Chương 339: Lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Ngô Hiển Vinh đứng lên chỉ vào cô ấy: “Con khốn, đừng tưởng rằng tôi không biết! Nếu không có cô thì tôi sẽ khổ sở như vậy sao?” Hắn ta nắm lấy mái tóc dài của cô ấy, gằn từng chữ: “Những thứ tôi bị mất, cô nhất định phải giúp tôi tìm về gấp đôi, đây là cô nợ tôi! Nếu không tôi giết chết cô!”
Vẻ mặt hắn ta không chút thay đổi bước qua người cô ấy, bước vào phòng tắm, vừa huýt sáo vừa đi tắm.
Vân Mộc Đóa thực sự sợ hãi, cô ấy chỉ biết bất lực che mặt khóc.
Khi Tô Phương Dung trở về nhà, hiển nhiên sắc mặt không tốt lắm.
Khi thấy con gái về, Tô Bác Kiến nháy mắt với vợ, Phó Ngữ Anh nhanh chóng cất tờ báo xuống bàn.
“Được rồi, không cần phải giấu đâu, mấy công ty truyền thông quen biết đã gọi đến đây rồi, và hỏi con là một tin lớn như vậy tại sao lại để người khác được lợi chứ?”
Tô Phương Dung nói, rót cho mình một ly nước.
Nghe giọng điệu của cô dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện này, hai ông bà thở phào nhẹ nhõm.
Phó Ngữ Anh đi tới: “Nhưng…Phương Dung, có chuyện gì vậy? Lệ Phong có biết chuyện này không?”
Tô Phương Dung bước vào phòng khách ngồi trên sô pha: “Anh ấy hẳn là phải biết.”
“Sau đó cậu ấy…”
Tô Bác Kiến nói: “Lệ Phong là loại không có trí tuệ sao? Người khác không biết Phương Dung và Tiêu Bảo Lộc có chuyện gì, cậy ấy chẳng lẽ lại không biết? Đừng lo lắng, Lệ Phong sẽ không quan tâm đâu!”
Phó Ngữ Anh: “Nếu đã như vậy thì không sao cả.” Lại nhìn con gái, bà thận trọng hỏi: “Phương Dung, có chuyện gì không vui sao?”
Sau khi im lặng một lúc, Tô Phương Dung nói: “Con muốn giúp một người bạn, có lẽ con đã dùng sai phương pháp, đã mang lại cho cô ấy một số gánh nặng.”
Phó Ngữ Anh không hiểu. Tô Bác Kiến nhìn con gái và nói: “Các bạn học trước đây của con, hiếm có ai có thể đạt đến trình độ như con ngày hôm nay. Xuất phát điểm giống nhau, tầm cao lại khác nhau., Điều đó là không thể tránh khỏi sẽ có khoảng trống tâm lý nên không phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần con không thẹn với lương tâm, chấp nhận lòng tốt của mình hay không thì người ta có quyền lựa chọn.”
Tô Phương Dung nghiêm túc suy nghĩ, mỉm cười: “Cảm ơn bố.”
Tô Bác Kiến vỗ vỗ ngực: “Thầy giáo này cũng biết không ít đâu.”
Phó Ngữ Anh bật cười: “Được rồi, ông nói chuyện với con gái. Tôi sẽ nấu một ít bữa tối chờ Lệ Phong về ăn cơm.”
Sau khi bà ấy rời đi, Tô Bác Kiến nói: “Sau này nếu không có việc gì quan trọng, thì đừng gặp mặt Tiêu Bảo Lộc nữa.”
Tô Phương Dung hiểu ý của bố mình: “Con sẽ chú ý và sẽ không gây phiền phức cho Lệ Phong.”
“Ừm, con hiểu được là tốt. Lệ Phong thật sự là một người đàn ông tốt, đừng để cậu ấy thất vọng.”
“Bố, lời này của bố giống như không tin tưởng con vậy!”
Tô Bác Kiến cười: “Chỉ là bố đột nhiên phát hiện con gái của mình cũng rất hấp dẫn!”
Tô Phương Dung dở khóc dở cười, đây là bố cô đang khen cô sao?
Khi Tần Lệ Phong quay lại, anh không nhắc một lời về chuyện đó. Bố mẹ Tô rất chu đáo, sau khi ăn tối xong, họ quay lại nhà bên cạnh để chăm sóc bọn trẻ. Tần Lệ Phong lúc trước đã mở ra hai nhà, hiện tại thuận tiện cho các người già đến giúp đỡ con cháu.
Hai người đang ngồi ở bàn ăn, thấy tâm tình Tô Phương Dung không tốt, có chút lơ đễnh, Tần Lệ Phong nhàn nhạt nói: “Không cần phải để ý chuyện phiền lòng nữa.”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra những chuyện lùm xùm đó, khả năng chịu đựng vẫn còn mà.”
“Ồ? Vậy thì bà Tần, sao em lại có tâm trạng không tốt?”
“Em…”
“Em thử nói dối một câu xem.”
Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh và dịu dàng của anh, lời cảnh cáo anh đưa ra khiến người ta sửng sốt.
Tô Phương Dung do dự nói: “Em và Vân Mộc Đóa có chút không vui…”
Tần Lệ Phong nhướng mày, ôn nhu nói: “Đây là điều em phiền lòng ư?”
“Không phải…” Tô Phương Dung nói: “Chỉ là trước kia không lo lắng tâm tình của người khác, nên em cần nghĩ lại.”
Tần Lệ Phong đặt đũa xuống, nghiêm nghị nhìn cô: “Đấy không phải là lỗi của em. Em phải biết rằng. Tâm trạng của người khác không liên quan gì đến em. Em không phải tổ chức phúc lợi xã hội, và em không phải là bố mẹ của cô ấy. Những băn khoăn lo lắng này, để dành cho người khác làm đi.”
Tô Phương Dung sững sờ nhìn anh, một hồi mới hỏi: “Anh…hình như có chút thành kiến với Vân Mộc Đóa. Đừng là vì em mà như vậy. Dù sao thì cô ấy cũng là nhân viên của anh, và em hy vọng anh có thể đối xử công bằng.”
“Anh rất đúng mực với công việc. Còn chuyện cá nhân, anh chỉ có một nguyên tắc. Anh ghét ai làm em không vui.”
Tô Phương Dung cười to: “Sao lại thế này, sao em lại thích nghe những chuyện vô lý như thế này chứ?”
Anh nói: “Vì thế nên anh mới nói.”
Tô Phương Dung nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em không biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì.”
Tần Lệ Phong dường như phản ứng rất lạnh lùng: “Mọi chuyện là cuộc sống của người khác, đừng tham gia quá nhiều.”
Tô Phương Dung nhìn anh, tuy rằng có chút thắc mắc, nhưng vẫn là không có hỏi.
Ngày hôm sau, Tô Phương Dung vô tình nhận được cuộc gọi từ Vân Mộc Đóa.
“Phương Dung…” Đầu bên kia điện thoại cô nghe thấy có chút ngượng ngùng, thận trọng nói: “Ngày hôm qua…là mình không tốt, cậu có tức giận không?”
Tô Phương Dung cười: “Tại sao lại tức giận chứ? Ai cũng có thời điểm tâm tình không ổn. Và…cậu không sai, mình thật sự không nghĩ tới cảm giác của cậu. Cho nên, về sau mình sẽ để ý tới chuyện này.”
“Không! Không phải như vậy! Phương Dung, mình không phải có ý như vậy, chỉ…chỉ là trong lòng mình quá uất ức, cũng không biết mình đã nói gì…tại sao phải nói những điều đó! Mình xin lỗi..,mình cũng hận bản thân mình!”
Cô ấy có chút nói năng lộn xộn, rồi lại khóc: “Mình thừa nhận, mình thật sự rất ghen tị với cậu…trông cậu bây giờ thật hạnh phúc, chồng con yêu thương vô cùng, sự nghiệp làm ăn phát đạt! Không như mình, Chồng lừa dối, con gái không nghe lời…”
Khi cô ấy nói câu này, Tô Phương Dung không biết nên an ủi như thế nào: “Vân Mộc Đóa, đừng nghĩ như vậy, cậu cũng biết mình đã trải qua những gì trước đây…”
“Chỉ là mình biết rất rõ, nên mới như vậy…mình nghĩ cậu thật may mắn, tại sao mình lại không được như thế? Cuộc sống của mình giờ trở nên rối ren, tưởng thoát khỏi được rồi ai ngờ đến…”
Cô ấy khóc không kiềm chế được, Tô Phương Dung cảm thấy có gì đó không ổn: “Vân Mộc Đóa, có phải cậu còn có chuyện gì nữa phải không?”
Dần dần, cô ấy ngừng khóc và nhẹ nhàng hỏi: “Phương Dung, chúng ta có thể gặp nhau không? Hãy cho mình một cơ hội để nói lời xin lỗi trực tiếp với cậu…”
“Gặp mặt…” Tô Phương Dung nghĩ tới lịch ngày hôm nay, dường như không rảnh rỗi, đang do dự, Vân Mộc Đóa lo lắng nói: “Kỳ thật mình không có ý gì khác, mình chỉ muốn xin lỗi cậu, nếu cậu không đồng ý, mình không thể yên tâm được!”
Sau khi suy nghĩ, Tô Phương Dung vẫn đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Mộc Đóa lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Ngô Hiển Vinh rất hài lòng, hắn ta đưa tay vỗ nhẹ lên má cô ấy như một phần thưởng, Vân Mộc Đóa kinh tởm quay mặt sang một bên: “Tôi đã làm xong những gì anh yêu cầu, tại sao anh chưa rời đi?”
“Haha, có việc gì mà vội vậy? Tôi từ xa tới đây, cô không nên vui sao? Tôi đã kết thúc mọi chuyện ở nước ngoài, đặc biệt trở về để đoàn tụ với mẹ con cô!”
