Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 88




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 88: Viên kim cương ở đâu ra.

Tô Phương Dung vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Thanh Vân: “Làm sao vậy?”

“Chính là… chính là…” Tô Thanh Vân cắn môi, nhìn chằm chằm Tô Phương Dung, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi: “Là… kim cương.”

“Kim cương?”

Tô Phương Dung chớp chớp mắt, có chút không rõ hỏi: “Kim cương gì?”

“Là những viên kim cương trong con heo đất!” Tô Thanh Vân cắn răng nói.

“Con heo đất?”

Tô Phương Dung nhìn cô ta, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ: “Trong con heo đất có kim cương gì thế?”

Tô Thanh Vân sắc mặt suy sụp, nước mắt rơi xuống: “Chị, bây giờ chị còn giả bộ không biết với em.” Cô ta che mặt khóc.

“Hôm đó đến nhà chị, em nhìn thấy kim cương. Em đã nhất thời tham lam nên…” Hai mắt cô ta đỏ bừng, bộ dạng đáng thương.

Tô Phương Dung rũ mắt xuống con heo đất là của Gia Bảo, cậu bé nói rằng đợi khi tiết kiệm đủ tiền sẽ mua cho mẹ một ngôi nhà lớn.

Tô Thanh Vân do dự, cắn môi, không biết làm sao: “Em còn tưởng viên kim cương là giả, nên nhờ người giám định.”

“Kết quả là…” Tô Thanh Vân che mặt khóc. “Kết quả người đó, nổi lên tâm gian ác, liên hệ đến một đại ca, nhất quyết nói em phải trộm tiếp, bắt em phải trộm càng nhiều để đi bán, nếu không sẽ báo cảnh sát, đây rõ ràng không phải là đang lừa em sao? ”

“Chị ơi, chị giúp em với.” Tô Thanh Vân lau nước mắt nhìn Tô Phương Dung đang giật nảy mình.

Tô Phương Dung cảm thấy cô em họ này đã hiểu lầm gì đó, nhà cô sao có thể có kim cương? Nhìn Tần Lệ Phong ở bên cạnh lại làm ra trò đùa này trước mặt anh, cảm thấy có chút xấu hổ.

Thấy Tô Phương Dung im lặng, Tô Thanh Vân lau nước mắt, nắm lấy cô, lo lắng nói: “Chị ơi, chỉ cần chị đưa hết kim cương cho em là được.”

Tô Phương Dung cau mày: “Nhưng mà chị không có.”

“Chị ơi, chúng ta là chị em, chị không thể đẩy em vào hố lửa.” Tô Thanh Vân trở nên căng thẳng, nắm chặt lấy tay Tô Phương Dung, nắm đến cổ tay đỏ bừng “Em đã nhìn thấy rồi, có rất nhiều! Sao chị lại cứ nói là không có!”

Tô Phương Dung cau mày đau khổ, Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn rồi kéo Tô Phương Dung ra, nhìn vết đỏ trên tay cô, cau mày nói: “Cô là người thành niên rồi, thỉnh cầu với người khác, giúp hay không là do người kia, đừng có ép buộc. ”Giọng điệu của anh ta lạnh lùng, không thèm nhìn Tô Thanh Vân.

Tô Thanh Vân sững sờ, ngón tay khẽ cong lên, kinh ngạc trước khí thế cường đại của anh, cô ta không dám nhìn Tần Lệ Phong thêm lần nữa, không ngừng cầu xin Tô Phương Dung: “Chị, chị không thể nhìn thấy chết mà không cứu!”

Tô Phương Dung thở dài: “Chị giao đồ ăn cho bố mẹ trước, đợi chút nữa cùng em quay về nhà, xem xem là viên… kim cương nào.”

Tô Thanh Vân vội vàng gật đầu: “Được, được.”

Nghe được câu nói của Tô Phương Dung, Tần Lệ Phong nhàn nhạt liếc nhìn Tô Phương Dung một cái, không nói một lời.

Phần ăn được giao cho bố Tô và mẹ Tô, Tô Phương Dung và Tô Thanh Vân đều im lặng, Tần Lệ Phong rất tự nhiên ngồi trên sô pha, lúc nào cũng như ngọn đuốc sáng rực.

Bố Tô đang ăn cơm, không ngừng nhìn Tần Lệ Phong, ánh mắt giống hệt ánh mắt nhìn con rể tương lai.

