Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 422




Chương 422: Tối nay tôi có hẹn rồi!.

Không biết vì lý do gì, cô luôn cảm thấy cái người tên Mục Đình Tương này không hề giống với ấn tượng đầu tiên trong lòng cô. Có lẽ cô ta cũng giống Cao Mạn Ngọc, là một người có tính cách cởi mở, không chấp nhất những chuyện nhỏ sao?
“Vậy… Được rồi, thế nhưng cậu cũng không cần phải mời cơm tớ đâu. Chúng ta là chị em tốt, cùng nhau đi dạo phố thôi là được rồi, cậu thấy thế nào?” Lạc Cẩn Thi cảm thấy cũng đã lâu rồi cô không cho bản thân mình được thoải mái. Mặc dù tối qua cô uống rượu thế nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mục Đình Tương nháy mắt một cái, sau đó xoay người trở về bàn làm việc của mình.
Có không ít người lắng tai nghe cuộc trò chuyện của hai cô, lúc này đang nhỏ giọng bàn luận.
Lúc này chị Đỗ không có mặt ở đây, vì thế bọn họ đương nhiên sẽ không cần phải kiêng nể ai.
Ầm một tiếng, Mục Đình Tương đập thật mạnh tập tài liệu xuống bàn: “Muốn nói gì sao không nói lớn tiếng hơn? Tôi nịnh nọt giám đốc sao? Có trách thì trách sắc đẹp của hai người hạn hẹp, không có được bản lĩnh đó. Nếu không thì các người đi cửa sau đi! Nếu không làm được thì im miệng lại hết cho tôi!”
Nói xong, cô ta nhanh chóng lật tập tài liệu ra, tiếp tục xem.
Cô ta vừa nói thế, trong phòng làm việc nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên có một tờ giấy bay tới trước mắt cô, Lạc Cẩn Thi quay đầu lại nhìn, thấy Lưu Hồng vừa cúi đầu xuống, không phải cô ta chính là người vừa nãy nói xấu cô ở phòng photo sao? Sao bây giờ lại quăng giấy cho cô chứ?
Ôi, xem ra cái vị trí thư kí này vô cùng chướng khí!
Khi cô mở ra, nhìn thấy bên trên viết một câu: Tốt nhất là cô nên tránh xa Mục Đình Tương một chút, cô ta sẽ hại cô đấy!
Lạc Cẩn Thi cười lạnh một tiếng, mới vừa rồi cô ta còn nhiệt tình nói xấu cô như thế. Bây giờ lại ra vẻ tốt đẹp mà cảnh báo cô. Cô nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy đó, ném thẳng nó vào trong thùng rác.
Lưu Hương nhìn thấy hành động này của cô, thế nhưng cô cũng không quan tâm. Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy trên đời này, mình sống thoải mái mới là hợp lý.
“Ra ngoài một chút đi!” Điện thoại cô “Tinh” một tiếng, Lâm Dịch Tuấn vừa gửi tin nhắn cho cô.
Lạc Cẩn Thi nửa tin nửa ngờ, nhanh chóng rời khỏi chỗ, quả nhiên nhìn thấy Lâm Dịch Tuấn đang đứng bên ngoài chờ cô.
“Có chuyện gì thế?” Không biết vì lý do gì, Lạc Cẩn Thi cũng không khống chế được biểu cảm trên mặt biến thành vẻ lạnh lùng.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy vô cùng kì lạ, thế nhưng anh cũng không hỏi gì: “Giám đốc Cư nói rằng anh ấy đã đặt chỗ trước ở nhà hàng Apolo. Bảy giờ anh ấy sẽ đến dưới lầu đón cô.” Vừa nói, anh đột nhiên phát hiện ra lòng đối phương không yên.
“Phiền anh nói lại với giám đốc Cư rằng…” Lạc Cẩn Thi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dịch Tuấn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt anh như thế: “Buổi tối tôi có hẹn rồi, bảo anh ấy không cần đến đón tôi. Cũng không cần anh ấy phải mời cơm tôi, anh ấy bận gì thì cứ làm trước đi.”