Vân Mộc Đóa nắm chặt tay đầy căm hận, nhưng thật sự không dám phản bác.
Một lúc sau, cô ấy hỏi: “Tại sao anh muốn gặp Phương Dung?”
Ngô Hiển Vinh nhìn vào gương một lúc lâu, chỉnh lại kiểu tóc và thay một bộ đồ mới, quay người lại, hắn ta trưng ra cho cô ấy một bộ dáng đẹp trai: “Ông xã của cô thế nào, tôi vẫn đẹp trai đúng không?”
Vân Mộc Đóa chịu đựng cơn buồn nôn và không trả lời.
Có lẽ, trước đây cô ấy thực sự nghĩ hắn ta đẹp trai, và cô ấy phải thừa nhận rằng Ngô Hiển Vinh rất hấp dẫn phụ nữ! Trước khi kết hôn, hắn ta đã qua lại với nhiều phụ nữ, sau khi hai người kết hôn, vẫn có nhiều phụ nữ quan hệ với hắn ta.
Ngô Hiển Vinh cười và nói: “Cô có nghĩ rằng bạn thân của cô sẽ yêu tôi không?”
Vân Mộc Đóa chế nhạo theo bản năng, và muốn nói với hắn ta rằng đừng mơ mộng! Tần Lệ Phong đẹp trai hơn hắn ta gấp ngàn lần! Tô Phương Dung bị mù mới bị hắn ta mê hoặc!
Nhưng không hiểu sao cô ấy lại im lặng.
Trong tiềm thức, cô ấy mơ hồ mong đợi, mong đợi Ngô Hiển Vinh sẽ quyến rũ được Tô Phương Dung…mặc dù ý nghĩ này của cô ấy rất ngắn ngủi, nhưng vẫn luẩn quẩn trong đầu cô ấy!
Thấy cô ấy không nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, Ngô Hiển Vinh đi tới vuốt ve khuôn mặt của cô ấy, cười xấu xa: “Đừng lo lắng, cho dù có chinh phục được cô ta, thì cô vẫn là người tôi yêu nhất! Chuyện kia chẳng qua là tôi muốn dùng lực lượng của cô ta để làm lại từ đầu mà thôi. Khi chuyện đó xảy ra, cô và An Ngọc Kỳ có thể tiếp tục sống tốt!”
Vân Mộc Đóa nghiêng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt của cô ấy khiến Ngô Hiển Vinh có chút sững sờ.
“Có chuyện gì vậy?”
Hồi lâu, Vân Mộc Đóa mới nói: “Anh nghĩ được như thế, tôi rất hài lòng…nhưng để cô ấy chấp nhận anh có vẻ hơi khó.”
Ngô Hiển Vinh không thích nghe nữa: “Ý cô là gì?”
“Địa vị hôm nay của Tô Phương Dung, có ít đàn ông để mắt tới cô ấy sao? Cũng có rất nhiều anh chàng đẹp trai trẻ trung! Thử nghĩ xem, nếu không bỏ ra chút tâm tư, sao có thể chiếm được trái tim của cô ấy?”
Lời nhận xét của Vân Mộc Đóa có lý, và biểu hiện của Ngô Hiển Vinh trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Vậy thì…cô muốn làm gì?”
Biểu cảm trên mặt Vân Mộc Đóa thay đổi từng chút một, từ bồn chồn, băn khoăn đến thờ ơ, và cuối cùng là tàn nhẫn.
“Tôi có ý này!”
Đúng giờ hẹn, Tô Phương Dung lái xe đến nhà hàng.
Khi vừa bước xuống xe, cô đã va chạm với một người nào đó và trực tiếp ngã xuống đất.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Cô xin lỗi hết lần này đến lần khác, và vội vàng đến đỡ người kia dậy.
“Không sao…” Người đàn ông cúi đầu tìm kính, nhưng có vẻ kính đã bị hỏng, anh ta cầm lên, tiếc nuối lẩm bẩm : “Sao lại hỏng rồi? Cái này là của cô ấy tặng…”
Tô Phương Dung có thể thấy rằng chiếc kính này được một người rất quan trọng với anh ta tặng cho, đột nhiên cô lại càng cảm thấy có lỗi.
“Thưa anh, tôi thực sự xin lỗi! Tôi sẽ đền cho anh một cái kính khác…”
Anh ta cười nhẹ và quay đầu lại, anh ta là một người đàn ông có vẻ ngoài lịch thiệp, lịch sự.
“Người đã ra đi rồi, giữ lại đồ chỉ để kỷ niệm thôi…chỉ là hiện tại, cô đã giúp tôi ra quyết định.”
Vẻ mặt Tô Phương Dung xấu hổ, anh ta đứng dậy, chủ động giúp cô nhặt túi xách, vỗ nhẹ bụi trên đó, cười đưa cho cô: “Ở đây nhiều người, tốt hơn hết nên cẩn thận.”
Tô Phương Dung nhận lại túi, nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn”