Chương 33: Thật ra cháu có một đứa con trai
Tô Phương Dung cảm thấy hơi khó tin, Tân Lệ Phong thường ngày luôn rất lợi hại nhưng không ngờ đến chuyện giải thích chức năng của điện thoại mà anh cũng có thể làm dễ dàng đến như thế.
Cô đợi anh nói xong thì không kiêm được mà tò mò hỏi: “Anh dùng loại này sao?”
“Không”” Anh lạnh lùng nói: “Mấy đồ nhìn liếc qua cũng biết được chức năng như thế này mà cô không biết thì mới khiến người khác thấy lạ”
Tô Phương Dung im lặng.
Thôi được rồi, xem như cô không hỏi đi.
Lúc đến biệt thự nhà họ Tần, Tô Phương Dung đã sớm không còn cảm giác căng thẳng như lần đầu tiên nữa mà ngược lại là đến thăm bà cụ Tần, những người khác có thái độ như thế nào cô cũng có thể mặc kệ.
Lúc hai người họ vào trong thì Tân Bảo Đông và Tiêu Mỹ Ngọc đang ngôi ở phòng khách.
Tiêu Mỹ Ngọc lập tức đứng dậy, nhiệt tình nói với Tần Lệ Phong: “Lệ Phong, con về rôi à, ăn cơm tối chưa? Dì bảo nhà bếp lập tức chuẩn bị.. ˆ “Không cân” Tân Lệ Phong cũng đối xử lạnh lùng với bà ta, anh dắt Tô Phương Dung lên trên lâu.
Tần Bảo Đông lập tức nổi giận nói: “Dì mày nói chuyện với mày mà mày lại có thái độ như vậy sao?”
Tần Lệ Phong làm như không nghe, đi thẳng lên tâng hai và đẩy cửa phòng bà cụ Tần ra trong sự mắng mỏ của ông ta.
Mãi đến khi nhìn thấy bà cụ đang nằm trên giường thì khuôn mặt hằm hằm của anh mới dịu lại. Tô Phương Dung đi sau lưng anh, cô bước vào thì đã nhìn thấy bà cụ Tần ốm hơn rất nhiều so với lần gặp trước, nhìn chẳng khác nào là da bọc xương, trông rất xót xa.
Mặc dù Tô Phương Dung không tiếp xúc nhiều với bà ấy nhưng cô thật sự thích bà bởi sự hiền từ và khoan dung. Cô nhìn thấy bà ấy như vậy thì vành mắt đỏ hoe lên.
Bà cụ Tần vẫn mỉm cười, giơ cánh tay yếu ớt ra và ngoắt cô lại.
Bà cụ Tần lại nhìn sang anh và nói lí nhí: “Sau này cháu sẽ không còn cô đơn một mình nữa…
bà nội thật sự đã có thể yên tâm rồi.. “
Tần Lệ Phong nghiến răng rồi khẽ gật đầu.
Không có gì có thể khiến anh cảm thấy buồn hơn câu nói đó.
“Bà nội… rất muốn được nhìn thấy cháu và Phương Dung… sinh một đứa con… Nếu được như vậy thì dù có phải lập tức… giao cái mạng này cho ông trời thì bà nội cũng thấy vui…”
Tình trạng của bà cụ Tần rất tệ, chẳng qua chỉ nói có mấy câu mà bà ây đã ho dữ dội, bác sĩ gia đình phải lập tức cho bà ấy nghỉ ngơi.
Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung ra khỏi phòng, cả hai đều cảm thấy lòng nặng trĩu.
Đột nhiên, anh quay lại và nghiêm túc nói: “Cùng tôi sinh một đứa con đi.”
Tô Phương Dung nhìn anh chằm chằm với ánh mắt không thể nào tin nỗi rồi nói: “Anh đang nói lung tung gì thế hả?”
Cô có thể hiểu được lòng hiếu thảo mà Tần Lệ Phong dành cho bà nội nhưng sinh con là chuyện nói sinh là có thể sinh sao? Hơn nữa, cô cũng không thể nào sinh con với anh.
