Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 287




Chương 287: Con sẽ dọa thằng bé.

Khóe mắt Tô Phương Dung rũ xuống, cố gắng không nhìn thẳng vào Tần Lệ Phong, nắm chặt tay, trong lòng bàn tay có mồ hôi lạnh, cảm thấy không biết nên làm thế nào.

Anh liên tục uống rượu, nháy mắt rượu vang trong ly anh đã thấy đáy.

Tổng giám đốc Lưu rất khéo nói, giọng điệu hài hước, khiến Molly bật cười.

Tổng giám đốc Lưu nhìn Tô Phương Dung vẫn luôn không nói gì, tò mò nói: “Cô Tô, hình như cô quá làm khách rồi, không sao đâu, có cứ tùy ý là được rồi.”

Tô Phương Dung cũng nhận thức được sự căng thẳng của cô quá rõ ràng, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập nhanh lại, dù sao cũng là đối diện với khách hàng, không thể khiến mình quá thất lễ được.

Cô ngẩng đầu lên cười với ông ta: “Vâng.”

Nhưng Tần Lệ Phong ở đối diện lại liếc mắt qua, cho dù là vô tình, cũng đều khiến cô không thể giữ được cảm xúc bình thường.

Hai mắt Tô Phương Dung tối sầm lại, trong lòng có chút buồn bực.

Lúc này, điện thoại của Tô Phương Dung vang lên, cô nói xin lỗi với Tổng giám đốc Lưu, đứng dậy đi đến cửa sổ nghe điện thoại: “Alo.”

Tần Lệ Phong nhướng mày, cầm ly rượu lên.

Tô Phương Dung vội vàng đi tới, gương mặt tràn đầy áy náy nhìn Tổng giám đốc Lưu: “Tổng giám đốc Lưu, thật sự xin lỗi, tôi có chút chuyện gấp cần phải đi xử lý.”

Sau đó dặn dò Molly, để cô ấy tiếp đãi Tổng giám đốc Lưu.

Sau khi Tô Phương Dung rời đi, Tần Lệ Phong mới nâng mắt lên nhìn về phương hướng cô rời đi.

Qua một lúc, anh đứng dậy: “Tổng giám đốc Lưu, tôi còn có việc, đến công ty trước đây.”

Tổng giám đốc Lưu cười híp mắt, hiểu ý: “Vậy Tổng giám đốc Tần phải nhanh lên một chút.”

Tần Lệ Phong không nghĩ sâu về lời nói của Tổng giám đốc Lưu, sau khi rời khỏi phòng ăn, ngước mắt liền nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở ven đường.

Thời gian ăn trưa, nơi này lại là trung tâm thành phố, nên rất khó gọi xe, Tô Phương Dung gấp gáp, thình thoảng lại nhìn đồng hồ.

Lúc này, một chiếc xe màu trắng dừng trước mặt cô, cửa xe mở ra, Trần Chính Cường cười nói với cô: “Cô Tô, cô muốn đi đâu, lên xe đi, tôi đưa cô đi.”

Tô Phương Dung không kịp nghĩ nhiều, nói một câu “cảm ơn”, kéo cửa xe ngồi vào.

“Lái xe đi.”

Phía sau có người nói.

Tô Phương Dung ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến, Tần Lệ Phong đang ngồi phía sau.

Trần Chính Cường lại hỏi: “Cô Tô, cô muốn đi đâu vậy?”

“Bệnh viện.”

Tần Lệ Phong nhướng mày, nhưng vẫn không hề nhìn về phía cô.

Bầu không khí trong xe trầm mặc chưa từng có, Trần Chính Cường thở không ra hơi chỉ có thể lái xe nhanh hơn.

Đến bệnh viện, cô vội vàng nói cảm ơn với Trần Chính Cường, không nhìn Tần Lệ Phong lấy một cái, quay người, chạy vào trong bệnh viện.

Tần Lệ Phong ngồi ở ghế sau, lạnh lẽ nhìn bóng hình cô quá cửa kính xe, đến khi không nhìn thấy nữa.

Tần Lệ Phong hồi thần lại, phát hiện Trần Chính Cường đang đáng giá anh qua kính chiếu hậu.

“Tổng giám đốc, muốn đến công ty sao?”

Đáy mắt Tần Lệ Phong trầm xuống, giọng nói trầm thấp vang lên: “Cậu tìm chỗ đậu xe đi.”

Nói xong anh mở cửa xuống xe, chậm rãi đi về phía Tô Phương Dung biến mất.

Cô vội vã chạy đến phòng bệnh của Gia Bảo, nhưng căn phòng lại trống không, không có ai cả.

Trái tim Tô Phương Dung nhất thời nhấc lên tận cổ họng, trong phòng không có ai cả, không phải là…

Cô lập tức quay người, vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu.