Nhìn thấy em họ thỉnh thoảng lại nháy mắt với mình, Tô Phương Dung xoa xoa thái dương, bất lực nói: “Thanh Vân, không phải em nói muốn đến nhà chị lấy đồ sao?”

“Đúng, đúng, đúng!” Tô Thanh Vân hai mắt sáng lên, nghe được những lời này, lập tức đứng lên: “Chị, đi thôi.”

“Thanh Vân, các con đi làm gì?”

Bố Tô thản nhiên hỏi.

“Không… không có gì…” Tô Thanh Vân cúi đầu, không dám nhìn bố Tô, có chút chột dạ.

Nhìn thấy Tô Thanh Vân như vậy, Tô Phương Dung bước tới vỗ vỗ vai Tô Thanh Vân: “Bố, hai chị em chúng con đã lâu không gặp nhau, chúng con trở về nói chuyện một lát.”

Bố Tô gật đầu.

“Bố mẹ, chúng con đi đây.” Tô Phương Dung đứng lên liếc mắt nhìn Tần Lệ Phong, Tần Lệ Phong nhướng mày đứng lên: “Cháu đưa bọn họ trở về. Bác gái, có thời gian sẽ đến gặp hai người.”

Anh đi theo Tô Phương Dung, Tô Phương Dung thì thào nói: “Cảm ơn.”

Tần Lệ Phong cong môi: “Trở nên khánh khí rồi sao?”

Tô Phương Dung: “…”

Cả ba cùng vào nhà.

Tô Phương Dung lập tức đi tới con heo đất mà Tô Thanh Vân nhắc tới, ánh đèn sáng lên, kim cương tỏa ra một chút ánh sáng, cô kinh ngạc lập tức đổ đồ ra ngoài.

“Cái gì thế này?”

Cô ngạc nhiên hỏi.

Tần Lệ Phong ngước mắt lên, nhìn thoáng qua viên kim cương trong tay Tô Phương Dung, anh sửng sốt nhận ra đó là túi vải do bà ngoại anh may!

“Tại sao cô lại có thứ này?”

Anh hỏi.

Tô Phương Dung giật mình, lắc đầu với Tần Lệ Phong: “Tôi không biết… Ồ, đúng rồi, đây là con heo đất của con trai tôi. Tối nay nó tham gia cắm trại dã ngoại của mẫu giáo. Phải đợi nó quay về hỏi được.”

Anh nheo mắt nói: “Con trai của cô?”

“Ừ…” Tô Phương Dung mới nhớ tới, hình như cô chưa từng nói mình có con trai, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi quên nói với anh, tôi có một đứa con trai năm tuổi.”

Vẻ mặt của Tần Lệ Phong sững sờ, Tô Thanh Vân nhìn kim cương thì hai mắt sáng lên, bước tới chỉ vào kim cương nói: “Đúng, đúng, đúng, chính là cái này.”

“Thứ này… không phải của chị.” Tô Phương Dung cất viên kim cương đi, nghiêm túc nói, vật này không phải của cô, cô không thể đưa ra quyết định.

Vẻ mặt Tô Thanh Vân trở nên lo lắng: “Chị, chị sao có thể nói chuyện không giữ lời gì cả, chị đã hứa sẽ giúp em giải quyết… Chị…” Giọng nói của cô ta đột nhiên nghẹn lại, Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta cảm thấy ở phía sau lạnh rợn cả tóc gáy.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Chị…”

Tô Phương Dung nhìn cô ta, muốn trách nhưng không biết bắt đầu từ đâu: “Chị cũng không biết phải làm sao.”

“Chỉ cần chị đưa viên kim cương cho em, mọi chuyện đều có thể giải quyết.” Tô Thanh Vân nhìn viên kim cương trong tay Tô Phương Dung một cách thèm thuồng.

Tô Phương Dung nhìn thứ sáng ngời trong tay cô, theo bản năng nói với cô ta rằng cô không thể đưa thứ này cho Tô Thanh Vân như thế này, cô lắc đầu: “Không được.”

“Chị, chị đến tình chị em cũng không thèm màng đến sao?!” Tô Thanh Vân vừa hét vừa kéo tóc.

“Nếu tôi là cô ấy, có lẽ cô đã không còn cơ hội ở lại đây nữa.” Tần Lệ Phong im lặng hồi lâu đột nhiên nói.

