Chương 37: Cô nói dối vì Quý Bình Long
Nhờ biết được điều này nên Tô Phương Dung không nói thêm lời nào nữa, cô sợ lỡ nói sai lại chọc cho Tần Lệ Phong nổi giận.
Tần Lệ Phong hờ hững nói: “Chờ sau khi dự án này kết thúc thì tôi sẽ xem xét khen thưởng cô.
Hơn nữa, với biểu hiện xuất sắc trong thời gian thử việc này sẽ giúp cho con đường thăng tiến của cô thuận lợi hơn rất nhiều “
“Cảm ơn tổng giám đốc, tôi sẽ cố gắng hơn nữa.” Được khen nhưng Tô Phương Dung không hê biểu lộ bất kì một chút vui mừng nào mà trả lời một cách thận trọng.
Tần Lệ Phong ngước nhìn cô chằm chằm như muốn nhìn xuyên thấu con người cô, anh hơi nhếch miệng, tay phải thỉnh thoảng vân vê chiếc nhẫn ở ngón út trái. Cái nhìn của anh khiến Tô Phương Dung đứng đó không được tự nhiên nhưng cô vẫn cố tỏ ra hết sức thoải mái, lưng thẳng tắp, hơi thở nhịp nhàng, chỉ có điều đôi mày cô khẽ giật vài cái.
Một lúc lâu sau Tần Lệ Phong mới cất lời: “Bà nội vẫn thường nhắc đến cô, nếu cô rảnh thì đến ăn với bà một bữa cơm”
Nghe anh nhắc đến bà nội, Tô Phương Dung liên cảm thấy nhẹ nhõm, thả lỏng người ra: “Được, tôi nhất định sẽ đi thăm bà” Tần Lệ Phong không nói gì nữa, anh cúi xuõng tiếp tục xử lí công việc rồi dùng tay ra hiệu cho cô ra ngoài. Đợi đến khi tiếng giày cao gót xa dân rồi biến mất anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn ra phía cửa, cả khuôn mặt toát lên vẻ nghiền ngẫm.
Cô nói dối là vì Quý Bình Long?
Ý nghĩ này khiến anh cảm thấy không vui, giống như con cún mình nuôi nhưng nó lại gặm xương của người khác ném rai Ở một nơi khác trong công ty, mọi người đều cười nói rôm rả, đề xuất đi ăn liên hoan sau một khoảng thời gian vất vả. Giám đốc Ngôn không còn cách nào khác đành phải khao toàn bộ nhân viên phòng phát triển kinh doanh một bữa sau khi tan ca.
Giờ tan ca, Tô Phương Dung vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Bánh Bao Nhỏ: “Ừm mẹ bảo này, tối nay công ty của mẹ có tiệc liên hoan nên mẹ sẽ vê muộn hơn mọi ngày, con không đợi được mẹ về thì cứ sang nhà bà Dương nha!”
“Dạ, mẹ ơi, mẹ cố gắng về sớm nha, Gia Bảo không cho phép mẹ uống nhiều đâu! Trên TV nói con gái uống rượu dễ bị người xấu lừa lắm!” Cậu bé nghiêm túc nói.
Tô Phương Dung nghe xong bật cười đáp: “Mẹ biết rồi nè! Mẹ không uống rượu đâu”
“Mẹ ơi, vậy con đợi mẹ về!”
“Ngoan quá! Hôn mẹ một cái nào.”
“Chụt chụt”
Khuôn mặt Tô Phương Dung tràn ngập hạnh phúc sau khi nói chuyện với bé con.
Ai nói trong cuộc sống này phải có tình yêu chứ? Đối với cô, bé con là tình yêu to bự, là cả thế giới của cô rồi.
Đột nhiên một giọng nói trêu chọc vang lên bên cạnh cô: “Có chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Tô Phương Dung vừa quay đầu thì thấy là Tiêu Bảo Lộc, cô vội vàng chào hỏi: “Giám đốc Tiêu.”
Tiêu Bảo Lộc cao hơn cô nửa cái đầu với lại vóc dáng đàn ông đứng cạnh cô khiến cho cô trông thật nhỏ bé. Anh ta cười như không cười nói: “Đang nói chuyện với bạn trai à?”
