Rất nhiều, rất nhiều năm về trước….Tại một thị trấn nhỏ trong thành phố biển tại Nga.
Tiếng những con chim Hải Âu gào la thảm thiết bất kể ngày đêm khiến cho những giấc ngủ tại nơi đây chưa bao giờ yên được.
Tiếng sóng miệt mài vỗ lên từng mỏm đá dọc theo bờ biển rộng, vỗ lên những mạn tàu bằng thép và bằng cả gỗ, tiếng gió rít gào cùng tiếng sóng như nội giận với những người dân sống bám vào lòng biển, đánh bắt từng mẻ cá lớn cá nhỏ lên duy trì sự sống.
Bầu trời mù mịt, phủ kín mây đen, khí lạnh quật vào da thịt ran rát như tiếng roi da quất ngọt trên lưng ngựa, tiếng sóng biển gào thét giận dữ báo hiệu một cơn báo đang chực chờ ập tới…
Nhưng người phu cá tại cảng lục đục kéo nhau ra chỗ những chuyến tàu neo đậu sau những chuyến đánh bắt xa khơi.
Chuyến đi biển lần này may mà về kịp trước khi bão tới…
Những người đàn ông to béo, phục phịch và hoang dã, với những bộ quần áo chẳng thể nào nhận ra màu sắc nguyên bản, phì phèo thuốc lá, trò chuyện với nhau bằng những câu từ tục tĩu, quát vào mặt những bà vợ già đang mở miệng vòi tiền và những đứa con đang khóc dặt dẹo…
Cuộc sống tại nơi này giống như bị thời gian lãng quên, ánh sáng văn minh như thể dừng lại trước ngưỡng cửa.
Nơi này họ đối xử với nhau theo phương cách thô sơ nhất, với những ước vọng đơn giản nhất, là bồ lúa mì đầy, có sữa trong tủ và có thịt để ăn!
Một vài người lững thững bước về phía cầu dẫn, gió thổi càng lúc càng lạnh…Những người ở đấy dậy sớm hơn cả gà trống và đi ngủ muộn hơn cả chó săn, tất cả chỉ để kiếm những đồng lương ít ỏi…
_ Tránh ra! Tránh ra!
Có tiếng quát ở phía sau, mọi người dạt ra để nhường đường cho Nizzy, gã cai đầu dài hống hách trịnh thượng, tự coi mình là đại công tước của cái vùng cảng cá này.
Lăm lăm trong tay chiếc roi da sẵn sàng quất mạnh vào người những kẻ không nghe lời, hắn khệnh khạng bước qua đám đông lố nhố đang dẹp sang hai bên, lững thững đi về phía cảng cá.
Nizzy là tổ trưởng của những người phu tại cảng cá này, trên hắn còn có đốc công, quản lý, giám đốc và dòng học Macxim.
Dòng họ Maxim là dòng họ lâu đời nhất trong thị trấn này, sống tại một biệt thự nằm chính giữa trung tâm thị trấn.
Họ sở hữu hầu hết mọi thứ giá trị trong thị trấn, từ đất đai, nhà cửa, nhà thờ, bệnh viện, thậm chí là cảng cá này…Dòng họ Maxim với người đứng đầu là ngài Asmiral Maxim – có tin đồn ngài ta còn bắt tay làm ăn với giới Mafia lớn.
Nizzy là con chó săn được cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới của ngài Maxim thuê, mà tưởng như hắn cũng mang họ Maxim vậy!1
_ Lũ làm thuê lười nhác! Mặt trời lên cao quá đỉnh rồi với chịu vác cái thây tới đây! Thật là một lũ heo ăn no rồi lại nằm!
Nizzy làu bàu chửi rủa, và mặc dù cho bầu trời xám xịt còn chẳng nhìn thấy nổi một ánh nắng mặt trời, hắn ta vẫn ra oai gào thét như thể trên đầu là cả một vầng dương chói chang:
_ Thật là một lũ súc…
Ngôn tử bẩn thỉu của Nizzy chẳng kịp thốt ra hết câu, đột nhiên cảnh tượng trước mắt khiến những lời chửi rủa của hắn ngậm bặt.
