Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 56




Chương 56

Bên trong văn phòng thật vất vả mới yên ắng xuống, Phú Quý đột nhiên “ồ” lên một tiếng, khiến mọi người bị doạ đến mức nhảy dựng.

Phú Quý không quan tâm đến những điều đó, anh ta lập tức xoay người, ngồi xuống ghế, trượt đi đến bên cạnh Tô Phương Dung: “Phương Dung, tôi nhớ ra người phụ nữ mà vừa nãy chạm mặt là ai rồi!”

“Người phụ nữ?”

Tô Phương Dung từ trong đống bảng biểu ngẩng đầu lên: “Người phụ nữ nào?”

“Ngốc quá! Là người vừa nãy trong thang máy đó!”

Xuất hiện cùng Tần Lệ Phong?

Tô Phương Dung không khỏi nhìn về phía Phú Quý: “Làm sao anh có thể nhận ra cô ấy?”

“Lúc đầu chỉ là nhìn cô ấy có chút quen thuộc, nhưng tôi không nhớ là mình đã nhìn thấy ở đâu! Nhưng khi tôi đang xem trang sức trên mạng, tôi đột nhiên nhớ ra cô ấy chính là Ngọc Vân, nhà thiết kế trang sức bậc thầy vừa đoạt giải trong cuộc thi thiết kế trang sức quốc tế!”

Tô Phương Dung có chút kinh ngạc, nhưng không ngờ cô ta lại có lai lịch to như vậy. Tuy nhiên, khí chất của cô ta tốt như vậy, rất phù hợp với nghề thiết kế trang sức.

Phú Quý lập tức trở nên nhiệt tình: “Tôi lại có thể gặp được Ngọc Vân bằng da bằng thịt! Cô không biết thiết kế của cô ấy nổi tiếng thế nào đâu! Trước đây cô ấy là nhà thiết kế độc lập, chỉ nhận đặt hàng riêng, một năm chỉ thiết kế nhiều nhất cũng chỉ là hai ba mẫu! Sau này thành lập studio của riêng mình, có lẽ là để đi tham gia cuộc thi quốc tế! Thực lực là sức mạnh, chẳng qua chỉ là đi dạo chơi mà thôi nhưng đã dễ dàng giành được giải thưởng lớn! Nói tóm lại, người phụ nữ này chính là một huyền thoại!”

Tô Phương Dung một tay nâng cằm giống như đang nghe anh ta giới thiệu, tuy cô không có hứng thú nhưng Phú Quý vẫn không nén được tâm tình kích động, không khỏi khao khát: “Thật tuyệt nếu có thể để cô ấy thiết kế một món trang sức cho mình. ”

Tô Phương Dung rất không phối hợp ngáp một cái.

Phú Quý trừng mắt nhìn: “Cô có thể nghiêm túc chăm chú thể hiện sự ủng hộ được không?”

Tô Phương Dung lập tức ngồi xuống, biểu tình nghiêm túc vỗ tay đối với anh ta: “Ủng hộ, nhất định là ủng hộ.”

“Hứ Hứ, đây cũng không khác biệt lắm.”

Phú Quý lại xoay đầu, quay trở lại chỗ ngồi của mình, và bắt đầu khoe cuộc gặp gỡ với Ngọc Vân ở khắp mọi nơi trên Internet.

Tô Phương Dung không biết Ngọc Vân lợi hại đến mức nào.

Tuy nhiên, cô đã nhận thấy rằng khi Ngọc Vân nhìn Tần Lệ Phong, dù chỉ một cái liếc nhẹ cũng ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa sâu xa. Dựa vào trực giác của một người phụ nữ, cô cảm thấy rằng Ngọc Vân dường như có tình cảm với Tần Lệ Phong vượt ra ngoài những mối quan hệ thông thường.

Thật kỳ lạ là bản thân cô lại để ý đến nhiều như vậy, Tô Phương Dung nhanh chóng dừng lại những dòng suy nghĩ miên man.

