Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế

Chương 172: Chịu Ấm Ức.




Buổi tối, Thanh Nhược đi đón Cảnh Vận về nhà.



Thấy có một đứa bé nam nghịch ngợm túm lấy bím tóc của bé, nhưng Thanh Nhược cũng không để trong lòng chuyện đấy, kéo tay bé nhỏ của bé rời đi.



"Dì nhỏ, em bé sinh ra chưa ạ?"



"Còn lâu mà, Vận nhi muốn gặp em trai, em gái lắm sao?"



"Vì dì nói, chỉ cần con đi học về thì em bé sẽ ra tới mà." Bé trề cái miệng nhỏ xuống, có chút buồn rầu nói: "Hôm nay con đi học rồi, ngày mai có thể không cần tới nữa không?"



"Không phải." Thanh Nhược không biết nên giải thích với bé như thế nào. "Con chơi với các bạn không vui sao, sao lại không muốn tới trường nữa?"



"Vui a..." Bé muốn nói nhưng rồi lại thôi.



Bé ngẩng đầu nhìn thấy dì nhỏ chau mày, giống như có nhiều phiền não nên bé liền ngậm miệng, im lặng.



Buổi tối khi đi ngủ, bé vuốt vuốt cái bụng mềm mại của cô. "Nơi này thật sự có em bé sao ạ?"






"Đương nhiên, khoảng một năm nữa, con có thể trêu chọc em vui vẻ.



"Một năm, lâu quá..." Khuôn mặt vô tư vô lự của bé thế nhưng lại nhăn lại.



Sáng sớm hôm sau, Cảnh Vận lại hỏi: Hôm nay con cũng phải đến trường ạ?"



Bé hay thường xuyên đặt câu hỏi, Thanh Nhược lại cho là bé đang dựa dẫm vào mình, phải đợi mấy ngày nữa mới thích ứng với môi trường sinh hoạt ở trường học.



"Tất nhiên, mỗi ngày đều phải đi học chứ, Vận nhi là ngoan nhất nè."



Nghe cô nói ngoan nhất, Cảnh Vận liền không nói gì nữa, ngoan ngoãn đeo cặp nhỏ lên lưng.







Sau khi tới nhà trẻ nhìn thấy bóng dáng Thanh Nhược đi xa.



Đôi mắt tròn xoe của bé chợt lóe lên, cảm giác phía sau đầu đau một phát.



Tiếp đó thấy trên mặt đất rơi lả tả tóc vàng, hóa ra là cậu bé nam kéo tóc bé ngày hôm qua đã lấy kéo cắt đi bím tóc của bé!



Cảnh Vận lập tức tức giận đỏ cả mặt, nắm chặt nắm tay lao vào đánh nhau với cậu bé.



Ở bên ngoài nhà trẻ, Thạch Lộ đưa xong cháu trai, tính khởi động xe.



Anh ta lại do dự một chút, thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi vừa nhìn thấy cô bé do thiếu phu nhân đưa tới bị chảy máu mũi, bị giáo viên dẫn đi."



Hôm nay, anh đưa cháu trai đi học mới biết cô bé con bên cạnh thiếu phu nhân cũng học ở chỗ này.



Anh ta đang chuẩn bị giẫm chân ga, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp ở phía sau xe: "Dừng xe."



Chắc là nghe thấy con bé xảy ra chuyện nên muốn dừng xe đi xem một chút.






"Còn bên công ty?"



"Muộn chút rồi đi." Dạ Đình Sâm mở cửa xe, bước đôi chân thon dài ra khỏi xe.



Trong văn phòng, nữ giáo viên có dáng vẻ đáng yêu đang cau mày, mẹ của bé nam kia đã tới và bà ta đang lải nhải với cô bé vừa cầm xong máu mũi.



"Hay lắm, lại là mày! Mày bắt nạt con gái tao còn chưa tính, bây giờ lại tới bắt nạt con trai tao!"



Tướng mạo của cô ta thật hung dữ, đúng là người mà hôm trước giằng co với Thanh Nhược, nói Cảnh Vận đánh con gái của cô ta.



"Đồ không được dạy dỗ, ba mẹ mày dạy dỗ mày kiểu gì vậy!?"



Cô ta còn canh cánh trong lòng chuyện của hôm trước, bị người phụ nữ kia cho một cái tát còn bắt xin lỗi, cũng vì thế mà buổi tối hai hôm sau cô ta cũng không ngủ được do bị tức.







Hôm nay thì hay rồi, để cho bà bắt được nhược điểm, bà nhất định sẽ không tha cho, tất nhiên muốn đòi lại một cái tát kia!



"Sao em lại không cho tôi gọi điện thoại?" Nữ giáo viên nhìn bé gái. "Vì em làm chuyện xấu nên không dám để mẹ mình biết sao?"



"Con không phải bé hư." Giọng Cảnh Vận nho nhỏ, bé sợ nhất người khác nói mình hư hỏng, bởi vì như thế sẽ làm dì nhỏ vứt bỏ bé.



"Là cậu ta cắt tóc của con trước." Bé bỏ chiếc mũ nhỏ trên đầu xuống, mái tóc màu vàng xinh đẹp đã bị cắt nham nham. "Con mới đẩy một cái, rồi hai chúng con đều bị ngã."



Cô ngã bị chảy máu mũi còn đứa bé nam thì bị trầy bàn tay.



Rất rõ để biết ai là người đã sai trước nhưng nữ giáo viên lại đanh mặt tỏ ra nghiêm túc: "Em nói dối, em ấy không nói như vậy."



"Là cậu ta nói dối, không phải con." Khuôn mặt vẫn còn dính máu của Cảnh Vận đỏ lên chực khóc.



Bé không muốn để dì nhỏ biết chuyện, sợ dì ấy mắng bé, đối mặt với người đàn bà hung dữ và cô giáo không tin mình, bé chỉ có thể nhỏ giọng biện hộ cho bản thân thay vì khóc lóc, nhưng giờ bé đã cạn hết dũng khí rồi.



"Nói với nó làm gì, mau gọi điện kêu ba mẹ nó tới đây!" Người đàn bà ghét bỏ trợn mắt trắng, còn đứa con của cô ta thì đang ngồi một bên ăn bánh kem.



"Tôi gọi ngay đây." Nữ giáo viên lấy điện thoại ra lần nữa.



Cảnh Vận liền cầu xin cô ta: "Không cần gọi mẹ con tới, mẹ con đang rất mệt."