Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 433




Chương 433: Hóa ra là cô ấy.

Cẩn thận nhìn lại vài lượt Cư Hàn Lâm trước mắt, trong lòng chợt nảy sinh ra vài phần xa lạ, những tình cảm ôn nhu và dịu dàng hiện lên giữa hàng mày sắc bén kia lại không phải là sự ấm áp anh từng trao cho cô.
Cô thực sự không đoán được! Tại sao lúc này trong lòng người đàn ông này lại tàn nhẫn như vậy! Nếu như người phụ nữ này là chính mình, thì người đàn ông này chắc chắn sẽ là Cư Hàn Lâm, e rằng Cư Hàn Lâm thực sự là dám ra tay, đột nhiên nghĩ đến đây cô lại cảm thấy trong lòng nặng nề không vui.
Chén trà cũng vì nó mà nguội lạnh.
Không biết đã qua bao lâu, đại sảnh yên tĩnh, người đàn ông và cô gái kia đã rời đi, những chuyện sau đó như thế nào thì cô lại không muốn nhìn thêm nữa.
Cô cảm thấy không vui trong lòng suốt quãng đường đi, và sau đó liền trở về phòng với lý do là mình không khỏe và nằm trên giường cho đến rạng sáng.
Ngay khi mở mắt ra, Cư Hàn Lâm đã đang nhìn chằm chằm vào cô và khiến cô không khỏi giật mình sợ hãi. Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ của buổi sớm, khuôn mặt tuấn tú như vậy khiến cô có cảm giác người trước mắt mình là một thiếu niên tỏa nắng rạng ngời.
Lạc Cẩn Thi mơ mơ màng màng vươn tay ra, hai tay lại trơ trọi trong màn sương mờ mịt, vừa xanh xao lại vừa mơ hồ.
Cô cười nhẹ, bóp lấy khuôn mặt của Cư Hàn Lâm: “Khuôn mặt của anh đúng là làm điên đảo chúng sinh! Nếu như anh mà là con gái thì nhất định sẽ có dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Hiện nay anh đang nằm trong lòng em, liệu có đồng ý cùng nhay nắm tay, sống đến đầu bạc răng long đến già không… ”
Lạc Cẩn Thi đọc một câu thoại kinh điển trong cùng một tác phẩm đam mỹ, sau khi câu này nói hết, cô đã khiến cho Cư Hàn Lâm bật cười.
“Anh không phải là người đồng tính, anh chỉ là thích em mà thôi.”
Lạc Cẩn Thi thở dài một tiếng, từ trên giường ngồi dậy, xõa mái tóc đen mượt như suối ra sau lưng, dù đã ngủ suốt một đêm nhưng dường như mái tóc ấy vẫn không có chút hỗn loạn.
Tối qua cô ngủ quên mất, đến lớp trang điểm trên mặt cũng không kịp tẩy đi.
Cô liền đi vào phòng tắm và tẩy trang.
Khi cô quay đầu lại, Cư Hàn Lâm đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Anh nhẹ nhàng cầm cây bút chì kẻ lông mày trên bàn trang điểm lên, liếc mắt nhìn vài cái, dịu dàng xoay người Lạc Cẩn Thi lại, dùng khăn khô lau mặt một cách âu yếm. Lạc Cẩn Thi có thể ngửi thấy thoang thoảng một mùi hương bạc hà tươi mát xộc lên mũi.
“Lông mày của em thật là đẹp, dày mà không rậm, xanh như núi xa, đúng là một mỹ nhân trời sinh.”
Lạc Cẩn Thi có chút ngột ngạt, mùi nồng đậm khiến bản thân bị hút hồn.
“Em nói anh này, rõ ràng cô gái kia cũng là một người có nhan sắc xinh đẹp, tại sao hôm nay nhìn thấy đôi lông mày này của em, anh cũng lại cảm thấy điên đảo chúng sinh rồi sao?”
Cư Hàn Lâm chỉ chăm chú cầm bút tỉ mỉ giúp Lạc Cẩn Thi vẽ lông mày, động tác hết sức thân mật. Sau khoảng tầm nửa phút thì vẽ xong.
