Chương 48: Mình đẹp trai giống bố
Tô Phương Dung đón Gia Bảo từ chỗ dì Dương về, trong suốt quá trình được mẹ ôm, cậu bé vẫn luôn mở to đôi mắt đen láy to tròn quan sát cô thật kỹ. Lúc bị mẹ lột sạch đồ, chuẩn bị bước vào buồng tắm, cậu bé mới tò mò hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đang buồn không?”
Tô Phương Dung sửng sốt, cô giơ tay lên xoa xoa mặt mình, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi. Cô thể hiện rõ đến vậy sao? Ngay cả một đứa con nít như Gia Bảo cũng nhận ra cô không vui?
Nghĩ vậy, Tô Phương Dung lập tức nở nụ cười dịu dàng như trấn an cậu bé, có lẽ cũng là trấn an chính cô: “Không có đâu, tại mẹ tăng ca nên thấy hơi mệt ấy mà.”
Tô Phương Dung vừa dứt lời, Gia Bảo lập tức vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình tới kéo mẹ ngồi xuống thấp hơn, vừa tâm với cậu bé. Xong, cậu bé giơ tay ôm cổ mẹ mình, bàn tay nhỏ kia bắt đầu có những hành động ra dáng người lớn, mà hành động điển hình chính là việc cậu bé vỗ nhẹ mấy cái lên lưng cô, miệng nói: “Mẹ ngoan nha, tối không được thức quá muộn, phải ăn thêm nhiều rau xanh, như vậy mới tốt cho sức khỏe, mẹ cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa”
Tô Phương Dung nhìn dáng vẻ của cậu con trai mà bật cười: “Được, mẹ sẽ ngủ sớm dậy sớm, đương nhiên cũng sẽ ăn nhiều rau xanh theo lời con” Cô ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm như bông của con trai, dường như tất cả những mệt mỏi bên ngoài đang chiếm lĩnh tâm trạng tẻ nhạt của cô đã được cậu bé xóa sạch.
“Mẹ ơi…
“Sao con trai?”
“Nếu giờ mẹ được gả cho một chú có tiền, thì mẹ sẽ không phải đi làm cả ngày mệt mỏi như vậy đâu”
Khi nói ra câu này nét mặt của Gia Bảo vô cùng nghiêm túc, không có chút nào là bông đùa cả, hơn nữa, cậu bé cũng đã nhắc đi nhắc lại vấn đề này rất nhiều lần. Điều này chứng tỏ trong đầu cậu bé thật sự tồn tại suy nghĩ này, Tô Phương Dung cũng ý thức được điều đó, vì không muốn con trai mình còn nhỏ mà đã bị chi phối bởi giá trị tiên bạc, cô cần phải sửa lại quan niệm trong đầu cậu bé. Cô không muốn sau này quan niệm đó sẽ ảnh hưởng đến bản tính con người cậu, vậy nên cô cân dập tắt nó ngay khi nó mới vừa nhen nhóm.
Cho nên, cô nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Gia Bảo lên, nghiêm túc giảng giải: “Thường thì các chú nhiều tiên sẽ có rất nhiều tật xấu, hơn nữa họ cũng không phải người tốt, cho nên mẹ không thích họ. Ngược lại, nếu có một chú nhà nghèo xuất hiện, nhưng đổi lại chú ấy tốt bụng, đối xử tử tế với Gia Bảo thì mẹ sẽ chọn chú ấy, thứ mẹ quan tâm không phải là tiền nhiêu hay tiên ít, mà là tính cách con người. Mẹ nói như vậy Gia Bảo đã hiểu chưa?”
Lúc này, Gia Bảo cúi đầu, nhíu mày, cậu bé bắt đầu rơi vào trạng thái trâm tư suy nghĩ, một lúc sau lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Tật xấu là sao hả mẹ?”
“Ách, là có những thói quen không tốt, không lành mạnh.
“Vậy chú có tiền đó có thói quen gì không tốt hả mẹ?”
