Chương 55
Tiêu Bảo Lộc nói một cách đầy tinh nghịch: “Nếu như tôi thật sự biết thì sao hả?”
Tô Phương Dung nhìn anh ta, nghĩ ngợi một lúc rồi rất nghiêm túc mà trả lời: “Tôi nghĩ có lẽ Tần Lệ Phong sẽ không đồng ý đâu.”
“Ha ha…” Tiêu Bảo Lộc ôm ngực cười lớn và nói: “Cho nên, tiếp theo đây sẽ là cảnh huynh đệ tương tàn lẫn nhau, tranh cho đến khi nào anh chết tôi sống, cuối cùng thì người chiến thắng sẽ là vua.”
Tô Phương Dung vẫn luôn quan sát sắc mặt của anh ta, cô phát hiện trong lúc Tiêu Bảo Lộc đang nói những lời này, thì trong mắt anh ta hiện ra một tia khinh bỉ.
Cô đột nhiên to gan suy đoán: “Thật ra, anh căn bản là chẳng quan tâm gì đến công ty, có đúng không hả?”
Dừng lại tiếng cười, Tiêu Bảo Lộc ngước mắt lên nhìn cô, khóe miệng vẫn còn lưu lại nụ cười nhàn nhạt, anh không mang theo một tia tức giận nào cả, dựa trên bệ cửa sổ, cơ thể áp sát lại gần cô, anh ta không đưa ra một câu trả lời chắc chắn nào cả, mà thay vào đó anh ta là hỏi ngược lại: “Cô làm thế nào mà nhìn ra được vậy?”
“Tôi chỉ là cảm thấy như vậy thôi, anh không phải là loại người thích tranh quyền đoạt thế.” Tô Phương Dung thành thật trả lời.
Tiêu Bảo Lộc khẽ giật mình một cái, không nhịn được nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt cô vô cùng trong veo, nhìn qua là biết ngay, cô là một người mang theo tâm tư vô cùng thuần khiết, vì vậy, trong thế giới của cô, có lẽ tất cả mọi người đều là người tốt, đều có những suy nghĩ thiện lương, ngay cả anh cũng không phải là ngoại lệ.
Tiêu Bảo Lộc lại mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Tô Phương Dung có hơi sửng sốt: “Tôi nói sai rồi sao?”
“Không phải.” Tiêu Bảo Lộc nhướng cao mày lên, tiến lại gần cô rồi lười nhác nói: “Thật ra thì trước lúc đấy, tôi vẫn chưa có đưa ra quyết định, dù sao thì…điều kiện mà bọn họ đưa ra cũng vô cùng mê hoặc người.” Anh ta cười một cái, nhìn chằm chằm vào cô: “Nhưng mà, bây giờ tôi đã có chủ ý rồi.”
“Cái gì?”
Tô Phương Dung phải thừa nhận, rằng cô có chút hơi căng thẳng trước câu trả lời này.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn thấy thêm một cuộc xung đột nào giữa anh em Tần Lệ Phong và Tiêu Bảo Lộc nữa. Bà nội Tần đã không còn nữa, Tiêu Bảo Lộc có lẽ là người duy nhất mà Tần Lệ Phong quan tâm trong cái nhà này rồi, anh không nên để mất đi cái duy nhất này.
Nhìn ra được sự lo lắng và căng thẳng của cô, Tiêu Bảo Lộc bật cười một cái: “Cô đang lo lắng cho anh cả hay sao hả?”
Tô Phương Dung muốn phủ nhận, nhưng Tiêu Bảo Lộc không có cho cô cái cơ hội đó, anh ta tự mình hỏi tự mình trả lời: “Cũng đúng thôi, hai người là vợ chồng mà, cô không lo lắng cho anh ta vậy thì sẽ lo lắng cho ai chứ?”
Tô Phương Dung im lặng, lúc này xem ra có nói cái gì thì cũng vô dụng mà thôi.
Tiêu Bảo Lộc đứng thẳng người lên, vươn eo uể oải nói: “Cũng không biết cảm giác làm một người tốt là như thế nào nhỉ?”
Xoay người, anh ta vô cùng bảnh bao làm động tác đút tay vào túi quần, vừa đi vừa nói: “Nếu như tôi từ bỏ thì xem như là cô đã nợ tôi một ân tình đấy nhé!”
Tô Phương Dung có chút sững sờ, chuyện này thì có liên quan gì đến cô cơ chứ? Tại sao cô lại là người nợ cái ân tình này chứ hả?
Nhưng mà…
Nếu anh ta thực sự có thể từ bỏ được, thì sẽ có thể tránh được rất nhiều xung đột, và kết thúc có lẽ cũng sẽ rất vui mừng. Nghĩ theo cách này, cho dù muốn cô nợ cái ân tình này, thì cũng không có vấn đề gì nữa cả.
