Chương 57
Gia Bảo cầm điện thoại di động của mẹ, rồi nhấc máy lên: “Alo?”
Tô Phương Dung nhìn cậu bé, chỉ cười cười, Gia Bảo thích nghe điện thoại cũng là vì anh.
Khi Gia Bảo nghe thấy câu hỏi từ phía bên kia, cậu bé chớp chớp đôi mắt to long lanh: “Chú muốn tìm mẹ con sao…con là con của mẹ…”
Tô Phương Dung mới nhớ ra rằng hình như Tần Lệ Phong không biết.
Vì vậy, liền đưa tay về phía con trai mình: “Nào, để mẹ nói.”
“Dạ.” Gia Bảo ngoan ngoãn đưa nó qua và thì thầm: “Đó là một ông chú!”
Tô Phương Dung chạm vào đầu nhỏ của con trai mình và trả lời điện thoại: “Tôi là Tô Phương Dung…”
Bên kia, có một giọng nói hơi ngập ngừng: “Là tôi.”
Vẻ mặt của Tô Phương Dung sững lại, cô theo bản năng xoay người sang chỗ khác: “Tổng giám đốc Quý?”
Cô không nghĩ tới người gọi điện tới lại là Quý Bình Long, hơn nữa, Gia Bảo là người đã trả lời cuộc gọi vừa rồi, chắc hẳn anh ta đang có tâm trạng phức tạp trong chuyện này.
Thật ra Tô Phương Dung cũng có thể cảm nhận được điều này, vì vậy cô hơi thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Quý có chuyện gì cầm tìm tôi sao?”
Nếu đã không thể xuyên về quá khứ thì hai người sẽ đối mặt với nhau bằng thân phận mới để gọi điện thoại, xưng hô là tổng giám đốc Quý có thể làm cho Tô Phương Dung cảm thấy thoải mái hơn.
Quý Bình Long không trả lời, nhưng trầm ngâm vài giây, đột nhiên mở miệng nói: “Thằng bé… là con trai cô?”
“Ừ.” Giọng Tô Phương Dung trầm hẳn.
Không ai trong số họ nói lại, và bầu không khí thay đổi theo đó. Tô Phương Dung một mực đấu tranh, cô có nên giải thích cho anh ta hiểu chuyện xảy ra khi đó không, dù sao cô cũng là người bị hại, nhưng sau đó liền nghĩ lại, vì sẽ không có khả năng quay lại với nhau nữa, thì nên nói gì đây?
Hơn nữa, hiện tại cô đang sống rất tốt với Gia Bảo, vậy tại sao lại phải nhắc đến chuyện này một lần nữa?
Phía sau, Gia Bảo tò mò chớp chớp đôi mắt to và ngoáy mạnh vào đầu, nhưng cậu bé vẫn không thể nghe thấy mẹ và chú kia đang nói gì trên điện thoại, quả thực là một cục cưng vô cùng tò mò!
Lúc này, Quý Bình Long đột nhiên nói: “Đưa thằng bé ra ngoài, tôi muốn gặp thằng bé.”
Tô Phương Dung sửng sốt, cũng rất bất ngờ trước yêu cầu của anh ta, vừa định hỏi lại thì điện thoại đã cúp máy.
Cô nhìn điện thoại một cách đăm chiêu.
“Mẹ, mẹ!” Gia Bảo không muốn bị cảm thấy vắng vẻ nên vẫy mạnh bàn tay nhỏ bé của mình.
.“Hả?”
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn con trai.
Tinh Bảo nhanh nhạy hỏi: “Mẹ, chú này có phải là đồng nghiệp của mẹ không?”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Chỉ là… người mà mẹ quen biết trước đây.”
Cô không có can đảm gọi điện thoại hỏi lại. nên cô chỉ đơn giản đem những gì anh ta vừa nói coi như là nói đùa, gạt tay sang một bên, cô nhận ra rằng mì đã ngâm sắp nở ra rồi.
