Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế

Chương 46: Duyên phận vứt bỏ không được




Ánh trăng mờ ảo giấu phía dưới những đám mây, cho dù có đủ ánh đèn nhiều màu sắc chiếu sáng gần hết bầu trời thì vẫn luôn có những góc tối không thể chiếu sáng được.



Thạch Lộ bị ô tô đuổi theo gần mười lăm phút đồng hồ, vừa rồi thiếu gia đã gọi điện bảo người nhanh chống tới, còn hai chiếc xe phía sau vẫn đuổi theo không bỏ, con đường phía trước mặt không có đèn đường, chỉ có thể dựa và đèn pha của xe và thị lực của Thạch Lộ nên vẫn thuận lợi.



Mắt thấy bỏ được hai chiếc xe ở phía sau rồi, xe cũng sắp tiến vào con ngõ hẹp của khu dân cư, chợt một chiếc ô tô từ bên hông lao ra bất ngờ đâm mạnh vào đầu xe của họ.



Chiếc xe vì thế mà mất khống chế, trượt dài trên đường cả chục mét, mặt của Thạch Lộ bê bết máu đỏ tươi, thở hổn hển khống chế tay lái.



Hắn đang điều chỉnh lại xe để hướng về phía trước thì chiếc xe thứ tư lại xuất hiện từ bên phải lao thẳng vào mà không hề kiêng dè gì.



Đây là muốn giết người à! Thạch Lộ cùng Dạ Đình Sâm nhảy khỏi xe, nhanh chóng chạy hướng vào con hẻm tối.



Tiếng phanh xe trong màn đêm đen kịt khiến người ta hãi hùng, cả chục người nhảy xuống từ bốn chiếc xe kia, đuổi theo bọn họ.






Loading...



Họ chạy đến phía trước có ba chỗ rẽ, Thạch Lộ và Dạ Đình Sâm liếc nhìn nhau một cái rồi chia nhau để chạy.



Đáng tiếc Dạ Đình Thâm là họa vô đơn chí rồi, bởi lẽ cuối con đường là ngõ cụt.



Bốn người kia cũng truy sát tới, không nói gì, tay cầm vũ khí sắc bén xông lên đánh.



Dạ Đình Sâm lại dễ dàng giải quyết được ba người đầu tiên, không nghĩ tới người thứ tư lại dùng ám khí, hắn ta ném một thứ bột màu trắng vào người y.



Cơ thể Dạ Đình Sâm thoáng run lên, mắt đau không thể mở ra được.



Trăng trên bầu trời vẫn ẩn hiện sau đám mây đen, đêm đen kịt mịt mù gió lộng từng trận, chỗ sáng lại rõ như ban ngày còn chỗ tối thì giơ năm ngón tay ra cũng không thấy được.



Từ trước đến nay, Thanh Nhược là người dễ dàng thích ứng với mọi hoàn cảnh, đến chỗ nào cũng có thể ngủ ngon được, nhưng hôm nay trong lòng lại hoảng loạn, dường như là do những lời Nghiêm Thanh Minh nói đã để lại dấu vết trong lòng cô, hay là do trong đầu hiện lên khuôn mặt của một người phụ nữ xa lạ đó khiến cho lòng cô bất an không thôi.



Bé Cảnh Vận đã ngủ từ lâu, Thanh Nhược trộm mở ra một khe hở trên bức màn, trên bầu trời có những vì sao lác đác thưa thớt, mặt trăng khuyết bỗng nhiên từ trong mây đen lộ ra.



Nó phát ra một thứ ánh sáng bạc lấp lánh làm người ta không thể mở mắt to được, Thanh Nhược ngẩng đầu nhìn vài lần rồi cúi đầu nhìn xem phong cảnh dưới lầu.



Căn phòng nằm trên lầu năm, nhìn xuống xa xa ở phía dưới thấy cảnh vật ẩn trong bóng tối không chân thật lắm.






Nơi xa kia là gì thế, là mèo sao?



Có một bóng đen chậm rãi đi ra từ con hẻm nhỏ, còn lắc lư nữa, ở lầu năm nhìn xuống quá mơ hồ, nhưng mà nhìn kỹ cái bóng kia, hình như là người phải không?



Thanh Nhược nheo lại đôi mắt, cố gắng nhìn xem thật kĩ cũng không nhìn ra được, cô ngáp một cái chuẩn bị quay đầu lại muốn đi ngủ.



Thì vừa vặn, một ánh sáng bạc của ánh trăng chiếu tới, vừa đúng lúc chiếu lên cái bóng đen ấy.



Người đàn ông ngã "phịch" xuống đất, nửa người nằm dưới ánh sáng bạc, cô nghĩ dù sao đó cũng là người không thể bỏ qua được.



Thanh Nhược mở to hai mắt nhìn.



Cảnh Trường Bách từng bảo cô không được xen vào việc của người khác, đặc biệt là lần đi tham gia cuộc thi này, mục đích của cô chỉ là tham gia thi đấu, mặc khác không được nghe, không được quản thứ gì khác.



Người đàn ông đó không giống như đang say rượu, mặc dù thân người có lung lay, nhưng có thể thấy được người đó đang cố gắng kiểm soát cơ thể mình.



Thanh Nhược đứng ở cửa sổ lầu năm một hồi lâu, mặt trăng khuyết cũng đã ẩn vào lớp mây đen, lại thoáng chốc xuất hiện, giống như vì cô mà soi sáng bóng đen đằng kia.



Trái tim Thanh Nhược nhảy "bùm bùm", tim đập nhanh không thể giải thích được khiến cô cau mày.



Trước khi cô phản ứng lại thì đã đi xuống cầu thang.



Bộ đồ ngủ mỏng manh của cô không thể che đậy được sự lạnh lẽo trong cơn gió mùa thu, nó làm Thanh Nhược run lên, cô lặng lẽ tự an ủi chính mình.



"Đó là một người đàn ông, mình đây chỉ là muốn đi cứu một mạng người thôi, Trường Bách là bác sĩ mà, nếu anh ấy biết, chắc chắn cũng sẽ không trách mình đâu..."



- ---oOo----



Editor: Alissa