Mà không chỉ có hắn, mà cả đoàn người sau lưng cũng bị một phen ngây người…
Trên mỏm đá lởm chởm nhấp nhô, dưới chân là sóng biển điên cuồng gào thét vỗ bờ, dưới không gian xám xịt màu bão tố, một dáng người cao lớn ngoan cường đứng trước biển, so với những mỏm đá còn gai góc hơn, so với tiếng sóng biển còn mạnh mẽ hơn…
Chiếc áo sơ mi được mặc rất cẩn thận, cho dù đã rất cũ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, đóng thùng gọn gàng trong chiếc quần thẳng thớm, đôi giày đã mòn gót những cũng được giặt sạch sẽ…Cho dù xem ra cậu thanh niên này cũng rất nghèo, nhưng khí chất thì quá mức đáng nể, khác hoàn toàn với những người phu ở đây...!
Đói cho sạch, rách cho thơm chính là đây sao?
Ánh sắc bén sâu thẳm, vừa dữ dội lại vừa trẫm tĩnh, sống mũi thẳng tắp như tượng tạc, đôi môi mỏng khắc nghiệt, gương mặt lạnh lùng chất chứa, tầm mắt nhìn ra biển khơi dậy sóng, đối lập với sự điên cuồng của quang cảnh lại là khí chất tĩnh lặng điềm tĩnh của hắn…
_ Cái con m* gì…
Nizzy lẩm nhẩm trong miệng với một vẻ kinh ngạc, bất chợt người thanh niên đó quay lại, ánh nhìn tĩnh lặng điềm đạm đó hướng về phía Nizzy…
Không biết có phải gió đột nhiên lạnh hay không, mà khi bắt gặp ánh mắt của người thanh niên đó, toàn bộ sống lưng của Nizzy run lên như thể bị điện giật, cái nhìn điềm tĩnh và ngoan cường, cùng một chút bất cần tàn nhẫn đến điên dại đó thật sự quá mức đáng sợ…
_ Cái thằng câm này….!
Nizzy nghiến chặt răng lại, phun ra một lời chửi rủa để át đi nỗi sợ trong lòng hắn.
Người thanh niên đó chẳng nói chẳng rằng, lại quay đầu đưa mắt nhìn về phía biển…như thể đang chờ đợi điều gì đó…
Vĩnh viễn không thể quay trở lại…
Những mẻ cá tươi đổ xuống sàn gỗ, tiếng người la hét nháo nhào ồn ã, tranh cướp nhau của những mụ buôn cá để kiếm được mẻ cá tươi ngon nhất hòng kiếm thêm được chút tiền.
Mùi máu cá tanh lợm giọng khiến người khác muốn nôn mửa lại là mùi tiền của những người dân nơi đây…
Bàn tay ngày trước vốn chỉ cầm bút viết, cầm sách độc, giờ đây phải bê những sọt cá nặng hàng chục cân….Những sợi cước nhô ra từ quai sọt rách nát đâm vào lòng bàn tay, máu người hòa cùng máu cá chảy thành một dòng...!
Công việc nặng nhọc, nhưng tiền cong thì quá mức bèo bọt, chưa ráo mồ hôi đã ráo tiền, nhưng nếu không làm thì sẽ chẳng có gì ăn...!
Người thanh niên làm việc một mình, đây đã là sọt thứ 30 trong buổi sáng nay.
Dáng người cao ráo dẻo dai, cho dù có chút gầy nhưng rất khỏe khoắn...Mồ hôi lăn trên gương mặt điển trai, lăn trên làn da màu lúa mạch.
Khi sọt cá vừa đặt xuống, Nizzy từ phía trước đi tới, rút ra những tờ bạc nhàu nát tanh mùi cá vứt xuống đáy sọt đầy vảy cá và máu tanh, lèo bèo khi miệng vẫn còn ngậm thuốc lá phì phèo:
_ Tiền công đấy! Cầm lấy!
Sau đó hắn quay đầu lại, rủa bằng giọng nhừa nhựa của mấy kẻ say xỉn:
_ Thằng câm gốc Á kì dị!1
Cậu thanh niên nhìn đống tiền dưới sọt, chẳng cần kiểm tra cũng biết là không đủ…Những câu chửi rủa ấy đều nghe không sót một tiếng, nhưng lại chẳng thèm phản ứng gì, cúi người nhặt những đồng tiền nhàu nát ấy lên, mang ra cầu nhỏ rửa bớt những vết máu và vảy cá dính trên đó...!
