Tổng Tài Tại Thượng: Kiều Thê Mang Con Bỏ Trốn

Chương 5: 5: Cãi Vã





Bữa tối đã chuẩn bị xong, Tô Anh Thư cầm đĩa thức ăn cuối cùng đặt xuống bàn, một bàn đồ ăn thịnh soạn bày ra trước mắt cô.
Mộc Tố Tố hài lòng nhìn những món ăn bắt mắt được dọn ra, không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng với cô, làm gì có đạo lý nào gọi con dâu về ăn cơm lại bắt cô đích thân xuống bếp.
Chu phu nhân cười nhẹ, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng ăn.
- Vất vả cho con quá Anh Thư, cũng tại lão già này cứ nói là nhớ những món con làm.
Tô Anh Thư nghe vậy vội xua tay mỉm cười:
- Không có gì đâu mẹ, nếu cha mẹ thích thì cuối tuần nào con cũng nấu cho hai người ăn.
- Nếu được vậy thì tốt quá.

Nào nào, con mau ngồi xuống đi.
Chu phu nhân cười không khép được miệng, bà ứng đứa con dâu này từ lần đầu gặp mặt, bây giờ cưới về rồi lại càng cảm thấy là một quyết định sáng suốt.
Quan sát biểu cảm của Chu phu nhân, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy cô không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí con dâu nhà họ Chu nhưng lại là người khiến cha mẹ Chu Hứa Văn ưng ý nhất.
Đơn giản bởi vì cô biết Chu gia không thiếu tiền, họ chẳng cần một người con dâu tài giỏi, gia đình quá giàu có.

Thứ họ cần là một người con dâu môn đăng hộ đối với nhà họ, biết cứng biết mềm đúng lúc và đặc biệt là an phận.
Hai năm qua, Tô Anh Thư dựa vào những tiêu chí này giữ vững vị trí của mình, đồng thời chiếm được tình cảm của cha mẹ chồng một cách tuyệt đối.
Bàn ăn nhà họ Chu hình bầu dục, Chu Hạ ngồi ở chính giữa, bên phải là Mộc Tố Tố còn bên trái đương nhiên là chỗ của cô và Chu Hứa Văn.
Dường như Chu Hứa Văn diễn ân ái nhiều đến mức nghiện luôn, cô vừa ngồi xuống chỗ của mình chưa bao lâu, anh đã bóc xong một con tôm bỏ vào bát cô, từng động tác đều vô cùng dịu dàng, ân cần.
- Em mau ăn đi, bà xã!
- ...Vâng.
Thứ cho cô suýt nữa không kiềm chế được mà cười phá lên.


Đại ma đầu này chắc chắn bị bệnh không nhẹ, nếu không sẽ chẳng diễn kịch đến mức này.
Hiệu quả của màn biểu diễn này không tệ, Mộc Tố Tố vừa thấy thằng con bất hiếu của bà cưng chiều vợ, ánh mắt không giấu nổi sự ghen tị.
- Lão già họ Chu, ông nhìn con trai ông mà học hỏi kìa.

Vạn tuế còn nở hoa sao mà ông sống mãi không có thay đổi vậy?
Chu Hạn ngồi không dính đạn, vẻ mặt vui vẻ khi được thưởng thức những món ngon mà con dâu chuẩn bị trên gương mặt ông biến mất, thay vào đó là ánh mắt chán ghét với thằng con bất hiếu.
- Bộ anh ăn cơm cũng phải sâu ân ái à?
- Là do cha không biết chiều vợ thôi.
Chu Hứa Văn vậy mà chẳng thèm liếc mắt nhìn Chu lão gia lấy một cái, vu vơ đáp một câu sau đó gắp đồ ăn vào bát cô.
Máu nóng đã lên, Chu Hạn muốn xử lý thằng con ông thì bị ánh mắt đe dọa của Mộc Tố Tố ngăn lại.