Mặc dù cô và Tần Lệ Phong là vợ chồng kết hôn hợp pháp, nhưng bọn họ lại hoàn toàn không có tình cảm với nhau. Nếu như thật sự có gì đó giữa bọn họ, đó cũng không phải là mối quan tâm của cô.

Nghĩ đến đây Tô Phương Dung bình tĩnh trở lại, tiếp tục phấn đấu với đống bảng biểu của cô.

Tan làm, Tô Phương Dung lười biếng duỗi lưng và cuối cùng cũng đã hoàn thành tất cả công việc!

Phú Quý vừa thu dọn đồ vừa quay đầu nhìn lại, nói: “Này, đừng quên buổi hẹn hò với tổng giám đốc của cô đấy!”

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Tô Phương Dung, Phú Quý xoa xoa nhẹ giữa trán: “Tôi biết rồi!”

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tô Phương Dung liền nói: “A” một tiếng: “Ừ, anh ấy kêu tôi đợi anh ấy sau giờ làm việc!”

Phú Quý bất đắc dĩ:” Cô Tô à, cô có thể tiếp nhận một chút được không? Nếu trong lòng của cô quá cứng rắn, cô nhất định phải chữa trị! Đặc biệt! Là tổng giám đốc của cô, dễ bị cướp đi lắm đấy, một chút không cẩn thận liền bị người khác nhân cơ hội mà cướp đi đó.”

“ Được rồi, tôi sẽ mua ngay một chiếc két sắt và nhốt anh ta lại cho an toàn. “Tô Phương Dung bắt đầu tắt máy tính và dọn dẹp bàn làm việc, đối với những lời của anh ta thì giống như tai này lọt tai kia mà thôi.

Phú Quý cười mắng một câu: “Không nghe lời tôi thì đến lúc đó đừng có khóc!”

Người trong phòng làm việc cũng dần dần rời đi không ít, Tô Phương Dung nhìn đồng hồ đeo tay mà suy nghĩ sao không thấy Tần Lệ Phong xuất hiện. Tuy nhiên, điều này không có gì đáng ngạc nhiên đối với những người nghiện công việc, có lẽ vì có một công việc chưa hoàn thành, hoặc là đang trả lời điện thoại.

Tóm lại, việc để anh có thể nghỉ làm đúng giờ mới là chuyện kì lạ.

Tô Phương Dung lập tức gọi điện cho con trai để trò chuyện. Nghe nói buổi tối cô sẽ đi ăn tối với đồng nghiệp, Gia Bảo liền hỏi: “Đồng nghiệp của mẹ là chú hay dì?”

Tô Phương Dung vui vẻ đáp: “Là chú.”

Gia Bảo vừa nghe thấy liền lập tức phấn chấn tinh thần: “Chú ấy là đồng nghiệp của mẹ à, là người ở cùng công ty sao? Chú ấy làm bộ phận nào?”

“Hừm…” Tô Phương Dung suy nghĩ một chút, không chắc con trai mình có thể không hiểu được khái niệm tổng giám đốc là gì, vì vậy cô nói: “Chú ấy quản lý rất nhiều người, rất nhiều, mọi người đều nghe lời chú ấy. ”

“ Ồ! “Gia Bảo hiểu: “Chú ấy là lớp trưởng có phải không? ”

Giống như giám thị trong lớp của cậu bé, là phải quản rất nhiều trẻ em, và tất cả bọn trẻ đều nghe lời người đó.

Tô Phương Dung thích thú: “Không sai, đó là lớp trưởng.”

“Vậy chú ấy có đẹp trai không? Có đẹp trai hơn Gia Bảo không?”

“Chú ấy trông khá đẹp trai, nhưng lại xấu hơn một chút so với con trai của mẹ.”

Gia Bảo tự hào nói: “Tất nhiên rồi, ai bảo con là con trai của mẹ!”

Hai mẹ con trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh chóng, cho đến khi Tô Phương Dung nghe được tiếng dì Dương ở bên kia thúc giục Gia Bảo đến ăn cơm.