“Đôi lông mày này rất đẹp, nhưng chỉ là anh lại nghĩ ở đây không có người anh sẽ giúp em vẽ lông mày mà thôi. Như tục ngữ vẫn nói, con gái sẽ vì người mình yêu mà làm đẹp, nếu thực sự là vì để anh vui thì đôi lông mày này không tệ chút nào.”
Lạc Cẩn Thi chỉ hi hi cười nhạt vài tiếng, hừ, cô đây luôn hướng mình đến tự do quen rồi, chuyện dùng để lấy lòng anh, cô làm không được.
Lạc Cẩn Thi thay một bộ đồ âu phục, đó là một bộ đồ vô cùng phiêu dật và có khí thế màu trắng, vừa tự do lại pha chút lãng mạn làm nổi lên mái tóc đen mượt như nhung của cô cùng với đôi mắt long lanh và nụ cười rạng rỡ trên môi, chỉ với lớp trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại có khí chất nho nhã mà dịu dàng giống như một nữ thi sĩ, tất cả khiến cho Lạc Cẩn Thi trở nên vô cùng xinh đẹp.
Hai người đứng ở đại sảnh, một mỹ nam và một mỹ nữ ở cạnh nhau thực sự là rất xứng đôi vừa lứa.
Nhiều người dậy sớm ở sảnh ngồi ở quán cà phê bên cạnh đang chậm rãi nhấm nháp cà phê.
Lạc Cẩn Thi liếc mắt nhìn lại, hơi ngạc nhiên, trong sảnh có người ra vào, nhân viên phục vụ này đang bận đăng ký và trả phòng cho khách, mọi người đều làm việc hết sức có trật tự.
Lạc Cẩn Thi nhìn lại, mới vừa nhàn rỗi mấy ngày, anh liền sinh ra một ý nghĩ hóa ra bản thân mình cũng là người nhàn rỗi.
Lạc Cẩn Thi trong lòng cũng tự tính toán, từ lúc rời đi đến giờ có lẽ đã ở đây một tuần, đúng là một quãng thời gian đẹp đẽ vô cùng, nhưng những ngày như vậy luôn khiến cho người ta có cảm giác sẽ một đi và không trở lại.
Cô quay đầu lại nhìn Cứ Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm vẫn âm trầm như ngày trước mà chỉ nhìn cô vu vơ và mỉm cười như ngày trước, rồi dẫn cô ra ngoài sảnh lớn đi lại.
Khi cả hai đi được không xa, một người đàn ông từ bên ngoài xông vào khiến Lạc Cẩn Thi và Cư Hàn Lâm loạng choạng.
Ngay lúc Lạc Cẩn Thi sắp buồn bực, người đàn ông hoảng sợ quay lại nói xin lỗi, sau đó quay người đi về phía tiền sảnh, vừa đi vừa hét lên.
Mới sang ra mà đã hoảng hốt chẳng ra làm sao, Lạc Cẩn Thi trong lòng chửi rủa vài câu, liền bước ra khỏi sảnh, đàn ông đàn bà trên đời này đã bị làm sao vậy?
Mọi người đều hoảng sợ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, hai người đều đã hứa trước là sẽ không đồng ý nghe máy, cô còn chưa kịp phản ứng thì Cư Hàn Lâm đã cúp máy.
Cư Hàn Lâm nhìn chiếc điện thoại vừa cúp máy, mỉm cười, hoàn toàn không quan tâm đến nó.
Hai người cùng nhau bước ra ngoài, một cao lớn một nhỏ nhắn bên cạnh nhau vô cùng hòa hợp, ánh mặt trời chiếu lên trên người họ vô cùng ấm áp tựa như đang bao bọc họ trong cái nắng vàng tựa như mật ngọt ấm áp.
Từ xa bỗng nhiên có một người phụ nữ đang hướng mắt nhìn về phía bên này vài lần, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ, Cư Hàn Lâm quay đầu lại nhìn, rất lâu sau mới nhớ ra người phụ nữ ăn cơm nhà lại là hàng xóm của anh ấy.
Hóa ra là cô ấy, Cư Hàn Lâm chỉ quay về phía cô ta cười một cái. Người phụ nữ kia dường như có chút kinh ngạc, Cư Hàn Lâm nhìn cô ta một lúc lâu thì lúc này mới nhận ra mình nhận nhầm người.