Tô Phương Dung bị Phú Quý kéo đi xuống tầng một để cùng nhau lấy đồ dùng văn phòng. Phú Quý ôm lấy cái thùng, không ngừng than thở và oán trách: “Đúng thật là, thứ này nặng đến như vậy, tại sao lại để người ta phải đi khiêng chứ hả? Người ta vốn dĩ là không có đủ sức lực a, có biết hay không chứ?”
Tô Phương Dung nghe được vậy, liền vội vàng đặt chiếc túi trong tay mình xuống, sau đó đem cái thùng từ trong tay của anh ta ôm vào trong lòng mình, quay sang nhìn anh ta cười và nói: “Để tôi khiêng nó cho, tôi có sức hơn.”
Lúc đầu, Phú Quý có hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nở nụ cười lấy lòng và hôn lên má cô một cái nói: “Yêu cô quá đi mất Phương Dung ơi, biết ngay là bình thường không uổng công tôi thương yêu cô mà.”
Sau đó, anh ta cũng không khách sáo, xách lên chiếc túi khi nãy cô bỏ xuống, ung dung tự tại mà đi ở phía trước: “Tôi đây a~, hôm qua nhìn trúng một chiếc đầm, rất thích hợp với khí chất của tôi! Hay là tan làm rồi chúng ta cùng nhau đi xem đi, có được không hả?”
Tô Phương Dung lắc đầu nói: “Buổi tối tôi còn phải về nhà sớm để nấu bữa tối nữa.”
Phú Quý quay đầu lại trừng mắt nhìn cô: “Cũng đã là bà chủ của nhà họ Tần rồi, còn cần đến cô để nấu nướng nữa hay sao chứ? Tài nguyên tốt như vậy mà đem cho cô, đúng thật là lãng phí quá đi thôi!”
Tô Phương Dung bật cười nói: “Chuyện của tôi đâu phải là anh không biết, tôi cũng đâu có ở nhà họ Tần.”
“Vậy thì dọn đến đó đi a! cô và tổng giám đốc Tần Lệ Phong là vợ chồng hợp pháp mà, cô hoàn toàn có tư cách để sống ở đó!”
Tô Phương Dung cười cười, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Chuyện giữa cô và Tần Lệ Phong đã đủ phức tạp rồi, Tần Lệ Phong và nhà họ Tần cũng phức tạp không kém gì! Bây giờ cô còn chê trốn cũng trốn không kịp nữa là, làm sao mà lại tự đóng gói mình để giao đến tận nhà đó thêm một lần nữa được chứ hả? Tần Bảo Đông không đem tức giận trút hết lên người cô mới là chuyện lạ!
Hai người đến trước cửa thang máy, trong lúc đang chờ thang máy, Phú Quý còn đang không ngừng nói chuyện phiếm, Tô Phương Dung nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, cố giữ một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, nhưng lại là một bên tai đi vào và một bên tai đi ra.
Đúng lúc này, có hai người đang bước vào cánh cổng lớn, cũng đang hướng về phía bên này mà đi tới.
Đợi khi Phú Quý và Tô Phương Dung phát hiện ra thì bọn họ đã đứng ngay sau lưng của hai người rồi.
“Chào tổng giám đốc Tần Lệ Phong!” Phú Quý vội vàng yểu điệu thục nữ mà chào hỏi, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng lướt về phía người phụ nữ đang đứng bên cạnh Tần Lệ Phong mà nhìn.
Khi ánh mắt của Tô Phương Dung bắt gặp ánh mắt của Tần Lệ Phong, nhịp tim lại bắt đầu thay đổi một cách vô cớ và đập loạn xạ cả lên! Đặc biệt là sau nhiều ngày không gặp như vậy, lại còn trong hoàn cảnh tình cờ như thế mà gặp nhau, nhịp tim vốn đã nhanh bây giờ lại còn đập nhanh hơn nữa.
“Tổng giám đốc Tần Lệ Phong…” Cô mơ hồ gọi lên một tiếng, sau đó lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Ánh mắt lạnh nhạt của Tần Lệ Phong đảo qua một cái, khi cửa thang máy vừa mở ra, cô đang định bước vào thì anh đã nhanh chân bước lên trước và cầm lấy cái thùng giấy mà cô đang ôm trên tay, một tay dễ dàng nâng chiếc thùng giấy đó lên.
Cánh tay của Tô Phương Dung đột nhiên trống rỗng, Tô Phương Dung có chút sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn anh và vội vàng nói: “Tôi có thể tự mình làm được…”
Tần Lệ Phong không có nhìn cô, chỉ là nhàn nhạt nói: “Tôi không nhìn thấy thì thôi, nếu tôi đã nhìn thấy rồi thì đây không còn là việc mà cô nên làm nữa.”