Nói xong, cô nở một nụ cười lạnh lùng, xoay người đi về nơi làm việc của thư kí.
Lâm Dịch Tuấn cảm thấy khó hiểu, đây chẳng lẽ là tức giận sao? Thế nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Thư ký Lâm, giám đốc Cư có ở đây không?” Chị Đỗ cầm hai hộp quà đi tới: “Đây chính là đặc sản anh tôi đi công tác mua về, tôi biếu anh và giám đốc Cư mỗi người một phần. Đây chính là một chút thành ý của tôi, không đáng giá bao nhiêu cả.”
Lâm Dịch Tuấn cười, đưa tay nhận lấy, thế nhưng sau đó lại cảm thấy có hơi do dự: “Chị Đỗ, tôi có chuyện muốn hỏi chị.”
“Sao thế?”
Anh nhanh chóng nhìn về phía phòng thư ký, cái người tên Mục Đình Tương kia đang cười cười nói nói với Lạc Cẩn Thi: “Tâm trạng của Lạc Cẩn Thi không được tốt sao? Cô ấy và Mục Đình Tương kia đã xảy ra chuyện gì?”
Chị Đỗ nhìn theo ánh mắt của Lâm Dịch Tuấn, cảm thấy khó hiểu lắc đầu một cái: “Chuyện này tôi cũng không hiểu, mới vừa rồi khi tôi đưa quà cho con bé thì phát hiện ra cô ấy có chút ngẩn người. Không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không. Hình như Mục Đình Tương tới xin lỗi cô ấy.”
“Xin lỗi sao?” Lâm Dịch Tuấn cảm thấy không hiểu lắm.
“Bởi vì hôm qua…” Trong lúc bất chợt, chị Đỗ quên mất, không biết mình có nên nói hay không: “Ngày hôm qua, Mục Đình Tương vô tình khiến Lạc Cẩn Thi bị phỏng, cho nên…”
Cô ta nghĩ, nếu bây giờ hai người họ đã vừa nói vừa cười với nhau như thế thì cũng chứng minh không có chuyện gì xảy ra rồi. Huống chi, Lạc Cẩn Thi lại là một người không để trong lòng, vì thế không giấu diếm gì.
Dương như Lâm Dịch Tuấn suy nghĩ tới điều gì đó: “Tôi biết rồi, cô cứ đi về trước đi. À đúng rồi, hai ngày này nhất định phải quản lý thật tốt vị trí thư kí. Ngày mai đại diện của Pháp sẽ đến đây đấy.”
Chị Đỗ đáp ứng xoay đó xoay người quay về phòng của thư kí.
Thấy cô ta đã đi về vị trí, Lâm Dịch Tuấn nói thầm, không biết có nên nói chuyện Lạc Cẩn Thi bị phỏng hay không. Nghe chị Đỗ nói dông dài như thế, chắc chắn là Lạc Cẩn Thi không muốn chị Đỗ nói ra chuyện này.
Thế nhưng bây giờ việc mà Lâm Dịch Tuấn cần nói cho Cư Hàn Lâm nghe chính là tối nay Lạc Cẩn Thi sẽ không đi ăn tối với anh.
Lâm Dịch Tuấn gọi mấy cuộc thế nhưng lại không có ai bắt máy. Chuyện này cũng thật kì lạ, bình thường không bao giờ có chuyện không gọi được cho Cư Hàn Lâm. Lâm Dịch Tuấn cũng không thể làm gì khác hơn là nhắn tin cho Cư Hàn Lâm.
Không ngờ, Cư Hàn Lâm lại nhanh chóng gọi điện tới: “Chuyện gì xảy ra thế? Cô ấy có hẹn với ai?”
Lâm Dịch Tuấn mím môi, nhìn về phía phòng thư kí: “Dường như là… Là Mục Đình Tường. Bây giờ trông hai người họ đang vừa cười vừa nói, còn có…”
“Còn có gì nữa?”
Lâm Dịch Tuấn đột nhiên trầm mặc, anh không biết có nên nói chuyện này hay không.