Tuy anh ta biết rằng cô với Tân Lệ Phong đã đăng kí kết hôn nhưng vấn có sự tình đáng nghi trong đó, xem biểu hiện của Tô Phương Dung lúc nói chuyện điện thoại vừa rồi anh ta đoán người đầu dây bên kia chắc chăn có mối quan hệ không bình thường với cô.
Tiêu Bảo Lộc tự cảm thấy phải có trách nhiệm làm rõ sinh hoạt cá nhân của người chị dâu này, ví dụ như việc vừa rồi. Tô Phương Dung nghe anh ta hỏi xong liền bật cười: “Không phải bạn trai” Nghĩ nghĩ một chút cô nói tiếp: “Mà là một cậu bạn bé nhỏ!”
“Vậy à..” Giọng nói của Tiêu Bảo Lộc có vẻ sâu xa ý vị.
Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Tô Phương Dung bước vào trong rồi nói: “Anh không vào sao?”
Tiêu Bảo Lộc vội cười đáp: “À có chứt Anh ta bước vào một cái, không gian trong thang máy bỗng chốc thu hẹp, Tô Phương Dung đứng sát bảng điều khiển thang máy còn Tiêu Bảo Lộc đứng ung dung ở giữa, hai tay bỏ túi quần. Tô Phương Dung đã vào cộng ty lầm được một thời gian cũng nghe được không ít lời đồn thổi không hay về vị giám đốc này. Tuy nhiên cô không có bất kì ác cảm nào với Tiêu Bảo Lộc, bởi vì nếu không có Tiêu Bảo Lộc thì cô đã không có được công việc này. Trong lòng cô vẫn luôn cảm kích anh ta.
Chỉ là lúc này đứng cạnh anh ta trong không gian chật hẹp, có lẽ do hormone nam tính của anh ta quá mạnh nên mặc dù anh ta đứng yên đó, cô cũng cảm thấy bầu không khí có chút ái muội khó tả. Không giống như Tần Lệ Phong luôn tạo cảm giác rằng sinh vật trong vòng trăm cây số cũng không dám đến gần, bao gồm cả phụ nữ.
Cũng bởi vậy nên Tần Lệ Phong không có bất kì tai tiếng nào về đời sống tình cảm.
Tô Phương Dung đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy một luồng hơi ấm phả đến bên tai làm cô giật.mình. Cô nghiêng đầu, khuôn mặt Tiêu Bảo Lộc cúi xuống nhìn cô.
“Giám đốc Tiêu…”
Tiêu Bảo Lộc hơi híp mắt lại, mỉm cười khẽ nói: “Cô dùng nước hoa của hãng nào vậy? Mùi hương rất dễ chịu, lần đầu tiên tôi ngửi thấy mùi hương này!” Hành động của anh ta khiến Tô Phương Dung ngượng đỏ mặt.
“Tôi không dùng nước hoa”
“Không dùng nước hoa?” Tiêu Bảo Lộc nhướng mày cảm thấy khó tin, tiếp đến anh ta áp lại gần cô hơn, chóp mũi của anh ta gần chạm vào cổ cô khế hít nhẹ. Hơi thở của anh ta phả ra như rắn thè lưỡi từng chút từng chút vờn bên cổ cô, cảm giác bên cổ ươn ướt khiến Tô Phương Dung hơi run rẩy, cô lùi sát vào thành thang máy không dám làm gì. Thấy vậy Tiêu Bảo Lộc mới thôi ngửi ngửi, anh ta hơi nhíu mày nói: “Đúng là không phải mùi nước hoa”
Tô Phương Dung thật sự khóc không ra tiếng, cô không ngờ được giám đốc Tiêu đối với phương diện này lại có vẻ hứng thú như vậy? Đúng lúc này cửa thang máy mở, toàn bộ nhân viên phòng ban khác nhìn thấy một màn trong thang máy thì ngây ngẩn cả người.