Thật ngạc nhiên khi người phụ nữ này trông rất giống hàng xóm của anh.
Đột nhiên nhớ tới người phụ nữ đó, những gì cô ta đã nói với chính mình đêm đó, nếu không phải là những ký ức thật sự, thì anh vẫn cảm thấy đó là một giấc mơ.
Một người phụ nữ muốn kết hôn vội vàng, dù lấy ai đi chăng nữa cũng không quan tâm thì đây cũng là một người vô cùng thiếu trách nhiệm với bản thân.
Ở thời đại này, nhịp sống nhanh đã tạo ra nhiều cuộc hôn nhân vô trách nhiệm!
Không cần biết lý do là gì, chỉ cần không phải vì tình cảm thì thời hạn hôn nhân luôn dễ xấu đi.
Nghĩ đến đây, anh liếc mắt nhìn Lạc Cẩn Thiển bên cạnh, Lạc Cẩn Thiển vẻ mặt lãnh đạm, lông mày trầm tĩnh lại.
Cho đến tối, hai người đang ngồi trong một nhà hàng tây, đây là bữa tối cuối cùng ở thành phố này.
Trước lưng cô có một bông hồng, đang lúc nở rộ rất đẹp, trên đó còn đọng lại những giọt sương mai, như thể những viên ngọc xinh đẹp.
Lạc Cẩn Thi chỉ liếc mắt nhìn vài cái, tùy tiện cầm lấy bông hồng đặt ở trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát.
Cô lại cười: “Đây là đêm cuối cùng, em luôn muốn giữ một thứ gì đó làm kỷ niệm.”
Cư Hàn Lâm nghiêm túc nhìn cô: “Hoặc là chúng ta hãy tạo ra một đứa bé làm kỷ niệm đi, khi đứa bé chào đời, nơi sinh của nó chính là thành phố này…”
Lạc Cẩn Thi có chút ngại ngùng, cúi đầu, suy nghĩ kỹ càng rồi nói đùa: “Em rất muốn nghĩ những chuyện tốt đẹp. Chưa chồng mà đã chửa, tội danh này em thực sự không gánh nổi đâu. Ngoài ra, em còn phải làm việc nữa, chuyện ở công ty Hoa Phú thực sự là đã dày vò em chết đi sống lại rồi.”
Nói xong, cô lại liếc nhìn Cư Hàn Lâm: “Công ty gần đây rất ổn định, nhưng em lại cảm thấy gần đây mình nhàn rỗi như vậy là do công ty ổn định.”
Cư Hàn Lâm uống một hớp trong ly rượu, ánh mắt thâm thúy, trong mắt lóe lên vài phần lạnh lẽo, phản chiếu trên mặt ly. Màu đỏ rượu trong ly rượu vang đặc biệt mê hoặc.
“Chúng ta không nói chuyện của công ty. Đợi khi nào quay lại chúng ta sẽ liều mạng làm việc, cũng sẽ phải có lúc nhàn dỗi một khoảng thời gian, anh luôn muốn vì hai người chúng ta mà tính toán.”
Cư Hàn Lâm nói một cách tự nhiên, và dường như đã lên kế hoạch từ lâu.
Hạnh phúc được sinh ra một cách tự nhiên.
Lạc Cẩn Thiển trong lòng cảm thấy được an ủi, cũng không nói gì, nhưng nhịp cắt miếng thịt bò càng nhanh hơn.
Sau bữa tối, Lạc Cẩn Thi đứng một mình ngoài sảnh đợi Cư Hàn Lâm đi ra.
Rất lâu sau, Cư Hàn Lâm mới cầm trên tay một bó hoa hồng, khi đến bên cạnh cô, anh trìu mến trao cho cô nói: “Anh tặng em một bó hoa hồng…”
Lạc Cẩn Thi liếc mắt nhìn Cư Hàn Lâm, cầm lấy đóa hoa hồng trong tay, cúi đầu ngửi hương hoa, nhắm mắt hít một hơi sâu, sau đó mỉm cười: “Anh thật lãng mạn! Hoa hồng ở đâu ra vậy? Em tưởng anh chỉ đi thanh toán thôi chứ.”
“Đừng quên, đây là một nhà hàng tây…”
Lạc Cẩn Thi bật cười khúc khích một tiếng, cả người đang chìm đắm trong hương hoa hồng.