Phú Quý ở một bên say đắm lấy tay che ngực lại, hận không thể ngay lập tức vỗ tay khích lệ tại chỗ.
Tô Phương Dung hai má đỏ ửng cả lên, cũng không nói thêm một lời nào nữa, lúng túng rũ mí mắt xuống và ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh. Cho đến lúc này, cô mới chú ý đến người phụ nữ xuất hiện cùng với Tần Lệ Phong. Không khỏi có chút tò mò nhìn về hướng của cô ta, trùng hợp, người bên kia cũng đang nhìn cô và đánh giá.
Thân hình của cô ta cũng không tệ, tướng mạo cũng có thể gọi là xinh đẹp, nhưng khí chất lại vô cùng bất phàm, vừa nhìn sơ qua thôi là đã biết ngay là người xuất thân trong gia đình danh tiếng. Cô ta không cần cất lời, chỉ cần lặng lẽ đứng yên tại đó, dựa vào khí chất xuất chúng của cô ta, cũng đủ để giết chết một loạt mỹ nữ chỉ trong vài giây rồi.
Tô Phương Dung đột nhiên nhớ đến cái người lần trước lúc cô gọi điện thoại cho Tần Lệ Phong, người phụ nữ trong cuộc điện thoại đó, có khi nào là cô ta hay không?
Thang máy rất nhanh liền lên đến tầng 15, Tô Phương Dung quay đầu lại, đồng thời cũng duỗi hai tay ra và nói: “Để tôi…”
Cô còn chưa kịp nói hết lời, Tần Lệ Phong đã cầm chiếc thùng đó và bước ra khỏi thang máy, nói với người phụ nữ bên trong thang máy: “Cô lên đó chờ tôi trước đi.”
Người phụ nữ đó cười nhẹ nói: “Được rồi.”
Tô Phương Dung và Phú Quý vội vàng đi theo ra ngoài, cả một đoạn đường đều đi theo sau lưng Tần Lệ Phong, hệt như hai cái đuôi bám theo vậy. Tô Phương Dung lặng lẽ đưa tay lên che mặt lại, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử, ngược lại thì Phú Quý lại cầm lấy điện thoại di động lên, không ngừng chụp lại bóng lưng của Tần Lệ Phong, sau đó không ngừng nhỏ giọng nói với Tô Phương Dung: “Tấm này nhìn đẹp không hả? Tôi dùng nó để làm hình nền điện thoại di động có được hay không?”
Khó khăn lắm mới đi đến được bộ phận phát triển, Tần Lệ Phong cũng không có ý định sẽ dừng chân lại, đi thẳng vào bên trong.
Trong văn phòng làm việc, không một tiếng động nào cả.
Phú Quý kéo theo Tô Phương Dung lôi vào bên trong, hệt như một con công kiêu ngạo, chỉ còn thiếu bước đưa tay lên vẫy chào mọi người nữa mà thôi. Tô Phương Dung ngược lại cảm thấy xấu hổ muốn chết đi mất thôi, cắm đầu đi về phía chỗ ngồi làm việc của mình.
Sau khi Tần Lệ Phong đặt chiếc thùng lên bàn làm việc của cô thì anh nghiêng người qua và giơ cổ tay lên để xem đồng hồ, sau đó giương đôi mắt đen láy của mình lên nhìn thẳng về phía cô và nói: “Sau khi tan làm thì đợi tôi một chút, tôi dẫn cô đi ăn tối.”
Chân mày của Tô Phương Dung co giật một cái, khuôn mặt đỏ bừng như thể có thể nhỏ ra cả máu, đứng hình tại chỗ không biết nên phản ứng như thế nào.
Cho đến khi Tần Lệ Phong đã rời đi thì trong văn phòng làm việc mới chấn động một phen, hầu hết mọi người đều nghĩ, nhờ có phúc của Tô Phương Dung mà cuối cùng bọn họ cũng có thể nhìn thấy bộ mặt dịu dàng, ân cần của vị tổng tài bá đạo, lạnh lùng kia rồi. Nếu như bọn họ mà là người phụ nữ được anh ta chiều chuộng thì bọn họ nhất định sẽ chết vì hạnh phúc mất thôi!
Thậm chí Phú Quý còn khen ngợi biểu hiện vừa rồi của Tần Lệ Phong như thể lên trời xuống đất đều vô cùng hiếm hoi vậy.
Tô Phương Dung nghe ra được anh ta đang không ngừng thêm mắm thêm muối vào. Tuy nhiên, trong lòng cô cũng có chút cảm động, dù sao thì anh cũng là tổng giám đốc cao cao tại thượng của quý công ty, mà lại có thể đối xử với cô tận tâm đến như vậy, thật sự cũng là điều đáng quý.