Đối mặt với đứa con trai hay tò mò ham học hỏi như vậy, Tô Phương Dung đành phải tiếp tục cuộc chơi bằng cách bịa đặt: ‘Ví dụ như… Không thường xuyên đánh răng, lười tắm rửa, nhưng lại thích uống rượu, khi uống say sẽ không phân biệt được đúng sai rôi đánh con mình, hoặc là thích nhìn trộm con gái tắm.. “
Tô Phương Dung càng nói càng cảm thấy bản thân đã đưa vấn đề đi quá xa, vậy nên cô vội vã dừng lời: “Đó là những thói quen xấu, không lành mạnh đó”
Gia Bảo nghe loáng thoáng câu được câu mất, nghe tai này lại lọt tai kia, cuối cùng cậu bé vân đành gật đầu trong trạng thái nửa hiểu nửa không. Nhưng đột nhiên, cặp lông mày đẹp khẽ nheo lại, thấp giọng nói: “Chú ấy sẽ không thế đâu”
Tô Phương Dung không nghe rõ con trai mới nói gì, cô hỏi lại: “Con vừa nói gì cơ?”
Gia Bảo vội lắc đầu: “Không có gì ạ’“
“Lại đây nào, con mau cởi chiếc quần nhỏ đó ra đi, mẹ tắm cho con”
Đột nhiên Gia Bảo cảm thấy ngại trước câu nói của mẹ, bàn tay nhỏ vội ôm lấy của riêng, ý muốn không cho mẹ nhìn: “Ai da, mẹ ơi, để con tự làm được không?”
Tô Phương Dung cảm thấy có gì đó hơi lạ, cô hỏi: “Không phải bình thường mẹ vẫn luôn tắm giúp con đó sao? Sao hôm nay con lại muốn tự làm vậy?”
“Nhưng mà bây giờ con… Con đã thành người lớn rồi!”
Tô Phương Dung nghỉ hoặc nhìn chằm chằm cậu con trai nhỏ của mình: “Nhanh vậy? Chỉ trong một đêm thôi mà con đã thành người lớn rồi?”
Khuôn mặt non nớt có hơi phiếm hồng vì ngượng của Gia Bảo hơi xụ xuống, phụng phịu làm nũng: “Nhóc Mập và Nhóc Ốm đều tự tắm được rồi, bọn họ chê cười con lớn từng này vẫn để mẹ tắm hộ, ngay cả Phi Diệp cũng cười con nữa kìa”
Cuối cùng Tô Phương Dung cũng tìm ra nguyên nhân, cô “Ồ! lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên mờ ám thăm dò con trai: “Thì ra là Gia Bảo nhà ta không muốn để Phi Diệp chê cười.”
Khuôn mặt nhỏ non nớt của Gia Bảo đã đỏ lại càng đỏ hơn, mặt cậu bé lúc này trông không khác gì quả cà chua chín. Cậu bé bổ nhào lồng ngực cô lăn lộn: “Mẹ à, để con tự làm đi mà”
Tô Phương Dung nhìn hành động của cậu con trai bỗng bật cười thành tiếng. Con trai cô đã biết xấu hổ trước mặt cô bé khác rồi, xem ra nó thật sự đã lớn, biết suy nghĩ hơn. Cô vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con, thấp giọng nói: “Được, vậy con sẽ tự tắm ra bắt đầu từ đêm nay.”
Gia Bảo thấy mẹ đồng ý thì vô cùng mừng rỡ, Cậu bé vội giục mẹ ra ngoài: “Vậy mẹ ra ngoài đi, con tự làm được rồi.”
“Lúc gội đầu con nhớ không cần đổ nhiều dầu gội quá đâu nhé, phải gội đến khi hết sạch bọt ấy…” Tô Phương Dung không yên tâm nên dặn thêm cậu bé, Gia Bảo thì hành động nhanh như chớp vậy, cậu bé nhanh chóng đẩy mẹ đi, sau đó vội vã đóng sầm cửa lại.
Tô Phương Dung đứng ngoài cửa, cô định quay đầu dặn thêm nhưng phát hiện cửa đã đóng từ lúc nào rồi.
Cô bất lực xoay người rời đi, mặc dù con trai đã bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện nhưng cô lại có cảm giác không vui, trong lòng luôn đau đáu cảm giác lo sợ sẽ có một ngày con dâu xuất hiện và cướp thằng bé đi.