Tần Lệ Phong nhìn cô, sụp mắt xuống, miệng nở nụ cười tự giễu cợt mình và nói: “Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thật vô dụng”
Anh lướt qua cô và đi xuống lầu.
Tô Phương Dung đứng im ở đó với tâm trạng hỗn loạn, rõ ràng cô biết là không nên nhưng dường như cô lại cảm thấy có chút áy náy…
Gô lập tức nhắm mắt lại, võ nhẹ lên má mình rồi tự nói với bản thân phải phân rõ thị phi, chuyện này căn bản không phải lỗi của cô, cô không cần phải thấy áy náy vì chuyện này.
Trần Chính Cường cảm nhận được rõ ràng cả buổi sáng tổng giám đốc đều như người mất hồn, anh rất hiếm khi lơ đễnh trong công việc nhưng hôm nay anh lại hủy bỏ một cuộc họp trực tuyến.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, gấp báo cáo lại rồi nói với Trần Chính Cường đang đứng bên chờ anh phê duyệt: “Cậu ra ngoài trước đi.”
“Dạ”
Tần Lệ Phong mở một cúc áo sơ mi, đốt một điếu thuốc rồi hút một hơi sâu, đợi sự cay nồng của nicotin tràn vào trong khoang mũi thì mới từ từ phà khói thuốc ra.
Câu nói của bà cụ Tần tối hôm qua cứ văng vẳng bên tai anh. Từ sau khi mẹ anh bỏ đi, Tân Bảo Đồng linh đình cưới Tiêu Mỹ Ngọc vào nhà thì bà nội anh đã trở thành người thân duy nhất trên đời này của anh, anh đã không còn nhớ rõ mình đã khóc đến ngủ thiếp đi hết bao nhiêu đêm, từ đầu đến cuối đều là bà nội ở bên cạnh anh…
Nhưng anh lại không thể hoàn thành được ước nguyện cuối cùng của bà ấy, việc này làm anh cảm thấy vô cùng tự trách.
Điện thoại trên bàn reo lên, anh không động đậy, làm như không nghe thấy.
Tiếng chuông điện thoại reo liên hồi một lúc rồi tắt, nhưng chưa được một lúc thì lại tiếp tục reo lên.
Tần Lệ Phong nhíu mày, quay người lại, dập tắt điếu thuốc rồi bắt máy: “Alo!”
“Chú đấy hả? Cháu là Gia Bảo!”
Gia Bảo ở đầu dây bên kia vui vẻ nói: “Hôm nay trường mầm non thi chạy, cháu đã đạt giải nhất đấy!”
Tần Lệ Phong vừa nghe thấy là cậu bé thì đôi chân mày chau chặt vì bực mình mới từ từ thả lỏng.
Anh chầm chậm ngồi xuống rồi nói: “Giỏi lắm”
“He he, cháu vẫn chưa nói với mẹ, chú là người đầu tiên cháu nói cho biết đấy”
Tần Lệ Phong nhích mày hỏi: “Tại sao?”
“Ùm… cháu cũng không biết, chỉ là… chỉ là muốn chú cùng vui với cháu thôi” Cậu bé vui vẻ nói.
Sự ngây thơ của trẻ con đã tạm thời đánh bay nỗi phiền muộn của anh. Anh ngồi thoải mái rồi hỏi với giọng đều đều: “Hôm nay cháu tìm chú chỉ để nói cho chú biết chuyện này thôi sao?”
“Đương nhiên rồi “Thật sao?”
Gia Bảo ngại ngùng cười lên một tiếng rồi nói: “Thật ra, cháu muốn hẹn chú!”
“Hẹn chú hả?” Tần Lệ Phong thấy mắc cười, nói: “Là hẹn giúp người đẹp đó sao?”
“Sao chú lại biết?” Gia Bảo nói với giọng bất ngờ, sau đó thì khâm phục nói: “Chú, chú thật là thông minh!”
