- Bà nói cái gì?
Tô Anh Thư đập mạnh tay xuống bàn, chỉ cần nhắc tới Chu Hứa Văn là cô lại mất kiểm soát.
Ngày hôm qua, cô đợi anh nguyên một ngày nhưng anh không hề xuất hiện, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Hứa Hải Lan thấy cô tức giận như vậy, tâm tình của bà ta cũng tốt hơn, nhếch miệng cười nói:
- Hóa ra Chu thiếu phu nhân vẫn chưa biết chuyện sao?
Bốn chữ "Chu thiếu phu nhân" này nghe mới thật chói tai làm sao.
Tô Anh Thư nghe ra được sự đắc ý trong lời của bà ta, nhưng lúc này cô không có tâm trạng so đo với người đàn bà này.
Thứ cô quan tâm là tại sao bà ta lại nói Chu Hứa Văn ngoại tình?
Mặc dù trước kia Chu Hứa Văn vẫn thường xuyên xuất hiện ở trên trang nhất của các tờ báo giải trí lớn cùng những cô diễn viên nổi tiếng, nhưng mấy tháng nay việc này đã không còn diễn ra nữa.
Đột nhiên cô có một dự cảm chẳng lành về chuyện lần này.
Tô Anh Thư nhìn Hứa Hải Lan, nghiêm túc nói:
- Dương phu nhân, tôi biết bà không thích tôi nhưng mong bà đừng đụng chạm tới người thân của tôi.
Hứa Hải Lan cười lớn:
- Không ngờ Chu thiếu phu nhân là người rộng lượng vậy, bị chồng cắm sừng mà vẫn còn bảo vệ cậu ta.
Tô Anh Thư mím môi, không biết nói gì để đáp lại, cô cắn răng nói:
- Dương phu nhân, phiền bà chú ý câu từ của mình.
Hứa Hải Lan lúc này càng đắc ý hơn, bà ta rút điện thoại mở weibo, bấm vào hotsearch đang đỏ chót đứng đầu bảng giải trí, tin tức nhanh chóng hiện, bà ta nhìn điện thoại rồi lại nhìn Tô Anh Thư, đẩy điện thoại bà ta về phía cô:
- Chu thiếu phu nhân đừng trách tôi thẳng tính, chuyện đã rành rành ra trước mắt, đều là phận đàn bà cả nên tôi cũng chỉ muốn chia sẻ với cô thôi.
Tô Anh Thư chán ghét dáng vẻ giả tạo của Hứa Hải Lan, mặt không biến sắc cầm điện thoại của bà ta lên, đập vào mắt cô là bức ảnh Chu Hứa Văn đang ôm ấp một cô minh tinh trẻ, hai người họ nhìn thoáng qua vô cùng ân ái, thật sự không thể nào nghĩ đó là hai người bạn.
Phóng to bức ảnh lên, nụ cười trên môi Chu Hứa Văn cùng ánh mắt ấm áp của anh khiến lòng cô thêm chua xót.
Đây là dáng vẻ mà cô cho dù có cố gắng đến nhường nào cũng chẳng đổi lấy được.
Nhìn sắc mặt ngày một tái nhợt đi của Tô Anh Thư, lòng Hứa Hải Lan thập phần đắc ý, thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra quan tâm cô, bà ta lo lắng nói:
- Cô ổn không vậy Chu thiếu phu nhân? Nhìn sắc mặt cô không tốt chút nào, có cần tôi gọi báo Chu gia một tiếng không? Để họ cho người tới đó cô.
Một tiếng là Chu thiếu phu nhân, một chiếc là Chu gia, cái kiểu quan tâm không khác gì sát muối vào vết thương của người ta như thế này, đúng là chỉ có Hứa Hải Lan làm được.
Một màn kịch diễn ra vô cùng tỉ mỉ và công phu, Tô Anh Thư cũng phải hâm phục khả năng tự biên tự diễn của Hứa Hải Lan.
Nói một hồi, mục đích duy nhất cũng là tiễn cô ra khỏi đây.