Bên trong phòng vệ sinh, Gia Bảo mở vòi nước, cố tình để phát ra tiếng nước chảy ào ào, còn mình thì lén lút lấy ra một chiếc điện thoại…
Suốt dọc đường về nhà sắc mặt Tần Lệ Phong không hề có chuyển biến gì, vẫn trước sau như một. Khi đặt chân vào nhà, anh phiền muộn cởi áo khoác ngoài ra, sau đó bắt đầu tháo cà vạt xuống, rồi đi về phía tủ lạnh lôi ra hai lon bia, tiến đến ngồi trên sô pha, bật tivi lên xem tin tức.
Cuối cùng sự cô đơn yên ắng bao trùm khắp căn phòng cũng bị tiếng tivi xua đi.
Tần Lệ Phong yên lặng xem tin tức, rất nhanh sau đó, một lon bia đã sạch trơn không còn giọt nào. Anh lại tiếp tục bật nắp lon bia thứ hai, thản nhiên uống như để giải khát chính mình.
Thời gian dần dần trôi qua, cuối cùng tin tức thời sự cũng đã kết thúc.
Lúc này anh mới ném lon bia xuống, đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Đúng lúc này, điện thoại bàn bỗng vang lên một hồi chuông, anh nhấc máy: “Alo?”
“Chú ơi, là cháu đây!” Gia Bảo nói thầm vào điện thoại, cậu bé cố-gắng hạ thấp giọng xuống hết mức có thể vì không muốn bị người khác phát hiện.
Nhận ra giọng cậu nhóc đó, những đường cong vốn đã đông cứng trên mặt Tần Lệ Phong bỗng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Anh ngồi trên một chiếc ghế sô pha gần nhất, mở miệng nói: “Muộn vậy rồi cháu tìm chú có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là cháu thấy nhớ chú thôi.”
Giọng nói của Gia Bảo vừa non nớt vừa mềm mại, rót vào tai Tân Lệ Phong như một liều thuốc an thần khiến anh có cảm giác hưởng thụ hơn bao giờ hết. Nghe giọng cậu bé cũng đủ khiến anh vô tình cong một bên khóe môi lên cười…
Tần Lệ Phong thoải mái dựa vào ghế sô pha, bắt đầu trò chuyện cùng cậu nhóc trong điện thoại. Một đêm vốn sẽ yên tĩnh tẻ nhạt bỗng trở nên ồn ào bởi sự xuất hiện của một bé con khiến anh có cảm giác hơi lạ lãm.
Hôm nay lại là một ngày làm việc bận rộn, sau khi Tần Lệ Phong xử lý xong xuôi một đống văn kiện ở văn phòng, Trần Chính Cường lấy đi chuẩn bị phân cho các bộ phận làm việc khác nhau. Đột nhiên, Tân Lệ Phong gọi anh ta lại hỏi: “Lần trước là nhà trẻ nào tới đây vậy?”
“À, là nhà trẻ Hồ Tây”
Tần Lệ Phong suy ngẫm một chút rồi nói: “Lát nữa đưa địa chỉ nhà trẻ đó cho tôi.”
“Dạ”
Sau khi có địa chỉ trong tay, hai con ngươi Tân Lệ Phong có hơi biến đổi, nó không còn giá lạnh như bình thường mà thoáng qua một tia trâm thấp ấm áp, nhưng tưởng chừng vụt qua rất nhanh. Anh cầm áo khoác lên: “Hãy lùi hội nghị bắt đầu lúc mười giờ xuống buổi chỉ Trần Chính Cường lập tức nhận lệnh, anh ta nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài thông báo.
Khoảng chục phút sau, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng từ từ dừng trước cửa một nhà trẻ trông khá bình thường. Cửa xe mở ra, Tần Lệ Phong cao ngạo bước xuống, anh ngẩng đầu nhìn nhìn.
Nếu để so sánh với những nhà trẻ tư nhân hoặc các trường mầm non quốc tế khác thì nhà trẻ này là tầm thường nhất trong số đó, bởi vậy cũng không quá khó để đoán ra gia cảnh cậu bé không giàu có. Tân Lệ Phong nhớ rõ, cậu bé đó luôn nhắc về mẹ, nhưng lại chưa từng nói một câu nào về bố, hơn nữa cậu bé còn chưa từng gặp bố lần nào. Vậy nên có thể đoán nôm na mẹ cậu bé chính là một bà mẹ đơn thân.