“A, mì của tôi…”
Tô Phương Dung than thở, bỏ qua mọi cuộc điện thoại, làm cho sợi mì phồng lên trong nước phở.
Thật kỳ lạ, cô đổ lỗi tất cả những chuyện này cho Tần Lệ Phong chứ không phải Quý Bình Long. Vừa ăn mì liền cảm thấy không có mùi vị, trong lòng cô than thở, nói muốn mời cô đi ăn tối, thật ra cũng không hiếm lắm nhưng anh thất hứa, nhưng anh lại ở trong phòng làm việc với một người phụ nữ…
Nhớ đến bộ dáng của Ngọc Vân, Tô Phương Dung đột nhiên chán ăn, gạt mì sang một bên không muốn ăn nữa. Sau khi thu dọn nhà bếp, cô bước vào phòng khách nhỏ, Gia Bảo đang dùng cọ vẽ bôi lên giấy.
Tô Phương Dung mỉm cười, vào phòng ngủ nhét quần áo cần thay vào giỏ rồi đi vào phòng tắm. “Mẹ!” Gia Bảo ở bên ngoài hét lên: “Mẹ, có cuộc gọi nè!”
Tô Phương Dung đáp lại, bước ra ngoài và nhấc điện thoại lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ “Quý Bình Long” Tô Phương Dung do dự một chút, nhưng vẫn là nhấc máy.
Không đợi cô nói, Quý Bình Long đã mở lời nói: “Cô mang thằng bé xuống lầu, tôi đang ở cổng khu của cô.”
Tô Phương Dung nghe vậy liền nhanh chóng bước đến cửa sổ, mở rèm cửa ra và nhìn thấy ở trước cửa tiểu khu có một chiếc xe màu trắng, Quý Bình Long đứng ở đó, với một tay đút túi quần và tay kia cầm điện thoại di động, dường như anh ta cũng đã nhìn thấy cô, ánh mắt nhìn thẳng về phía bên này với cảm giác thư thái.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta vẫn nhìn thẳng vào nơi này.
Tô Phương Dung mím môi nhìn lại Gia Bảo, trong lòng có chút rối rắm.
Khi đối mặt với Gia Bảo, rồi đối mặt với quá khứ, cô không chắc mình đã sẵn sàng hay chưa, cũng đoán không ra mục đích Quý Bình Long muốn gặp Gia Bảo.
Cảm giác của đứa trẻ đôi khi rất nhạy bén, dường như nó nhận ra được sự lo lắng của Tô Phương Dung, quan tâm hỏi: “Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?”
Tô Phương Dung mỉm cười miễn cưỡng: “Mẹ không sao.”
Đi đi lại lại. trong phòng khách, thỉnh thoảng cô dùng tay gõ vào đầu mình, và đột nhiên cô dừng lại. Dường như cô đã hạ quyết tâm, cô nói: “Gia Bảo, mẹ sẽ đưa con đến gặp một người chú.”
Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với mọi chuyện, thay vì che giấu và phạm quá nhiều sai lầm lớn, chi bằng liền thừa dịp ngày hôm nay mà thản nhiên đối mặt.
Cô đưa con trai xuống cầu thang và đi về phía cổng của tiểu khu.
Theo tầm mắt cô thấy, cách đó không xa có một chiếc ô tô đang đậu, và có một người đàn ông đã đợi sẵn ở đó.
Tô Phương Dung không kìm được siết chặt bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo và từng bước tiến đến gần anh ta.
Gia Bảo cũng chú ý đến chiếc xe và một người đàn ông đứng ở bên ngoài, tò mò nghiêng đầu nhìn.
Cậu bé luôn cảm thấy rằng đã nhìn thấy ở đâu đó trước đây, nhưng vẫn không thể nhớ lại được.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo, Tô Phương Dung rũ mắt xuống: “Đây là con trai tôi, nó tên là Gia Bảo.”