Tô Phương Dung lại nhìn thời gian, đã lâu như vậy, còn đợi không biết đợi đến bao giờ! Cô dứt khoát đứng lên, định tự mình đi lên tầng hai mươi chín.

Tô Phương Dung bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, từ bên trong vẫn sáng đèn, Tần Lệ Phong vẫn đang miệt mài làm việc.

Cô bước tới định gõ cửa nhưng thấy cửa mở nên cô liền đẩy ra.

Đột nhiên, cô sững người.

Một người phụ nữ đang đứng giữa văn phòng quay lưng về phía cô, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam, viền áo chỉ che ngang hông, đôi chân dài thẳng tắp và thon thả.

Cô vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng đẩy cửa, Tô Phương Dung liền biết cô ta chính là Ngọc Vân theo lời kể của Phú Quý.

Ngọc Vân mặc như vậy cũng không cảm thấy sai, ngược lại là cười hào phóng nhìn Tô Phương Dung: “Cô là đến tìm Phong à?”

Phong… Cái loại xưng hô thân mật này, Tô Phương Dung chỉ nghe được khi ở nhà họ Tần, cô không ngờ rằng cô ta lại gọi anh như vậy, điều này chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân thiết.

So với sự bình tĩnh của cô ta, Tô Phương Dung cảm thấy không thoải mái: “Uh, tôi chỉ đến đây hỏi thăm một chút, tổng giám đốc Tần vẫn còn bận sao?”

Ngọc Vân gật đầu: “Anh ấy còn rất nhiều việc phải làm, chắc là bận đến khuya rồi.” Sau đó cô ta nở nụ cười: “Có chuyện gì thì tôi có thể giúp cô chuyển lời cho anh ấy.”

Tô Phương Dung lắc đầu: ” Không có. ”

Đối mặt với Ngọc Vân, cô không biết phải nói gì, vì vậy cô đơn giản rút lui ra ngoài.

Một lúc sau, cửa phòng nhỏ mở ra, Tần Lệ Phong mang quần áo của cô ta đi ra: “Vết mực đã được xử lý sạch sẽ.”

“Cảm ơn.” Ngọc Vân lập tức tiến lên nhận lấy, cảm kích nói: “Thật sự là ngại quá. Em thật xin lỗi khi để anh phải làm chuyện này. Nhưng anh biết rồi đấy, em không thể chịu đựng nổi được loại thứ này trên quần áo của mình, điều đó sẽ thực sự khiến em phát điên lên! May mắn thay, anh lại biết cách xử lý với nó! ”

Tần Lệ Phong không nói gì liền rời đi, quay lại giơ cổ tay lên nhìn thời gian: “Tôi đưa cô về. ”

“Bây giờ?”

Ngọc Vân nhìn lại: “Em đang định là đi thảo luận hợp đồng với anh.”

“ Có vấn đề gì không?”

Anh hỏi một cách thản nhiên, có vẻ không quan tâm lắm.

Nhưng Ngọc Vân nghiêm túc gật đầu: “Ừm.” Cô ta nói: “Em vừa mới đọc kỹ hợp đồng và phát hiện ra một vài vấn đề. Có thể anh đã hiểu sai ý của studio em, có phần khác với yêu cầu của tụi em…”

Tần Lệ Phong vừa nghe xong liền nghiêm túc đứng lên, đem hợp đồng xem lại một lần nữa: “Vấn đề ở đâu?”

Ngọc Vân vẫn đang mặc áo sơ mi của anh và phóng khoáng bước tới: “Để em chỉ cho anh…”

Tô Phương Dung hoài nghi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, cô một mình bước vào thang máy, dựa vào tường, và lại bắt đầu suy nghĩ về điều đó một cách không kiểm soát.

Tần Lệ Phong không có scandal, và cũng chưa từng có phụ nữ nào xuất hiện xung quanh anh, nhưng cô Ngọc Vân này không chỉ ở trong văn phòng của anh lâu như vậy, mà thậm chí còn mặc áo sơ mi của anh ta và gọi anh là “Phong”…

Nhiều dấu hiệu khác nhau, không khó làm cho mọi người nghi ngờ về khía cạnh đó?