Suy nghĩ một chút, anh quyết định nên giấu nó đi: “Dường như tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Đầu dây bên kia nhanh chóng trở nên trầm mặc, Cư Hàn Lâm lạnh lùng trả lời: “Tôi biết, anh cứ sắp xếp chuyện bên phía nước Pháp trước đi. Chắc hẳn bốn năm giờ chiều họ sẽ đến sân bay đấy.”
“Tôi biết rồi, bên phía kia… Có cần tôi hỗ trợ gì không?”
Cư Hàn Lâm lại yên lặng một lúc: “Tạm thời thì không cần.”
Sau khi cúp máy, Lâm Dịch Tuấn đột nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó khác thường, giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra, thế nhưng anh cũng không biết đó là chuyện gì.
Anh chỉ mong không ảnh hưởng gì tới hai người họ là tốt rồi.
Vất vả lắm anh mới thấy có hai người hợp nhau đến thế.
Cho đến khi tan việc, Cư Hàn lâm cũng không xuất hiện. Thế nhưng anh lại nhìn thấy Lạc Cẩn Thi tay trong tay cũng nhau rời khỏi công ty với Mục Đình Tương. Trông có vẻ không có gì là gây nhau, thế nhưng lại vô cùng thân thiết với nhau.
“Dường như cậu vẫn có gì đó không yên lòng, cậu đang có tâm sự gì sao?” Trên xe buýt, Mục Đình Tương quay đầu nhìn về phía Lạc Cẩn Thi đang đứng bên cạnh mình: “Có phải trong công việc, có chuyện gì mà cậu không giải quyết được không?”
Lạc Cẩn Thi lắc đầu, ngay sau đó cười vô cùng vui vẻ: “Không có gì đâu, không có chuyện gì đâu… Ngày mai đại diện của phía Pháo đến đây, cũng không biết đến lúc đó có xảy ra chuyện gì không hay không nữa.”
Mục Đình Tương nhanh chóng trả lời: “Ôi, tớ nghĩ là không có chuyện gì đâu. Những người đó là người nước ngoài, nhìn thì có vẻ hiểu người Thanh Hoa của chúng ta. Thế nhưng trên thực tế họ lại chẳng hiểu gì cả! Cậu cứ làm hết sức mình là được rồi.”
Lạc Cẩn Thi nhìn cô ta cười, gật đầu một cái. Cô thật sự chưa từng gặp một người nào có chí khí như thế, vô cùng chân thật, vô cùng thẳng thắn, thế nhưng luôn luôn bị thế giới này hiểu lầm.
Khi đến trước cửa trung tâm thương mại, Mục Đình Tương chỉ vào một nhà hàng lẩu: “Chúng ta mau vào nhà hàng này ăn thử một chút đi, trước đây tớ có nghe những đồng nghiệp kia nói, nhà hàng lẩu này vô cùng ngon.” Vừa nói, cô ta nhanh chóng kéo Lạc Cẩn Thi vào trong nhà hàng.
Lạc Cẩn Thi bất lực cười một tiếng, bình thường cô luôn cho rằng Mục Đình Tương là một người vô cùng chững chạc, có ai mà ngờ cô ta lại thích ăn lẩu như thế, hơn nữa cũng thích đi dạo phố.
Nói về những thứ này thì có cô bé nào không thích đâu chứ.
“Cậu nói những đồng nghiệp trước kia sao? Trước kia cậu làm việc ở đâu thế? Sao cuối cùng lại nghỉ không làm nữa?” Hai người vừa ngồi vào chỗ, Lạc Cẩn Thi nhanh chóng hỏi.
Mục Đình Tương thở dài một tiếng: “Cậu thật sự muốn biết nguyên nhân sao? Thế nhưng tớ vẫn chưa nghĩ ra xem nên nói thế nào với cậu nữa. Điều này có liên quan tới bố mẹ của tớ, cũng do bọn họ bắt buộc phải tới công ty Hoa Phú này làm. Hơn nữa còn nói… Ôi cho dù có nói gì thì cũng đã tới làm rồi.”
Vừa nói, trên mặt cô ta đột nhiên hiện lên vẻ không biết làm sao.