Sau đó, ngồi xổm xuống cười với Gia Bảo: “Gia Bảo, chào chú Quý đi con.”
Gia Bảo rất ngoan, ở trường học cũng vô cùng lễ phép, đối với người xa lạ như Quý Bình Long cũng cười ngọt ngào và nói lớn: “Chào chú Quý.”
Đôi mắt của Quý Bình Long dán chặt vào cậu bé, đây thực ra không phải là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Gia Bảo, nhưng cảm giác lại khá khác biệt.
Anh ta ngồi xổm xuống và nhìn thẳng vào cậu bé, nở một nụ cười từ từ hiện lên trên khuôn mặt điển trai của anh ta: “Xin chào, chú là bạn của mẹ cháu.”
Đôi mắt to của Gia Bảo thỉnh thoảng nhìn anh ta, và cậu bé đột nhiên hỏi: “Chú Quý, chú có biệt thự không? ”
Quý Bình Long sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Tô Phương Dung, cô cũng có chút không biết làm sao, nhanh chóng ngăn lại: “Gia Bảo, đừng có ăn nói lung tung.”
Nhưng Gia Bảo vẫn chớp mắt. Đôi mắt của cậu bé nhìn anh ta và Quý Bình Long chậm rãi gật đầu: “Có ba căn dưới danh nghĩa của chú.”
Đôi mắt của Gia Bảo sáng lên, cậu bé vội vàng hỏi: “Chú có xe thể thao không?”
Đầu của Tô Phương Dung bắt đầu đau. Cô kéo thẳng qua một bên hạ giọng xuống, nói: “Gia Bảo, mẹ sẽ tức giận nếu con lại hỏi nữa!”
Nhưng Gia Bảo lại mắt điếc tai ngơ, gương mặt tràn đầy mong đợi, Quý Bình Long suy nghĩ một lúc: “Chú chỉ mua chiếc xe mà chú thích và chú không cố ý theo đuổi bất kỳ loại xe nào, nhưng, có một vài loại trong số đó.”
Khi Gia Bảo giống như nghe thấy câu trả lời mà cậu bé mong đợi, cậu bé nhanh chóng hỏi câu thứ ba: “Chú Quý, chú có tiền tiết kiệm không? ”
Tô Phương Dung vuốt trán, đưa tay lên che má, nhìn người ta mà muốn xấu hổ.
Quý Bình Long lại ngẩng đầu nhìn cô, nụ cười trên môi càng đậm: “Có mấy cái.”
Tỉnh Bao mừng rỡ, vội vàng nắm lấy tay mẹ cậu: “Mẹ, mẹ, chú Quý hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của mẹ!”
Vẻ mặt của Tô Phương Dung tỏ ra vui vẻ, khuôn mặt đỏ bừng nhìn Quý Bình Long: “Tôi xin lỗi, Gia Bảo còn quá nhỏ để nhận thức rằng đang nói gì.”
Quý Bình Long đứng dậy và nhìn thẳng vào cậu bé: “Tôi nghĩ thằng bé có trật tự rõ ràng và cậu nhóc rất thông minh. ”
Vừa nói, anh ta vừa bước lên phía trước hai bước, đôi mắt hơi híp lại: ” Điều kiện của cô là… ”
“ Không!”Tô Phương Dung nhanh chóng phủ nhận, hạ thấp âm lượng thì thầm: ” Gia Bảo là một đứa trẻ rất cố chấp, vì vậy… thằng bé chỉ đưa ra một câu trả lời như một đáp án cuối cùng, tôi không ngờ thằng bé lại nghiêm túc làm. ”
Tô Phương Dung thực sự hối hận, nhưng cũng nhận ra rằng, đừng chỉ vì bọn họ là trẻ con mà trả lời cho có lệ.
Trẻ em cũng có suy nghĩ riêng, và khả năng hiểu biết của chúng đôi khi khiến người lớn phải ngạc nhiên.