Điều đáng sợ hơn nữa là một khi xuất hiện loại ý nghĩ này, não bộ của Tô Phương Dung lại tràn ngập hình ảnh đó!

Cảnh tượng vô cùng hương diễm! Nóng bỏng vô cùng!

Cô đột nhiên gõ mạnh vào đầu, cố gắng thoát khỏi những cảnh này!

Nếu đã đoán được mối quan hệ của hai người rồi, như vậy, giữa cặp tình nhân… làm chuyện này là chuyện rất bình thường!

Khi cửa thang máy mở ra, Tô Phương Dung không khỏi tăng tốc độ, chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, để không bị hoàn cảnh quấy rầy, đúng là một mức giới hạn đầy não tàn!

Vừa ra đến cổng, điện thoại di động của cô vang lên. Sau khi lấy ra liền nhìn thấy Tần Lệ Phong gọi.

Trong một lúc, Tô Phương Dung do dự, ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể nói, cô đang do dự nghe máy, không nghe máy, hay là cô đang do dự về điều gì khác?

Chuông điện thoại tiếp tục kêu, nhưng nó đã tắt khi cô quyết định trả lời sau khi suy nghĩ.

Cô ngây người ra, điện thoại không đổ chuông lần thứ hai.

Về đến nhà, Tô Phương Dung có chút trầm mặc, Gia Bảo từ phía sau theo dõi, liên tục hỏi: “Mẹ, mẹ, mẹ không đi hẹn hò sao? Sao mẹ về sớm vậy?”

Nụ cười của Tô Phương Dung có chút cứng ngắc. “À. Đồng nghiệp của mẹ đột nhiên có việc phải làm.”

Gia Bảo nghe thấy liền tỏ ra thất vọng: “A… Vậy là cuộc hẹn bị huỷ?”

Tô Phương Dung sửng sốt, làm sao cô có thể nghe được giọng nói chính mình từ giọng điệu của con trai mình, có một cái gì đó mang hương vị của sự bi thương?

Cô bất lực nói: “Chỉ là một bữa ăn bình thường thôi. Nếu đã hủy thì hủy đi. Còn mong chờ gì nữa?”

Gia Bảo không chấp nhận lời mẹ, trèo lên ghế và nói: “Tình yêu không phải lúc nào cũng bắt đầu từ bạn bè bình thường sao? Đúng không? Ăn uống, đi mua sắm, đi xem phim, và sau đó là yêu!”

Tô Phương Dung sững sờ, nhìn con trai, nói với vẻ không tin: “Gia Bảo, ai đã dạy con điều này?”

Gia Bảo nhìn cô với cái nhìn “mẹ bảo thủ quá”: “Mẹ ơi, ngay cả những đứa trẻ mẫu giáo cũng hiểu điều này đó!”

“Thật không?”

Tô Phương Dung thấy rằng khoảng cách thế hệ giữa cô và con trai dường như đã đến hơi sớm.

Cô quay lại và tiếp tục nấu mì, Gia Bảo vẫn đang hỏi về ông chú, cuối cùng cô phải nói: “Mẹ không yêu chú ấy, và càng không có khả năng yêu được.”

“Như vậy ạ.. “Gia Bảo không khỏi có chút thất vọng. Sau đó, cậu lắc đầu bất lực: “Mẹ ơi, mẹ thực sự sẽ không thể gả đi nếu mẹ cứ tiếp tục như thế này. ”

Nghe được những tình ý sâu xa trong lời nói của cậu con trai, khoé miệng Tô Phương Dung run lẩy bẩy nói: “Làm con lo lắng cho mẹ, mẹ xin lỗi.”

Lúc này điện thoại di động của cô lại reo, phản ứng theo bản năng của Tô Phương Dung là cuộc gọi của Tần Lệ Phong, khi cô định đi lấy điện thoại di động, Gia Bảo nhảy ra khỏi ghế. và nói: “Mẹ để con đi lấy cho!”