Tần Lệ Phong được một đứa trẻ khen thì xoa nhẹ chân mày rồi nói: “Dạo này chú bận lắm, không sắp xếp thời gian được”
“Ồ… công việc rất bận sao ạ?”
Anh suy nghĩ rồi trả lời: “Người nhà chú bị bệnh rồi”
Gia Bảo vừa nghe thì đã đồng cảm nói: “Vậy nhất định là chú rất buồn rồi… Nhưng chú ơi, chú đừng buồn, bị bệnh thì chỉ cần khám bác sĩ thì sẽ có thể khỏe lại thôi! Nếu như người đó sợ tiêm thuốc thì chú hãy nói với người đó là tiêm thuốc không đáng sợ, hơn nữa cũng không đau chút nào! Gia Bảo còn không sợ nữa là!”
Tiếng cười trầm thấp vang lên trong văn phòng to rộng.
“Chú sẽ nói lại.”
Chính vào lúc đó, đột nhiên ánh mắt của Tần Lệ Phong thay đổi, hình như anh đã nghĩ ra điều gì đó, lập tức nằm chặt điện thoại và nghiêm túc nói: “Gia Bảo có thể giúp chú một việc được không?”
“Đương nhiên là được ạ!” Gia Bảo sảng khoái đồng ý ngay: “Giúp chú việc gì ạ?”
Với danh nghĩa tìm kiếm người phát ngôn cho nhấn hiệu áo quần trẻ em được thiết kế bởi .J.I, mười mấy bạn nhỏ đã được mời đến tổng bộ công ty ..I.
Tô Phương Dụng và Phú Quý vừa mới ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy mấy bạn nhỏ đang nối đuôi nhau đi vào thang máy.
Cô không kiềm được tò mò nên hỏi: “Sao đột nhiên lại có nhiều bạn nhỏ đến đây vậy nhỉ?”
Phú Quý liếc nhìn rồi nói: “Nghe nói hôm nay tổng giám đốc Tần muốn đích thân phỏng vấn mấy đứa trẻ này”
Tô Phương Dung thấy hơi bất ngờ và nói: “Đến chuyện này mà anh ấy cũng đích thân xử lý sao?”
“Ha ha, chuyện này đâu có gì kỳ lạ đâu! Tổng giám đốc của chúng ta yêu cầu rất gắt gao, điều này không phải cô không biết.
Tô Phương Dung nghĩ cũng đúng nên cũng không băn khoăn về chuyện này nữa mà đã cùng với Phú Quý đi gặp khách hàng.
Lúc Trần Chính Cường dắt tay Gia Bảo đến văn phòng để gặp tổng giám đốc, Gia Bảo vừa nhìn thấy Tần Lệ Phong thì đã lập tức chạy lại gọi: “Chú!”
Ánh mắt Tân Lệ Phong dịu dàng đi rất nhiều, anh đưa tay xoa lên đầu của cậu bé rồi nói: “Chỗ này vui không?”
“Dạt Siêu vui ạ!” Gia Bảo nói quá lên: “Chú, chỗ này là công ty của chú ạ? Thật sự rất tol”
Tần Lệ Phong gật đầu.
“ồI” Hai mắt Gia Bảo sáng trưng, cậu bé lại hào hứng hỏi: y… vậy có phải chú có nhà, có xe và còn có cả tiền nữa không ạ?”
Tần Lệ Phong nhíu mày, không biết là ai đã dạy Gia Bảo mấy chuyện này nhưng anh vẫn gật đầu.
“Tốt quá rồi!”
Gia Bảo vui vẻ nhảy cẵng lên vì chú đã đáp ứng được hết các yêu cầu của mẹ cậu bé.
Tiếp ngay đó, cậu bé lại thấy hơi ngại nên cúi đầu, đá nhẹ chân xuống đất và nói: “Vậy chú…
chú có thích Gia Bảo không ạ?”
Mắt Tần Lệ Phong lại thả lỏng hơn, anh mỉm cười, thật sự không thể nào ghét cậu nhóc trước mặt mình cho được. Không chỉ có như thế, mỗi lần nhìn thấy cậu bé thì anh lại cảm thấy vô cùng Vui vẻ.