Cô không tự chủ được mà lại nghĩ đến người phụ nữ đã đi cùng anh vào trong thang máy đó, đối với những nghi hoặc về cô ta lại vô tình nhiều hơn nữa.
Tầng thứ hai mươi chín, văn phòng làm việc của tổng giám đốc.
Sau khi Tần Lệ Phong bước vào cửa liền nhìn thấy cô ta đang đứng trước giá sách, tiện tay lật xem những cuốn sách trên kệ giá đó.
Anh bước đến bàn làm việc: “Uống chút gì không?”
Anh hỏi.
Người phụ nữ đó quay đầu lại, hướng anh ta cười và nói: “Anh không còn nhớ nữa à?”
Tần Lệ Phong không có trả lời, bấm vào đường dây nội bộ, dặn dò vài câu: “Mang cho tôi một ly nước chanh, pha thêm một chút muối vào.”
Thấy anh vẫn chưa có quên, người phụ nữ ấy mỉm cười hài lòng.
Tần Lệ Phong lúc này mới giương đôi mắt đen láy lên nhìn thẳng vào cô ta: “Tại sao lại lựa chọn J.L hả?”
Người phụ nữ đi đến trước mặt anh và ngồi xuống: “Anh đối với công ty của mình không có lòng tin hay sao?”
Tần Lệ Phong không đáp lại mà nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt sắc bén không thể che giấu trong đôi mắt đen láy đó, một chút cũng không thay đổi.
“Ha ha,” cô ta cười một cái: ” Lệ Phong à, anh không cần phải cảnh giác với em như vậy đâu. Em lựa chọn giao quyền trong nước lại cho công ty của anh cũng là vì địa vị và thực lực của công ty anh. Nếu không thì…” Cô ta nhắm mắt lại, có chút ý tứ sâu xa mà nói: “Anh cho rằng em là vì anh hay sao hả?”
Tần Lệ Phong vẫn giữ nguyên sự im lặng, chỉ là theo thói quen mà đưa tay lên vuốt ve nhẹ chiếc nhẫn kim cương trên bàn tay trái của mình.
Nhìn thấy thói quen nho nhỏ này của anh, cô ta nhếch lên đôi môi xinh đẹp của mình và khẽ nói: “Không ngờ rằng, anh vẫn luôn đeo theo chiếc nhẫn kim cương này.”
Động tác trên tay của Tần Lệ Phong đột ngột dừng lại.
Ánh híp mí mắt lại, không để lại chút dấu vết nào mà trực tiếp cởi bỏ chiếc nhẫn kim cương trên tay đó xuống, thuận theo chiếc bàn mà đẩy qua cho cô ta: “Cũng đã đến lúc vật trở lại nguyên chủ rồi.”
Nhìn chiếc nhẫn này, ánh mắt cô ta lưu đầy sự lưu luyến và hoài niệm: “Đây là chiếc nhẫn đầu tiên mà em đã tự tay thiết kế và làm thành sản phẩm. Nó là sản phẩm độc nhất vô nhị, và cũng là sản phẩm duy nhất mà em tự tay làm ra.”
Nâng mí mắt lên, cô ta dịu dàng nhìn anh: “Cứ xem như là làm kỷ niệm cho khoảng thời gian tốt đẹp đó đi, anh cũng không nên đem nó trả lại cho em, đối với em mà nói… đây là một sự sỉ nhục đối với em.”
Tần Lệ Phong trầm mặc một lúc, tuy rằng không nói gì, nhưng từ đôi mắt hơi híp lại đó của anh, cũng có thể nhận ra anh không có sự phản bác nào cả.
Sau khi đem chiếc nhẫn đó lấy lại và đeo nó trở lại vị trí cũ ban đầu, người đối diện bên kia mới nở ra một nụ cười.
Lúc này, thư ký mang đến một ly nước chanh và còn đặc biệt nhắc nhở: “Đã thêm muối vào rồi ạ.”
Dường như anh không còn muốn nhắc đến bất cứ thứ gì không liên quan đến công việc nữa, Tần Lệ Phong đưa cho cô ta một bản hợp đồng và nói với giọng điệu hoàn toàn là đang bàn giao công việc: “Đây là bản hợp đồng được soạn ra theo yêu cầu của phòng làm việc. Cô nhìn thử xem, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên được rồi.”
Cô ta không hề nhìn đến bản hợp đồng mà là nâng cốc nước chanh lên và nhấp một ngụm, rồi nở nụ cười vô cùng hài lòng, sau đó đặt chiếc cốc xuống, nâng mí mắt lên và nhìn anh: “Người phụ nữ gặp trong thang máy lúc nãy chính là vợ của anh hay sao?”