng vẫn muốn ưỡn ngực làm người.

Về sau chắc chắn thành tựu, sẽ để mẹ được kiêu hãnh về con.

Còn tìm cho mẹ cô con dâu tốt.”
“Được lắm! Mẹ không cố gán ghép con cho nhà Nam Cung nữa.

Con gái tốt bên ngoài thiếu gì, huống hồ con đang ở tuổi học hỏi kinh nghiệm và phát triển bản thân, không nên sớm vướng vào chuyện trai gái bi lụy.”

Chí Minh bật cười: “Mẹ trở mặt nhanh thế à.

Còn cấm con yêu đương.”
“Hào môn tiểu thư thì có gì tốt, nếu chỉ là thứ bình hoa để trưng bày.

Cần nhất là cô gái có thể thật sự san sẻ mọi thứ cùng con.

Như Thư kí Đường người ta, trông thật khôn khéo và dễ thương.

Còn học vấn tốt nữa.”
Chí Minh nhướng mày lấy làm ngạc nhiên, khi không mẹ lại nhắc đến cô gái này với anh? Anh chợt nhớ lại hôm trước, hình ảnh cô gái trẻ lanh lợi hiện lên trong đầu.

Cuối tuần, Cận Chí Minh được Hàn Tước mời đi cùng tham dự party của Tập đoàn Cảnh Duyệt.

Nói đến loại tiệc tùng thế này từ nhỏ anh đã được cha dẫn đi không ít, nhưng đây là party đầu tiên sau khi anh mới vào làm cho Công ty chi nhánh của Cảnh Duyệt, cho nên cũng muốn chỉn chu bề ngoài một chút.
Ngồi cùng xe với Hàn Tước đến Nhà hàng tổ chức, dọc đường đi Cận Chí Minh nghiền ngẫm lại danh sách những tên tuổi lớn tham gia bữa tiệc, không muốn bản thân ngơ ngáo xảy ra sai sót nào khi tiếp mặt chào hỏi.

Nghĩ đến đây Cận Chí Minh chợt nhận thấy chính mình cần phải tuyển thêm trợ lý phụ trợ, mấy chốc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Thư kí Đường.

Hai hôm trước cô ấy đến KM họp Ban giám đốc, thảo luận rất sôi nổi.

Mặc dù là thay mặt Tổng Giám Đốc Cận Úy Thành, nhưng phong thái đó quả không chê vào đâu được, rất thông minh.

Huống hồ trình độ chuyên môn của cô cũng thuộc hàng vượt trội.

Hàn Tước còn vô cùng thưởng thức.
Chí Minh có phần ganh tỵ với anh trai mình, thu nhận một trợ thủ đắc lực như vậy.

Bản thân cũng thảnh thơi và an tâm dồn sức lực vào giải quyết công việc khác.
Đang lúc nghĩ ngợi thì vừa hay bắt gặp hình dáng của người con gái đó lướt qua ô cửa kính, Chí Minh có chút thất thần.
Nhân viên chạy đến giúp bọn anh mở cửa xe, niềm nở đón chào.
“Thư kí Đường!”.