Anh nhàn nhạt xem trò hề này, ánh mắt lặng lẽ rơi vào trên tay Tô Phương Dung, lông mày cau lại. Anh nhướng mi liếc nhìn Tô Thanh Vân: “Viên kim cương đó cô lấy ở đâu?”

Anh hỏi.

“Bị những người đó cướp mấy rồi” Tô Thanh Vân cúi đầu, đối mặt với Tần Lệ Phong run rẩy nói.

Tần Lệ Phong dựa vào sô pha, hai chân xếp bằng ưu nhã: “Cô quen biết những người đó?”

Tô Thanh Vân cắn môi không biết bắt đầu từ đâu.

Tô Phương Dung nhìn bộ dạng đó của cô ta, kéo tay cô ta: “Thanh Vân, đừng giấu diếm chuyện gì, nếu không chị không giúp được em đâu.”

Tô Thanh Vân nhìn Tô Phương Dung rồi nhìn Tần Lệ Phong, không dám che giấu: “Người đó là đại ca ở khu vực này, anh ta tên là anh Sẹo.”

“Làm sao em liên lạc được với những người này?”

Tô Phương Dung hoài nghi nhìn cô ta.

“Em đang làm việc trong một quán bar, quen người của anh ta…”

Khóe mắt đau khổ của Tô Thanh Vân rũ xuống, dáng vẻ đáng thương khiến Tô Phương Dung khó trách lòng cô ta.

Tô Phương Dung nhìn Tần Lệ Phong, Tần Lệ Phong nhướng mày, không ngừng nhìn Tô Thanh Vân: “Gọi bọn họ tới lấy hàng, địa điểm là xx.”

“Thật sao ?!” Trong mắt Tô Thanh Vân hiện lên một tia vui mừng.

“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu.

Nghe được những lời này, Tô Thanh Vân liền nóng lòng lấy điện thoại di động ra bấm số của anh Sẹo: “Anh Sẹo sao? Đúng vậy, tôi là Tô Thanh Vân, anh có thể đến lấy đồ.”

Tần Lệ Phong gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, anh nhìn Tô Phương Dung rồi chỉ ngón tay về phía cô.

Tô Phương Dung bước tới: “Anh thật sự muốn đưa những thứ này cho những người đó sao? Nếu là đồ giả thì sao? Con trai của tôi chỉ là đứa trẻ này, không biết lấy ở đâu ra…”

Tần Lệ Phong đè nén nghi ngờ trong lòng, bình tĩnh nói: “Trước tiên không quan tâm đến là thật hay giả, chuyện của em gái cô phải giải quyết đã.”

Tô Phương Dung vừa nghĩ, thấy cũng đúng.

Cô thở dài, nói bất lực: “Hình như tôi lại gây rắc rối cho anh…”

“Cô cũng biết sao?”

Tần Lệ Phong mặc kệ cô, lấy điện thoại di động trên tay ra, đi sang bên kia gọi điện thoại, sau đó đi tới: “Đi thôi.”

Anh không cho Tô Phương Dung đi theo, nhưng cô làm sao yên tâm được, cô đi theo đến nơi đã thỏa thuận.

Ngay sau đó, một chục người bước đến từ sân chơi đối diện.

Tô Phương Dung cau mày nhìn những người đó, không tin em gái lại đụng đến những người này: “Bọn họ chính là những người muốn kim cương đó?”

Tô Thanh Vân nhẹ nhàng gật đầu.

Người đứng đầu nhai kẹo cao su, đi tới liền nhổ xuống mặt đất: “Đồ đâu.”

Tô Thanh Vân núp sau lưng chị gái và lặng lẽ ló đầu ra: “Đây… chị gái tôi đến rồi!”

Tô Phương Dung nhìn cô, lại cúi đầu xuống.

Tần Lệ Phong không nói chuyện, nhìn đồng hồ.

Người bên kia không ngừng mắng chửi, chửi bới nếu không lấy kim cương ra, mấy người bọn họ sẽ không về!

Đúng lúc này, hơn chục chiếc xe van đi tới liền dừng lại, gần trăm người lần lượt xuống xe, chạy đến vây kín chỗ này.

Người đứng đầu là Trần Chính Cường!

Anh ta chạy tới, chào hỏi Tần Lệ Phong một cách kính cẩn: “Đại ca! Thực sự xin lỗi, tôi đến muộn rồi!”