Tô Anh Thư cười nhạt:
- Dương phu nhân, không phải người lớn nào cũng đáng được kính trọng đâu.
Hứa Hải Lan tức đến đỏ mặt, chỉ tay vào mặt Tô Anh Thư quát lớn:
- Tô Anh Thư, cô đừng quá đáng, mẹ cô dạy cô nói chuyện với người lớn thế hả?
Tô Anh Thư nhíu mày, gương mặt đằng đằng sát khí, "mẹ" luôn là điểm yếu của cô, trên đời này không ai xứng chỉ trích mẹ cô cả.
Có lẽ không chỉ Tô Anh Thư khó chịu mà Dương Chính Luân cũng cảm thấy không vừa mắt đứa em dâu này, hàng lông mày nhíu lại, ông lạnh giọng nói:
- Hứa Hải Lan, mới sáng sớm ra cô không muốn cho ai ăn sáng sao?
Không chỉ Dương Chính Luân mà ngay cả Dương Chính Hàng cũng không hài lòng về hành vi của mẹ anh ta, đôi mắt nhíu lại, anh ta nói:
- Đủ rồi mẹ, đừng nói nữa.
Nói xong anh ta nhìn về phía vệ sĩ đang đứng ở cửa, lạnh lùng ra lệnh:
- Đưa phu nhân về phòng đi.
Hứa Hải Lan trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, bà ta không ngờ con trai mình lại làm như vậy, tức giận quát lên:
- Dương Chính Hàng, cậu đủ lông đủ cánh rồi liền không coi người làm mẹ này ra gì đúng không?
- Mẹ!
Dương Chính Hàng mệt mỏi nhìn mẹ anh ta, chán nản nói:
- Đủ rồi, mẹ về phòng trước đi, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.
Hứa Hải Lan đâu phải là người dễ thỏa hiệp, bà ta quát lớn:
- Dương Chính Hàng, ta là mẹ con đấy.
Con vì người ngoài mà làm vậy với ta được à?
Không đợi Dương Chính Hàng kịp phản bác, Dương Chính Luân đã đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, lạnh lùng nói:
- Đưa Hứa Hải Lan về phòng.
Lời vừa dứt, hai vệ sĩ đã đi tới bên cạnh Hứa Hải Lan, cưỡng chế đưa bà ta lên lầu.
Nếu là bình thường Hứa Hải Lan chắc chắn sẽ phản kháng, nhưng đây là lệnh của Dương Chính Luân nên bà ta chỉ biết im lặng để cho vệ sĩ dẫn đi.
Sau khi Hứa Hải Lan rời đi, phòng ăn liền rơi vào yên tĩnh, ba con người nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng trong lòng đều có suy nghĩ riêng.
Tô Anh Thư trầm ngâm một hồi sau đó lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng:
- Nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước.
Dương Chính Luân nhìn cô, biểu cảm trên gương mặt không chút thay đổi:
- Để Chính Hàng đưa cháu về, nơi này không tiện bắt xe.
Đêm qua đã trải nghiệm qua việc không thể bắt được xe nên Tô Anh Thư cũng chẳng dại gì mà từ chối:
- Vậy làm phiền Dương tổng tiễn tôi một đoạn.
Lúc Tô Anh Thư chuẩn bị lên xe của Dương Chính Hàng rời đi thì thư ký của Dương Chính Luân từ trong nhà chạy ra, vội vàng níu tay cô lại:
- Tô tiểu thư, Dương tổng bảo tôi chuyển lời là nếu cô cần gì cứ tới tìm ông ấy.
Đây là phương thức liên lạc riêng với Dương tổng.
Nữ thư ký nhét vào tay cô một tờ giấy nhớ, bên trên ghi vội những con số, không cần nói cô cũng đoán được đây là số máy riêng của Dương Chính Luân.
Tô Anh Thư mỉm cười lấy lệ:
- Cảm ơn cô, phiền cô chuyển lời lại, tôi nhất định sẽ tới tìm Dương tổng..