Máu cá loáng ra trong làn nước biển đen thẫm, chảy lại về với lỏng biển khơi...!
****
_ Vẫn như cũ chứ?
Bà chủ cửa hàng thực phẩm có một cô con gái đã gần 30 tuổi mà chưa có đám nào tới cười đặc biệt tươi tắn với cậu thanh niên điển trai.
Nhưng mặc kệ cho bà có tươi cười niểm nở thế nào, gương mặt ấy vẫn vô cùng tĩnh lặng, chẳng hề phản ứng.
_ À! Quên mất là cậu không hiểu tiếng!
Bà chủ chép miệng vài ba cái ra chiều tiếc rẻ.
Bàn tay béo mập múp míp chỉ vào một ô bánh mì đen, một chai sữa, ba củ khoai tay và mấy trái chuối đã không còn tươi, vừa nói to vừa nói chậm, như thể chỉ cần nói chậm như vậy là cậu ta có thể nghe hiểu tiếng ngay vậy:
_ CÁI NÀY! CÁI NÀY! VÀ CẢ MẤY CÁI NÀY NỮA HẢ?
Cậu thanh niên nhìn mấy ngón tay bà ta chọc chọc vào thực phẩm, khẽ gật đầu.
_ 15 rúp cho tất cả! Con gái! Gói hàng cho khách đi!
Bà ta nói với đứa con gái to béo không khác gì mẹ vừa từ trong nhà bước ra khi cậu móc những đồng tiền ẩm ướt ra trả.
Đứa con gái cười ỏn ẻn, để lộ ra mấy chiếc răng cửa to cồ cộ, vụng về đứa đồ cho cậu ta.
Nhận gói thực phẩm từ bàn tay to bè, người thanh niên đặt tiền lại quầy để tránh tiếp xúc với cô gái.
Tay bên phải xách mấy thứ đồ vừa mua, tay bên trái xách theo một con cá lấy từ cảng về, khẽ cúi đầu rồi quay người bỏ đi…
****
Căn phòng ọp ẹp được tận dụng từ một nhà kho cũ nằm ngay trong cảng cá là nơi cậu ta sống, vì ngoài làm phu cảng cá ra, cậu ta còn làm thêm bảo vệ buổi tối để kiếm thêm thu nhập.
Gió lùa qua những vách tường bằng đá ong đã nứt toác, mái nhà chắc chẳng chịu được cơn mưa đêm nay, chẳng mấy chốc trong căn phòng tối tăm sẽ ngập lênh láng như ngoài biển, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trời nắng lên mới có thể lợp lại mái nhà.
Có tiếng ho khụ khụ vang lên từ bên trong, người thanh niên mở cửa bước vào, rồi khép hở cánh cửa lại để chút không khí lùa vào cho thông thoáng.
Một người đàn ông đã ngoài tứ tuần, gầy gầy với gương mặt trắng bệch vì cảm lạnh chưa khỏi, nằm trên một chiếc giường ọp ẹp ở góc phòng, chống tay ngồi dậy.
Thanh âm khàn khàn vang lên vì cổ họng tắc nghẹn, ánh mắt còn rất tinh anh hướng về phía cậu thanh niên…
_ Cháu về rồi sao? Triệt nhi?
Cậu thanh niên vẫn tĩnh lặng như thế, chỉ khẽ gật đầu, đặt những thứ đồ vừa mua lên chỗ nấu ăn khép kín ngay trong phòng, bắt đầu rửa mọi thứ để nấu nướng.
Lưỡi dao rạch trên bụng con cá rất điêu luyện, ánh mắt phẳng lặng nhìn dòng máu đỏ tươi chảy xuống tay mình…Cổ tay áo được sắn lên cao để lộ cánh tay khỏe khoắn đang móc nội tạng của con cá vứt vào sọt rác dưới chân.
Lão Trịnh ho khụ khụ, nhìn bóng lưng của Lôi Triệt chuyên tâm làm việc.
Cậu có vẻ gầy hơn tháng trước nữa, nhưng không phải là gầy yếu mệt mỏi, mà là sự săn chắc mạnh mẽ của cơ thể dẻo dai dày dặn sương gió.