Tô Phương Dung hơi hoảng hốt, nhìn vẻ mặt mọi người cô biết ngay mình đã bị hiểu sai, cô luống cuống lách qua Tiêu Bảo Lộc, cúi đầu vội vàng đi ra. Cô thầm mắng mình xong rồi, lần này khó mà tránh khỏi bị dán nhấn là hậu cung của Tiêu Bảo Lộc.
Nhìn dáng vẻ chật vật của cô, Tiêu Bảo Lộc cảm thấy có chút buồn cười. Anh ta thong dong bước ra rồi dừng lại vỗ võ vai người đứng giữa, cười nói: “Đừng nói lung tung, tôi và cô ấy không có quan hệ gì cả”
Người kia chỉ biết gật đầu lia lịa, đợi Tiêu Bảo Lộc đi khỏi bọn họ vào thang máy mới bàn luận rôm rả…
Hiếm khi được giám đốc bỏ tiền túi ra mời mọi người đi liên hoan, hơn nữa địa điểm lại là một nơi tụ tập ăn chơi sang trọng, đẳng cấp. Mọi người ai nấy đều vui vẻ tận hưởng chỉ có giám đốc là kêu khổ trong lòng.
“Hey hey! Qua đây ngồi này!” Phú Quý trông thấy Tô Phương Dung liền đập đập ghế trống bên cạnh gọi cô, Tô Phương Dung đi đến ngồi cạnh anh ta.
“Muốn ăn gì muốn ăn gì mau nói đi, không nhanh tay là đám người háu ăn này quét sạch trong nháy mắt đó!” Phú Quý hồ hởi giục cô. Tô Phương Dung nhìn một bàn thức ăn món nào cũng ngon khiến cô không biết ăn món nào trước.
“Thôi vậy, hỏi cô cũng như không, nhìn là biết cô không biết những món này mùi vị ra sao rồi!”
Phú Quý mất kiên nhẫn nói rồi gắp những món đắt nhất, lạ nhất để trước mặt cô. Anh ta vừa gắp vừa nói: “Tôi lấy cho cô toàn món ngon và đắt nhất ở đây. Tôi thấy cô đó, bình thường chắc chẳng bao giờ được ăn những món này. Hiếm khi có dịp Hổ Mặt Cười vung tay hào phóng thế này, chúng ta không ăn xả láng thì thật uổng phí”
Chưa được bao lâu thì đĩa đã chồng chất trước mặt Tô Phương Dung, cô nới nới thắt lưng nhỏ giọng kêu khẽ: “Phú Quý, được rồi đừng lấy thức ăn nữa, mọi người đang nhìn chúng ta kìa!
Tôi cảm thấy không hay lắm!” Phú Quý không nghe cô nói tiếp tục vừa gắp vừa nói: “Cứ để bọn họ nhìn. Lúc này còn cần gì mặt mũi nữa, cô ăn nữa đi, nhìn cái gì chứ? Nhìn có no được không?”
Tô Phương Dung xấu hổ đến mức muốn chui xuống gầm bàn, Phú Quý càng nói nhiều cô càng ngại. Sợ anh ta tiếp tục lải nhải nên cô cầm đũa lên cúi thấp đầu ăn. Dần dần sau vài ly bia, bầu không khí bắt đầu sôi nổi hẳn lên. Nam nữ trêu đùa nhau, tiếng cười đùa không ngớt. Bỗng không biết ai đó nhắc đến tên một đồng nghiệp nam: “Triệu Gia Khiêm, cậu luôn nói người xinh đẹp nhất trong phòng kinh doanh chúng ta là Tô Phương Dung, có phải cậu thầm mến người ta rồi đúng không?”
Tô Phương Dung đang bẻ một chiếc càng cua Hoàng Đế thì nghe thấy lời này, cô quay ra nhìn Triệu Gia Khiêm, anh ta đỏ mặt nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi, các anh đừng nói lung tung” Ngay lập tức có người tiếp lời: “Như thế nào là nói đùa chứ? Từ lúc Tô Phương Dung mới đến phòng chúng ta cậu đã nói như vậy rồi, không phải thích người ta thì là gì chứ?”