Lúc này, bên phía cổng trường đối diện bên trong lan can từ từ mở ra, một đám nhóc nhút nhít ùa ra như ong vỡ tổ, chúng quây lại thành một vòng tròn, tranh nhau chơi các khung hình trò chơi được đặt trong sân trường.
Anh nghiêng người về phía xe, liếc mắt nhìn quanh một vòng, lập tức phát hiện cậu nhóc có làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy mang đầy vẻ tinh nghịch. Anh theo thói quen nhếch môi trên lên thành một đường cong đẹp mắt, vì khuôn mặt vốn luôn giữ ở trạng thái lạnh nhạt nên khi điểm thêm nụ cười càng thêm tô điểm tạo nên sự hấp dẫn khiến người nhìn mê mệt.
Gia Bảo không nhanh không chậm đi ra, đi cạnh cậu bé là hai thằng nhóc khác, một béo một gầy.
“Vậy là cậu thật sự tự tắm một mình sao?”
Nhóc Ốm sốt sắng hỏi.
“Đương nhiên!” Hiện giờ Gia Bảo vô cùng đắc ý, cậu bé kiêu ngạo ngẩng đầu trả lời.
“Cậu không sợ sao?”
Nhóc Ốm thật sự sắp đặt Gia Bảo lên đầu ngồi để tôn sùng cậu bé đến nơi rồi.
“Ách… Lúc mới bắt đầu thì có hơi sợ đó, các cậu thử nghĩ xem, một người bị nhốt trong phòng tắm, xung quanh đều là màn sương mù trắng xóa tỏa ra từ nước nóng bao trùm, thật sự… đáng sợ vô cùng!”
Gia Bảo làm vẻ mặt thần bí kể chuyện, Nhóc.
Mập, Nhóc Ốm nghe cậu bé miêu tả mà sợ tới mức ôm nhau run rẩy, hai cậu nhóc không nhịn được hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à? Sau đó mình quyết định nhắm mắt lại, tự nhủ với chính bản thân là mặc kệ bên ngoài có xuất hiện thứ gì đáng sợ cũng không được mở mắt!” Gia Bảo vừa miêu tả, vừa bắt chước lại bộ dạng như những gì mình kể: “Đúng lúc đó, mình bỗng nghe thấy một âm thanh vô cùng kỳ quái…”
Nhóc Mập và Nhóc Ốm hết sức tập trung cho phần diễn biến cao trào của câu chuyện, hai cậu nhóc vội vã thúc giục: “Mau nói tiếp đi, thứ gì xuất hiện sau đó?”
Gia Bảo chậm rãi mở to mắt, trừng lớn hết cỡ: “Thứ đáng sợ xuất hiện đó là… mẹ mình! Ha ha”
Hai cậu nhóc kia nghe đến đây bỗng ngẩn người, khoảng vài phút sau thì phát hiện ra mình bị chơi, tức giận rống to tên cậu bé. Tuy nhiên, đối mặt với sự giận dữ của hai cậu bạn, Gia Bảo vẫn thản nhiên tươi cười, xem như bản thân đã đạt mục đích. Đột nhiên cậu bé lơ đấng nhìn ra ngoài cổng trường, trong một khắc đó, Gia Bảo bỗng cứng đờ người, sửng sốt đưa tay lên dụi dụi mắt.
Giây tiếp theo, cậu bé tươi cười chạy về phía trước, cánh tay nhỏ có phần mũm mĩm kia liên tục vẫy vẫy về phía người đàn ông ngoài cổng trường.
Từ đầu đến cuối, Tân Lệ Phong đều yên lặng đứng quan sát cậu bé, nhìn những biểu cảm đáng yêu, sinh động khi kể chuyện cho bạn nghe đó khiến anh không tự chủ được mà nhếch môi cười, đường cong bên môi càng ngày càng hiện rõ trên mặt anh.