Chỉ có điều…
Từ khi biến cố đêm ấy xảy ra, Lôi Triệt đã chẳng nói một lời nào…
Cậu vẫn sống, vẫn ăn uống và làm việc, nhưng dường như chỉ còn lại cái xác không hồn.
Lão Trịnh đã mất rất nhiều thời gian, trước khi phải từ bỏ quyết tâm cố hiểu trong lòng mắt sâu thẳm tĩnh lặng ấy đang nghĩ điều gì…
Để tránh sự truy cản của Độc nhãn, Lão Trịnh và Lôi Triệt phải lưu lạc tới vùng đất cảng này…Trải qua những ngày tháng ngủ trên lề đường, dưới thân chỉ là những tờ báo lấy từ thùng rác, thậm chí đã từng phải bán cả máu đi…để mua vài mẩu bánh mì cầm cự, trước khi xin được việc trong cảng cá với đồng lương bèo bọt.
Lão ốm rồi, mất sức…may mà lại xin được chân làm bảo vệ đêm kiếm thêm đồng ra đồng vào.
Nhưng mang tiếng là lão xin, người làm việc thường xuyên lại là Lôi Triệt! Cho dù lão đã cố tình phản đối, nhưng Lôi Triệt là người đã quyết thì chẳng ai có thể thay đổi! Lúc đó lão Trịnh cũng không hiểu hắn lấy đâu ra sức lực như vậy, chỉ mới 16 17 tuổi, nhưng lại có thể sáng làm ở cảng cá, tối lại đi tuần trực đêm, ròng rã như vậy…!
Chỉ có điều…sự im lặng của Lôi Triệt, lại giống như một sự hành xác…
Lão Trịnh lại húng hắng ho…Tiếng xả nước vang lên.
Lôi Triệt rửa sạch tay, lau vào tấm khăn bên cạnh, tiến đến tủ thuốc bên cạnh, lấy ra một chai thuốc ho.
Rót thứ thuốc màu hồng thơm mùi siro nho ấy vào chiếc cốc, pha thêm chút nước cho dễ nuốt.
Lôi Triệt mang tới giường của Lão Trịnh…
_ Cám ơn cháu!
Lão Trịnh nhẹ giọng nói, đón cốc thuốc từ tay hắn, cảm thấy bàn thân chưa già đã vô dụng, chẳng giúp đỡ được gì cho cậu, lại còn làm gánh nặng thêm…
Lão thở dài, nhìn Lôi Triệt tiếp tục nấu bữa ăn đạm bạc kiếm được từ đồng tiền ít ỏi, trong lòng buồn tới thảm thương…
Vừa chạy trốn lũ Độc nhãn, vừa mang phận của người gốc Á không giấy tờ, sống vật vờ trong cảng cá của lũ Mafia, nhận đồng lương bèo bọt bị chèn ép đủ thứ….không biết bao giờ mới có thể trả thù cho anh chị Lôi!
Thật là tù túng!
Thật là thảm hại!
Thật là vô vọng!
****
Đêm đã xuống!
Mưa bắt đầu rả rích rơi, tuy không lớn nhưng lại buồn thảm, trời càng lúc càng lạnh…Lão Trịnh ngủ chợp chờn trong những cơn ho khùng khục…
Lôi Triệt mặc quần áo gọng gàng, khoác thêm một cái khăn cho đỡ lạnh, cài kín cúc cổ áo, cầm theo một cái đèn pin và một cái còi báo động, chuẩn bị cho ca trực đêm.
Tiếng ho khụ khụ của Lão Trịnh vẫn vang lên, ánh mắt của hắn trầm tư hướng về phía ông…Bước chân nhẹ nhàng tiến lại, từ tốn khẽ cúi người xuống, đắp lại chiếc chăn kín lên cổ lão…
Sau đó hắn bước ra ngoài, khẽ đóng cánh cửa lại.
****
Cảng về đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng sóng và tiếng gió, khác hẳn không khí ầm ĩ buổi sáng…
Lôi Triệt bước dọc con đường hắn đã quen thuộc, ánh đèn leo lắt trong đêm dật dờ soi vào bóng tối mờ mịt phía trước, nhỏ bé và cô độc.