Ai mà không biết, Chu lão gia nổi tiếng sợ vợ, Chu phu nhân nói ông đi hướng Đông ông chắc chắn không dám đi hướng Tây, có thể nói là một cuộc hôn nhân viên mãn khiến người đời ngưỡng mộ.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, cho đến khi Chu lão gia đột nhiên lên tiếng:
- Anh Thư, cha nhớ con từng học quản trị kinh doanh đúng không?
Tô Anh Thư đang dùng bữa có chút khó hiểu, xong vẫn ngoan ngoãn đáp lời:
- Đúng vậy cha.
Chu lão gia "ồ" một tiếng, dừng một lúc để suy nghĩ sau đó mới nói tiếp:
- Vậy vào công ty của nhà làm đi, tiện thể quản lý chồng con.
- Dạ?
- Không được.

Cô và Chu Hứa Văn không hẹn mà cùng lên tiếng khiến Mộc Tố Tố cùng Chu Hạn sựng người, hai ông bà đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu sau đó dò xét bọn cô.
- Tại sao con lại không đồng ý vậy Hứa Văn?
Giọng điệu của Mộc Tố Tố đã bắt đầu thay đổi, không phải bà không biết những việc xấu mà con trai thường làm, chỉ là bà muốn để cho con dâu đích thân xử lý nhưng có vẻ như thế lực của cô chưa đủ để quản lý thằng con bất hiếu của bà.
Vì vậy, trong chuyến du lịch bà đã bàn bạc với chồng về chuyện để con dâu vào công ty làm việc.

Chỉ có vậy Tô Anh Thư mới trông chừng được thằng con bà.
- Con chỉ không muốn vợ con phải chịu khổ thôi.

Công việc của cô ấy bây giờ cũng rất tốt, có nhiều thời gian để về thăm cha mẹ.
Bàn tay Chu Hứa Văn nắm lấy tay cô, lúc này cô mới ý thức được tại sao hôm nay anh lại khác thượng vậy.

Hóa ra là sớm đoán được cha mẹ anh sẽ nhắc tới việc để cô vào công ty làm việc.
Lấy lùi làm tiến, diễn kịch cả một ngày cũng chỉ vì không muốn đụng mặt cô ở công ty.
Cô im lặng quan sát Chu Hứa Văn một lúc sau đó mỉm cười dựa vào vai anh như một thói quen:
- Đúng vậy đó cha mẹ, mặc dù ngành học trước kia của con là quản trị kinh doanh nhưng cũng mấy năm rồi con chưa sử dụng tới, sợ là đã quên hết kiến thức thầy cô truyền đạt cho.
- Không sao, tiểu tử này có thể dạy con.

Cha cũng đã lui về rồi, MJ sau này hoàn toàn do hai vợ chồng con quản lý, học tập càng sớm càng tốt.
Ánh mắt thâm sâu của Chu Hạ nhìn thẳng vào cô khiến Tô Anh Thư có hơi chột dạ, chỉ sợ là hai người già nhà họ Chu đã sớm nhìn ra bọn cô diễn kịch.


- Chuyện này...
Tô Anh Thư còn chưa kịp từ chối, bàn tay đã truyền tới cơn đau, Chu Hứa Văn trên môi vẫn mỉm cười nhưng bàn tay anh lại như sắp bóp nát tay cô.
- Cha đừng miễn cưỡng cô ấy nữa, bà xã con không thích hợp đến MJ làm việc.
Không ngờ anh lại cương quyết từ chối, Chu Hạn đanh mặt lại, ông liếc nhìn Chu Hứa Văn sau đó nói bằng giọng cương quyết:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy, hai đứa không cần bàn luận thêm nữa.
Bữa ăn cứ thế trôi qua không mấy vui vẻ, theo thường lệ cô cùng Chu Hứa Văn sẽ ở lại với hai ông bà một đêm nhưng anh lại không nói gì, dứt khoát kéo cô lên xe ra về.

Có thể thấy rằng, sau chuyện kia anh thật sự rất tức giận nên ngay cả việc diễn kịch cùng cô cũng không quan tâm.
Trên xe, gương mặt tuấn tú của anh đen lại như đít nồi, anh không nói gì trên cả đoạn đường nhưng từ biểu cảm trên gương mặt cô có thể đoán được rằng giông bão sắp tới.
Quả nhiên, sau một hồi im lặng anh rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Cô thật sự muốn vào MJ làm việc?
Cô có hơi ngạc nhiên về giọng điệu của anh, không còn cái kiểu châm chọc chế giễu người khác như thường ngày.
Xem ra anh rất để tâm tới việc cô vào công ty làm việc.
- Không có, em sẽ tìm cơ hội để nói chuyện với cha mẹ, anh yên tâm.
Ánh mắt thâm sâu của Chu Hứa Văn quan sát cô, người vợ này của anh quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức mà anh phải lo lắng rằng cô có phải bị bệnh hay không.
Đột nhiên anh bật cười, ánh mắt chán ghét nhìn về phía cô:
- Tô Anh Thư, đây không phải là con người thật của cô.