Quý Bình Long nói đầy ẩn ý: “Điều đó thực sự đáng tiếc, tôi nghĩ mình đã may mắn vượt qua.”
Điều này… rất mơ hồ.
Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh ta, nhưng là lại sáng suốt không có đi hỏi lại một lần nữa.
Quý Bình Long lại cúi đầu xuống, cười với Gia Bảo: “Muốn ăn pizza không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn của Gia Bảo liền bừng sáng, nhưng cậu vẫn ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ…”
Tô Phương Dung nhẹ nhàng hướng về phía cậu bé lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo lập tức ảm đảm đi, cúi đầu thất vọng nói: “Con đã ăn tối rồi, cám ơn chú.”
Quý Bình Long nhướng mày, nhưng lại ẵm lấy Gia Bảo từ tay Tô Phương Dung. “Nhưng chú vẫn chưa ăn, vậy cháu có thể ăn cùng chú không? ”
Gia Bảo quay lại nhìn Tô Phương Dung một lần nữa, cậu bé nuốt nước bọt.
Nhìn thấy đôi mắt nhỏ tràn đầy chờ mong của con trai, Tô Phương Dung thật sự không đành lòng từ chối, đành phải miễn cưỡng gật đầu.
“Ôi! Thật sao!” Gia Bảo thẳng tay kéo tay Tô Phương Dung: “Mẹ ơi, chúng ta đi cùng nhau đi!”
Tô Phương Dung bây giờ không thể rời đi nên phải cắn răng chịu đạn và lên xe, nhưng cô có thể nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của con trai mình, ít nhiều cũng xua đi chút khó chịu.
Quý Bình Long ngồi vào ghế lái và khởi động xe.
Thỉnh thoảng, anh ta sẽ nhìn về phía sau bằng gương xe, Gia Bảo choàng tay qua người Tô Phương Dung, và thằng bé liên tục nói không ngừng, trong khi Tô Phương Dung vẫn lắng nghe với một nụ cười trên môi. Một bức tranh hài hòa như vậy khiến người ta có cảm giác thân thuộc, không khỏi bị cuốn vào bầu không khí yên bình và ấm áp, thích thú.
Cũng chưa muộn, trong quán pizza đã có rất đông khách hàng, ba người chọn một chỗ ngồi rộng rãi rồi ngồi xuống. Chẳng mấy chốc, chiếc bàn gỗ dài đã được lấp đầy, Gia Bảo một tay vui vẻ cầm lấy chân gà và tay kia là chiếc bánh pizza.
Và cậu bé thật có cảm tình tốt với người chú ngồi đối diện, nói chuyện cũng nhiều hơn.
Trong lúc Tô Phương Dung đi vào nhà vệ sinh, Gia Bảo lau lau miệng, bước đến và nói một cách bí ẩn: “Mẹ con vẫn còn độc thân!”
Quý Bình Long ngẩn người. Vì sợ anh ta không hiểu, Gia Bảo lại nhấn mạnh: “Có nghĩa là không có bạn trai.”
Trên mặt của Quý Bình Long nở một nụ cười nhẹ: “Vì vậy, con muốn giúp mẹ tìm bạn trai.”
Gia Bảo gật đầu và nói mấy câu không đúng với tuổi thật: “Mẹ một mình chăm con rất vất vả, con đang đi học tiểu học sẽ tốn nhiều tiền, cũng không muốn mẹ mệt nên con không muốn mẹ như những bà mẹ khác, nên con đang tìm một người bạn trai giàu có để mẹ có thể thoải mái. ”
Nghe lời cậu bé nói, nụ cười trên mặt Quý Bình Long từ từ biến mất, vẻ mặt anh ta trở nên có chút phức tạp.
Thấy Tô Phương Dung đến gần, Gia Bảo vội vàng nói: “Chú ơi, đây là bí mật nho nhỏ của chú và cháu! Chú không được nói với mẹ cháu đâu nhé!”