Tiếng những con chim mòng biển săn cá đêm nghe u uẩn man mác, Lôi Triệt lầm lũi bước đi, làm công việc vô vọng mà hắn đã làm suốt hàng tháng trời…
Đột nhiên, hắn nghe thấy từ phía xa, hòa với tiếng sóng đập vào bờ là tiếng gì đó…
Ngón tay hắn rất nhanh tắt ánh điện, bước chân nhẹ như mèo bước gần tới, khuất sau những thùng phuy gỗ tanh mùi cá, hắn nghe thấy dường như có ai đang nói chuyện….
Chất giọng nhừa nhựa như say xỉn của Nizzy vang lên:
_ Chắc chắn là khi tôi đồng ý làm điều này cho các ngài, các ngài phải đảm bảo cho tôi một vị trí cao trong tổ chức của các ngài!
Giọng nói của một người nào đó vang lên, nghe rất lạ lẫm, dường như chưa từng xuất hiện trong cảng cá.
_ Yên tâm đi Nizzy! Mày không phải lo về điều đó! Bọn tao chắc chắn sẽ không để một thằng như mày phí phạm làm cai đầu tại cảng cá tanh lòm này thêm đâu! Nhưng mày phải nhớ kĩ, nhất định không được có sai sót!
_ Tôi nhớ mà! Chỉ cần các ngài nổ súng, là tôi sẽ tới phía sau và…PHẬP! Một nhát dao chính giữa xương ức…Lão Maxim đó làm sao mà đỡ nổi!
_ Tốt lắm! Chỉ cần mày làm tốt nhiệm vụ này thì mày chính là công thần của bọn tao! Sau này vinh hoa phú quý chính là bạn của mày!
_ Tôi tin tưởng các ngài….!
_ Phải tuyệt đối bí mật! Không được để ai biết! Nếu không thì chết cả đám! Biết chưa?
Ánh mắt của Lôi Triệt sáng quắc lên…Hắn nghiến nhẹ răng lại, đôi chân nhẹ nhàng như mèo bước về phía sau, lùi lại xa khoảng chục mét, và điềm tĩnh bật đèn lên…
Tiếng bước chân vang tới phía Nizzy, hắn quát giật lên…
_ AI!
Lôi Triệt vội vã tắt ánh đèn pin, cúi đầu xuống đưa tay giơ lên, làm như vừa mới bước tới…
_ Ai vậy?
Có tiếng hỏi vọng từ bóng tối phía sau lưng Nizzy, tiếng cười nhạt lèm bèm của gã say rượu vang lên, khinh miệt ném về phía Lôi Triệt.
_ À! Thằng ngụ cư gốc Á! Không sao đâu! Nó bị câm! Nó đang đi tuần tra đêm ấy mà!
_ Có chắc không? Hay giết luôn cho chắc!
Lôi Triệt nuốt khẽ nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh khi Nizzy cười khẩy nói với tên bên cạnh…
_ Không sao đâu! Nó không biết tiếng Nga! Lại còn câm! Chẳng làm trò trống gì đâu…đừng giết nó! Giết nó bây giờ sợ bọn của Maxim bứt dây động rừng.
Nó không sống một mình mà sống với một lão già! Lão già này biết tiếng mà mồm miệng cũng lắm lắm….Tốt nhất là cứ coi như không có gì!1
_ NÀY! THẰNG DA VÀNG! CÚT ĐI!
Nizzy quát lên, ngón tay chỉ thẳng về phía trước…Lôi Triệt im lặng, cố gắng tỏ ra ngu ngốc không hiểu, chầm chậm bước tiếp…
Cho dù quay lưng đi, hắn vẫn cảm nhận được ánh nhìn soi mói của bọn họ gắm thằng sau lưng mình….
Giữ bình tĩnh cho tới lúc về đến phòng, tiếng mở cửa khiến Lão Trịnh tỉnh giấc, lò dò ngồi dậy….
Nhìn gương mặt đầy tâm trạng khó hiểu của Lôi Triệt, Lão Trịnh tò mò hỏi:
_ Có chuyện gì không Lôi Triệt?
Ánh mắt điềm tĩnh hướng về phía Lão Trịnh…rồi chầm chậm lắc đầu….
****
(Những dòng in nghiêng được nói bằng tiếng Nga)
LIKE và VOTE cho Kỳ Kỳ nhé.