Đừng dùng bộ mặt giả tạo ấy để nói chuyện với tôi.
Tô Anh Tư sững người, hai tay nắm chặt lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay khiến cô cảm nhận được nỗi đau thể xác, cô muốn dùng chút lý trí còn sót lại ít ỏi này để giữ cho bản thân bình tĩnh khi đối mặt với anh:
- Anh nói gì em không hiểu?
- Không phải cô đang cố gắng bắt chước dáng vẻ của cô ấy sao? Nhưng cô quên mất là, hàng nhái mãi là hàng nhái, đừng làm chuyện vô ích nữa.
Đây mới là Chu Hứa Văn mà cô quen, từng câu từng chữ nói ra đều khiến trái tim cô rét run.
Cô biết, cô gái mà anh vừa nhắc tới chính là người con gái mà anh yêu nhất trên đời này - Hạ Tố Ninh, người đã bị bà chị kế yêu dấu của cô tông chết.


Mấy năm nay, anh vẫn luôn xem những điều cô đang làm là chuộc tội thay cho chị gái mình.
Cô cười "ha ha", trong đôi mắt không giấu được sự chế giễu:
- Chu Hứa Văn, anh biết gì không, anh vẫn luôn nghĩ rằng anh thông minh nhưng thực chất anh chỉ là một tên ngốc!
Đôi lông mày nhíu lại, Chu Hứa Văn thật sự đã phát hỏa.
- Cô nói lại một lần nữa xem?
- Tôi có gì mà không dám nói?
Cô buồn cười nhìn anh, không khách khí nói tiếp:
- Tôi nói anh chính là một tên ngốc, bản thân anh không bảo vệ được người mình yêu tại sao lại đổ tội lỗi đó lên người tôi?
Chỉ vì cô cùng Tô Minh Phương đều mang họ Tô, chỉ vì cô ta khai nhận rằng cô ta vì trả thù giúp cô nên ai cũng tin tưởng cô ta?
Tại sao không ai hỏi qua ý kiến của cô?
- Đủ rồi, đừng nói nữa.
Chu Hứa Văn quát lên, anh dừng xe ở ven đường, hai mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm như phát ra tia lửa.
Tô Anh Thư đâu chịu yếu thế, cô càng nói càng được đà, mặc dù đã thấy được gương mặt của Chu Hứa Văn dần tái lại nhưng cô vẫn cố chấp châm chọc cho bằng được.
- Chu Hứa Văn, anh có cần tôi giúp anh nhớ lại những lần chúng ta làm tình không? Anh ở trên người tôi gọi tên một người con gái khác, anh không chỉ không xứng với tôi mà còn không xứng với Hạ Tố Ninh.
Ba chữ "Hạ Tố Ninh" vừa này nói ra đã khiến Chu Hứa Văn phát điên, anh nhào tới bóp cổ cô, ánh mắt tràn ngập sự hận thù:
- Tôi bảo là cô im đi cơ mà.
Sự khó thở khiến cô trở nên hoảng loạn, cô nhớ bản thân ngày bé cũng đã nhiều lần bị mẹ con Đỗ Mỹ Kiều hành hạ như vậy, trong lòng không khỏi run rẩy cố gắng vùng vẫy để thoát ra.
- Khụ, khụ,...!anh điên rồi, mau buông tôi ra, Chu Hứa Văn…
- Cút xuống.
Anh thô bạo đẩy cô ra, cả người Tô Anh Thư đập vào cánh cửa, tuy đau đớn nhưng cô rất nhanh chóng đã cởi dây an toàn, đi xuống xe.

Hiện tại, cô không muốn nhìn thấy anh thêm một giây phút nào nữa..