Thấy cậu bé đã phát hiện ra mình, anh mới đi sang đường.
Nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ, cả Nhóc Mập và Nhóc Ốm đều tò mò thò đầu ra hỏi: “Gia Bảo, chú ấy là ai vậy?”
Nhóc Ốm nhìn chăm chằm chiếc xe hơi sau lưng anh, cậu bé thốt lên: “Oa! Đây chính là chiếc xe chạy như bay đó! Bố mình rất thích có một chiếc xe như này, nhưng giá của nó rất cao, hình như là khoảng vài tỷ gì đó ấy, nên bố mình không đủ tiền mua”
Nhóc Mập trừng mắt: “Nói vậy nghĩa là chú đó có rất nhiều tiền!
Gia Bảo nghe được cuộc bàn luận giữa hai người bạn mình, cậu bé lập tức hất mặt, kiêu ngạo.
nói: “Đó là điều đương nhiên.”
Nhóc Ốm sốt sắng hỏi: “Gia Bảo, mau nói đi, chú đó là ai vậy? Chú đó có phải bố cậu không?”
Nhóc Mập vội đưa ra lời phủ nhận: “Gia Bảo.
không có bố! Sao chú đó có thể là bố Gia Bảo chứ?”
Cặp lông mày thanh tú của Gia Bảo khẽ nhăn lại, lúc Tân Lệ Phong đi đến chỗ cậu, cậu bé lập tức chuyển tầm nhìn về phía anh, bày ra vẻ mặt tươi cười rồi cố ý kêu to: “Bố ơi.”
Nhóc Mập và Nhóc Ốm giật mình nhìn cậu bé, run rẩy hỏi: “Thật… thật sự là bố cậu sao?”
Tân Lệ Phong ngẩn ra;sau đó phát hiện Gia Bảo đang cố ra hiệu cho mình bằng cách nháy mắt, anh khẽ cau mày, tuy nhiên ạnh cũng không có ý vạch trần cậu nhóc này. Anh duỗi tay xoa xoa đầu cậu bé, sau đó nhìn về phía hai cậu nhóc đứng đối diện hỏi: “Bạn học con sao?”
Thấy anh không vạch trần mình, Gia Bảo lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía anh như lời khen.
Chú đúng là tuyệt vời!
Gia Bảo xoay người, bắt đầu giới thiệu hai người bạn mình cho anh: “Người béo kia gọi là Nhóc Mập, còn gầy gọi Nhóc Ốm, cả hai người họ đều là anh em tốt của con. Xong xuôi, cậu bé lại quay đầu nhìn về phía anh, a dua đứng cạnh anh, nghiêm túc nói: “Còn đây là bố mình, đang là tổng Giám đốc gì đấy, bố mình đang điều hành một công ty vô cùng lớn. Không những thế, bố mình còn có một căn biệt thự sang trọng vô cùng đẹp!”
Đuôi lông mày Tần Lệ Phong không ngừng giật giật;anh cũng không có hứng thú gì lắm với cuộc trò chuyện của bọn nhóc. Còn về phần hai cậu nhóc đứng đối diện, chúng gần như sắp đặt Gia Bảo lên đầu ngồi rồi sùng bái như thần linh.
Lúc này, một cô bé xinh đẹp chạy tới, lặng lẽ hỏi: “Gia Bảo, chú ấy là bố cậu thật sao? Bố cậu đúng là vừa cao vừa đẹp trai nha!”
Gia Bảo vừa nhìn thấy cô bé, khuôn mặt nhỏ non nớt kia lập tức ửng đỏ, một cậu bé kiêu ngạo.
như hổ bỗng biến thành con thỏ ngoan chỉ biết cúi đầu: “Phi Diệp, cậu không thấy… mình đẹp trai giống bố sao?” Dứt lời, cậu bé lại ngượng ngùng cúi đầu, bàn chân nhỏ khẽ đá một viên đá vô tội.
Chứng kiến cảnh này, Nhóc Mập và Nhóc Ốm không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Dường như Tần Lệ Phong cũng phát hiện ra gì đó, lông mày anh bỗng nhếch lên, độ cong của môi càng ngày càng rõ nét hơn. Đột nhiên anh cảm thấy thật thú vị.