Lạc Cẩn Thi cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái: “Đúng rồi đấy, chuyện gì tới cũng đã tới rồi. Nếu đã đến làm vậy thì cứ cố gắng làm cho tốt đi, ít nhất thì công ty chúng ta cũng không tệ lắm.”
Mục Đình Tương cười, để lộ tám cái răng trắng tinh, ánh mắt lộ lên vẻ hoạt bát, cũng không còn giữ dáng vẻ giàu kinh nghiệm như thường ngày: “Còn cậu, chắc hẳn cậu với giám đốc Cư là người yêu của nhau đúng không?” Mục Đình Tương cẩn thận nhìn về phía Lạc Cẩn Thi, không biết mình hỏi thế có đúng hay không: “Hôm đó, tớ nghĩ vì mình cũng có một chút quan hệ với giám đốc Cư vì thế khi xe bị hư tớ nghĩ nên nhờ anh ấy. Thế nhưng không ngờ hôm đó anh ấy lại đi ăn cùng với bạn gái.”
Cô ta cười một cái, ánh mắt vô cùng xinh đẹp.
Lạc Cẩn Thi nở một nụ cười ngọt ngào, thế nhưng khi nghĩ tới cuộc điện thoại kia, cô cũng không cười nổi nữa, ngược lại lên tiếng hỏi: “Cậu cảm thấy hai người chúng tớ có hợp nhau không?”
Cho tới tận bây giờ, cô vẫn luôn cảm thấy hai người họ chênh lệch quá lớn. Một người có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, viên mãn còn cô thì chỉ là một cô nhi không có quyền cũng không có thế, sống lẻ loi trên đời này.
Anh muốn cái gì có cái đó, còn cô thì…
“Cậu biết không, trong tình yêu thì không có thứ gọi là có hợp hay không.” Mục Đình Tương vừa nói xong, cô phục vụ nhanh chóng dọn đồ ăn lên tới: “Tương lai, tớ chỉ muốn kết hôn cùng với người tớ yêu. Chứ không vì những điều viển vong gì cả.”
Lạc Cẩn Thi không nhịn được cười, cô gái này đúng là có sao nói thế.
“Dường như cậu đã có người mình thích rồi đúng không?” Lạc Cẩn Thi thấy ánh mắt Mục Đình Tương lóe lên, bên trong như có ánh sáng, hơn nữa còn có một chút ngọt ngào.
Cô đã thấy tại phòng ngủ của lão Tam, hơn nữa còn có Bích Hằng, khi hai người có người trong lòng thì cũng có ánh mắt như thế này.
Mục Đình Tương cười một cái, cô ta cũng không biết vì sao chỉ đột nhiên cảm thấy muốn cười như thế: “Người tớ thích sao… Chính là Cư Hàn Lâm đấy!”
Nụ cười trên mặt Lạc Cẩn Thi lập tức trở nên cứng đờ, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, trong đầu cô cảm thấy trống rỗng.
Mục Đình Tương quan sát biểu cảm đang không ngừng thay đổi trên mặt của Lạc Cẩn Thi. Cuối cùng cô ta cũng không nhịn được cười một tiếng, nhanh chóng gắp thức ăn vào trong chén của cô: “Đừng sợ, tớ nói đùa đấy! Người tớ thích sao… Bây giờ tớ còn không biết người ấy ở đâu nữa.”
Lạc Cẩn Thi mím môi, khẽ thở dài một tiếng. Cho tới bây giờ cô mới ý thức được, hóa ra mình thật sự thích Cư Hàn Lâm như thế, khi nghe thấy có người nào đó thích anh, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cảm nhận được sự bất an trong lòng cô, Mục Đình Tương cảm thấy có chút áy náy: “Thật sự là giả, cậu không tưởng thật đấy chứ?” Cô ta cũng không ngờ, Lạc Cẩn Thi lại là một người nhạy cảm như thế. Thế nhưng không ngờ Lạc Cẩn Thi lại lắc đầu: “Không đâu, không phải vì cậu đâu.” Vừa nói, cô nhanh chóng cầm lấy ly rượu lên uống một hơi, sau đó khẽ cau mày. Rõ ràng bác sĩ đã nói nếu cô muốn vết thương mau lành thì không được uống rượu.