Gia Bảo không nhận được câu trả lời của anh thì nóng ruột đưa mắt lên nhìn.
Cuối cùng anh cũng từ từ gật đầu.
“Thích không ạ? Thật sự thích Gia Bảo không a?
Tần Lệ Phong khẽ bật cười bởi sự cố chấp của cậu bé, anh vò nhẹ đầu cậu bé rồi nói: “Thích”
“Ha ha! Chú thích Gia Bảo!” Gia Bảo hoan hô.
Tần Lệ Phong thấy cậu bé vưi vẻ như thế thì thật sự cảm thấy mình đã làm một việc hết sức đúng đắn.
Lúc đó, Trần Chính Cường gõ cửa bước vào và nói: “Tổng giám đốc, có thể đi rồi”
Tần Lệ Phong gật đầu sau đó nhìn Gia Bảo và nói: “Chúng ta đi thôi.”
“DạI” Gia Bảo đi theo anh, chủ động đưa bàn tay bé nhỏ của mình vào trong tay anh, vì cậu bé nắm không hết cả bàn tay nên chỉ nắm chặt lấy ngón tay cái của anh.
Tần Lệ Phong cúi đầu, nhìn cậu bé đang theo sát mình, cảm giác bị ỷ lại đó vô tình chạm vào nơi yếu đuối nhất trong tận đáy lòng của anh Họ ngồi xe đến biệt thự nhà họ Tần, Tần Lệ Phong không xuống xe mà quay đầu sang hỏi Gia Bảo: “Những lời chú nói cháu đã nhớ hết chưa?”
Gia Bảo gật đầu và nói: “Nhớ hết rồi ạ!”
“Được, xuống xe đi”
Hai chú cháu xuống xe và đi vào trong biệt thự, Gia Bảo lại tự nhiên nắm lấy tay anh, nắm chặt lấy ngón tay cái của anh.
“Chú” Cậu bé nhỏ tiếng nói: “Nhà của chú thật đẹp, thật to! To hơn nhà cháu rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều.. “
Tần Lệ Phong buộc miệng đáp: “Vậy sau này cháu sống ở đây đi”
Ai ngờ Gia Bảo lại lắc đầu và nói: “Cháu không thể bỏ mẹ cháu lại”
Cậu bé hiểu chuyện đến mức làm người khác phải thấy xót xa. Tân Lệ Phong vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cậu bé, dù rất nhiều lần anh muốn hỏi bố của cậu bé ở đâu nhưng vẫn không sao mở lời được.
Nếu như đó là nỗi đau thì chắc cậu bé sẽ không muốn người khác nhắc đến, giống như anh lúc đó, ghét nhất là có người nhắc đến mẹ.
Hai chú cháu đi lên lầu, Tân Lệ Phong cẩn thận đẩy cửa phòng bà cụ Tần ra rồi nói với Gia Bảo: “Vào trong đi”
Gia Bảo bước vào trong, nhìn thấy bà cụ nằm trên giường đang nhắm nghiền mắt thì ra sức leo lên giường rồi ngoan ngoãn nằm bên cạnh bà ấy.
Bà cụ Tần ngủ không sâu giấc, sau khi mở mắt ra nhìn thấy Gia Bảo thì ngây người ra.
Bà ấy hỏi với giọng khàn khàn: “Đây… đây là con cái nhà ai?”
Gia Bảo quỳ trên giường sát bên bà ấy, cười đến mắt cong lên như tfăng non, cậu bé gọi với giọng thánh thót: “Bà cối”
Bà cụ Tần ngây ra và nói: “Cháu… cháu gọi bà là gì?
“Bà nội” Tân Lệ Phong bước qua, bình thản nói: “Cháu luôn không nói cho bà biết là vì sợ bà trách cháu” Anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thật ra… cháu có một đứa con ở bên ngoài.”
Gia Bảo ra sức gật đầu và chỉ ngón tay nhỏ về phía mình rồi nói: “Dạ, dạ, dạ, chính là Gia Bảo đây ạ!”