Trên máy bay bay về, Lạc Cẩn Thi đã ngủ say, Cư Hàn Lâm chỉ chăm chú vào tờ báo, thỉnh thoảng quay đầu lại chạm nhẹ lên mặt cô để lau mồ hôi trên trán.
Cho đến khi máy bay hạ cánh, Lạc Cẩn Thi vẫn chưa có ý định tỉnh dậy.
Cư Hàn Lâm lúc này mới thu dọn đồ đạc, quay lại nhìn cô rồi ôm chặt lấy cô chuẩn bị ôm cô bước xuống máy bay.
Tiếp viên hàng không bước tới, lịch sự nói với anh: “Thưa anh, xuống máy bay như thế này rất nguy hiểm…”
Cư Hàn Lâm tinh nghịch đáp: “Nhưng vợ tôi ngủ say quá, tôi không nhẫn tâm…”
Rồi anh lại học cách hài hước của người Mỹ nhún vai một cái.
Tiếp viên hàng không chỉ cười không nói gì, xoay người rời đi.
Một số tiếp viên hàng không mỉm cười và nhìn người đàn ông anh hùng này với vẻ ghen tị, dám ôm một người phụ nữ đang ngủ như một đứa trẻ bước xuống máy bay.
Người phụ nữ trong vòng tay chắc chắn sẽ phải hạnh phúc biết bao thì cô có được một người đàn ông chiều chuộng nâng niu mình như vậy.
Mãi đến khi xuống máy bay, Lạc Cẩn Thi mới dần tỉnh lại.
Cô bàng hoàng tỉnh dậy, ánh mặt trời chói chang, cô lấy tay che mắt, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt đang tươi cười đột nhiên phóng to ở trước mặt.
“Em cuối cùng cũng tỉnh lại, đến mèo lười cũng đã tới đây rồi nếu như em mà còn không dịu dậy thì anh sẽ chỉ còn cách bán em đi thôi…”
Lạc Cẩn Thi có chút ngượng ngùng mà vùng vẫy mấy cái, cô nhìn chung quanh vài lần, những người khác đều có chút kinh ngạc.
Cô đưa tay đánh nhẹ vào ngực anh mấy cái nói: “Anh thật là xấu xa, vừa rồi sao anh không đánh thức em, để người ta nhìn thấy cười chết đây này.”
Cư Hàn Lâm dửng dưng ôm lấy cô, đặt tay lên vai cô: “Người khác ngưỡng mộ còn không kịp, làm gì có chuyện cười nhạo chúng ta, mà kể cả có để ý thì cũng có thể làm gì cơ chứ.”
Ra khỏi sân bay, đã có một số người cầm theo bảng biểu đứng đợi, hai người liền bước qua, ai nấy đều mỉm cười khi nhìn thấy bộ dạng của họ. Đây đều là các nhân viên cũ của Hoa Phú, cô đã sớm nghe qua câu chuyện của họ.
Mọi người nhìn Lạc Cẩn Thi với vẻ ghen tị, nhưng Lạc Cẩn Thi lại cảm thấy hơi xấu hổ và chào hỏi họ một cách khá mất tự nhiên.
Trần Tùng là nhân viên cũ trong công ty, anh ta cứ nhìn Lạc Cẩn Thiển: “Nghe nói lần này chủ tịch đi công tác còn dẫn theo bạn gái, trong công ty đã đoán ra mấy dị bản khác nhau rồi, nhưng không ngờ được lại là cô, thật khiến tôi kinh ngạc.”
Lạc Cẩn Thi chỉ cười cười mà không trả lời gì.
Ngay sau đó họ rời sân bay đi thẳng đến công ty, trong công ty có cuộc họp quy mô lớn. Gọi vào điện thoại di động của Cư Hàn Lâm, vừa rồi anh không về nhà mà điện thoại lại tắt liên tục. Trong lúc gấp gáp, thư ký liền hoãn cuộc họp lại cho đến ngày hôm nay. Công ty đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc họp này, cuộc họp kéo dài vài tiếng đồng hồ. Sau khi cuộc họp kết thúc, Lạc Cẩn Thi bước ra khỏi phòng họp với vẻ mệt mỏi.