“Không phải…thật sự không phải..” Triệu Gia Khiêm càng chối càng khiến những người bên cạnh nhao nhao lên: “Không bằng cậu bày tỏ ngay lúc này đi.”
“Đúng đó! Là đàn ông mạnh dạn chủ động đi, đừng có ngại ngùng e thẹn chứ.”
Tô Phương Dung lập tức cúi mặt xuống, cô không muốn trở thành tâm điểm của mọi người.
Phú Quý thấy vậy cười nói: “Phương Dung của chúng ta không phải ai cũng có thể theo đuổi được. Không có biệt thự sang trọng, xe hơi số lượng hạn chế, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng thì dừng ngay ý nghĩ đó đi! Tôi với anh không có năng lực ấy đâu” Tô Phương Dung nghe xong liền cảm thấy đau đầu! Mọi người cười phá lên còn Triệu Gia Khiêm thì ngượng ngùng chỉ biết liên tục uống rượu.
Bên ngoài cửa có vài người đúng lúc chậm rãi đi qua nghe thấy những lời này, người đi đầu dừng lại nhìn vào bên trong, thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Tô Phương Dung, người này không ai khác chính là Tân Lệ Phong. Anh hơi híp mắt lại, tay phải vô thức vân vê chiếc nhãn ở ngón út tay trái.
“Tổng giám đốc!” Trần Chính Cường gọi một tiếng. Tân Lệ Phong quay lại vừa đi vừa hỏi: “Bọn họ liên hoan?”
“Vâng tổng giám đốc! Là giám đốc Ngôn mời ạ. Haha, giám đốc Ngôn lần này thật sự bị hành quá thảm rồi. Toàn bộ người trong công ty đều biết vợ của ông ta rất ghê gớm, không biết tối nay về nhà ông ta sẽ giải thích với vợ như thế nào?”
Tần Lệ Phong nghe xong không nói lời nào đi thẳng qua chỗ ngoặt vào một phòng VỊP.
Ăn uống đã đời xong có người đề xuất tiếp tục đi hát karaoke ở tầng dưới khiến cho giám đốc Ngôn chỉ muốn đi chết cho xong. Tô Phương Dung xem giờ thấy sắp muộn, cô muốn về với Gia Bảo của cô nhưng Phú Quý cứ níu cô lại: “Cô đến độ tuổi này rồi mà chút kinh nghiệm xã giao cũng không có! Cô muốn làm một người vợ ngoan ngoãn ở yên trong nhà ư? Cứ cho là cô có được cơ hội gả vào nhà giàu nhưng cô có chắc là cô biết câu dẫn, biết làm nũng, biết khiến anh ta thương cô đến độ không bước xuống nổi giường không?”
Tô Phương Dung nghe xong một tràng của Phú Quý lập tức đáp: “Được rồi tôi đi” Cô mà không đi thì không biết Phú Quý còn tiếp tục giảng giải thêm đạo lí nào nữa.
Phòng hát tầng dưới là phòng VIP, tăng hai mọi người càng quẩy mạnh hơn nữa, không hát hò thì chơi xúc xắc. Chỉ có giám đốc Ngôn một mình ngồi ở trong góc một mình uống rượu trông thật đáng thương.
Đã nhiều năm Tô Phương Dung không đến những nơi thế này, cô nhớ có một lần cô đi hát karaoke là cùng với bạn học, lúc đó quán hát chưa hiện đại và sang trọng như bây giờ. Phú Quý bảo cô hát trước, cô cật lực từ chối nói mình chỉ biết hát vài bài hát cũ, mọi người nghe xong không cười ngất mới lạ. Cuối cùng Phú Quý tự mình lấy một cái micro.
Đột nhiên có người ngồi xuống cạnh cô. “Ừm Tô Phương Dung này..” Triệu Gia Khiêm đỏ mặt, muốn nói lại thôi. Tô Phương Dung nghe thấy liền quay sang nhìn anh ta nói: “Có chuyện gì?”
Nhưng khi đối mặt với cô thì Triệu Gia Khiêm lập tức cúi xuống, sau đó vội nắm chặt lấy chai rượu trên bàn mà rót.