Đèn trước phòng cấp cứu tối om, cô hỏi y tá, y tá cũng nói hôm nay không có bệnh nhân cần phải cấp cứu.

Trong lòng Tô Phương Dung trống rỗng, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Cho đến khi cô tìm khắp một phòng vẫn không thấy, mới mệt mỏi trở về phòng bệnh.

Gia Bảo đang ngồi trên giường bệnh, Phó Ngữ Anh ngồi cạnh giường, mà Tần Lệ Phong đang tựa ở cửa.

Hai mắt Tô Phương Dung nhìn thẳng, cô đi thẳng đến giường của Gia Bảo, thậm chí còn không chú ý đến sự tồn tại của Tần Lệ Phong.

“Gia Bảo, con có sao không? Có chỗ nào không thoải mái không? Mau nói cho mẹ biết.?”

Gia Bảo chột dạ cúi thấp đầu, không dám lên tiếng, cố gắng che đi vết thương sưng đỏ ở bắp chân: “Mẹ ơi, con bị ngã.”

Tô Phương Dung nhìn thấy vết thương trên chân của cậu bé, sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng run rẩy: “Con có biết bây giờ sức đề kháng của con thấp thế nào không? Cho dù chỉ là một sơ xuất cũng có thể…”

Cô không nói ra được, viền mắt ửng đỏ.

Cô không biết vừa rồi nhận phải sợ hãi, hay là cái gì khác, tóm lại cô tình nguyện bỏ ra tất cả, cũng muốn đổi lại sức khỏe khỏe mạnh cho đứa bé.

Nhìn thấy mẹ tức giận, Gia Bảo cũng sợ hãi, bờ vai nhỏ bé khẽ co rúm lại, giọng nói nghẹn ngào càng lúc càng lớn: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”

Lông mày Tần Lệ Phong vẫn luôn nhíu lại, không hề thả lỏng.

Tô Phương Dung không kìm nén được sự hoảng sợ trong lòng nữa, có chút bộc phát: “Tại sao lại không biết tự bảo vệ chính mình chứ? Không phải không cho con chạy lung tung sao? Sao lại xảy ra chuyện này chứ?”

Dáng vẻ của cô thật sự khiến Gia Bảo sợ hãi, cậu bé khóc lóc xin lỗi: “Mẹ đừng tức giận.”

Tần Lệ Phong đứng thẳng người, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía Tô Phương Dung, bàn tay giấu bên người dần dần nắm chặt lại.

“Nếu như con bị thương… nếu như con bị thương thì phải làm sao?” Giọng nói của Tô Phương Dung càng nghẹn ngào.

“Mẹ ơi Gia Bảo biết lỗi rồi, mẹ đừng buồn nữa có được không?”

Cô đang khóc, Gia Bảo cũng đang khóc.

Tần Lệ Phong híp mắt, đột nhiên tiến lại, tiến lên trước kéo lấy cánh tay Tô Phương Dung: “Cô sẽ làm thằng bé sợ đấy.”

Tô Phương Dung nhìn anh, cắn môi, quay đầu nhìn Gia Bảo: “Gia Bảo, xin lỗi… mẹ, mẹ chỉ là…”

Cô không nói được nữa, sải bước rời khỏi phòng bệnh, xuống vườn hoa phía dưới, chán nản ngồi xuống ghế dài.

Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, chiến trên thảm cỏ xanh rờn, lốm đóm ánh sáng trắng.

Cô làm sao vậy?

Sao có thể bộc phát cảm xúc lên người Gia Bảo chứ?

Hoàng hôn dần dần lui, xung quanh trở lên tối đi.

Tô Phương Dung ngồi trên ghế dài ở vườn hoa trong bệnh viện, gió thổi vi vu, men rượu biến mất.

Tà váy trắng bay theo gió, cô đưa mắt nhìn về phía xa, im lặng nhìn về phía đài phun nước cách đó không xa.

Khi Tần Lệ Phong chạy xuống dưới thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Hình tượng tấm lưng mỏng manh giống như đóa hoa bách hợp vậy, thoang thoảng hương thơm, nhưng lại yếu ớt dễ bị tổn thương.

Trong ánh mắt anh, bây giờ chỉ có một minh cô.

Khi anh cách cô chưa đầy năm mét, bước chân hơi khựng lại, đối mắt sâu thẳm khóa chặt bóng hình đó, anh cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt.

Cho dù trước mặt người khác cô có mạnh mẽ như thế nào, nhưng chỉ có anh mới hiểu được sự yếu ớt của cô.

Chính vào lúc này, anh đột nhiên có một ý nghĩ muốn vất bỏ hết tất cả những ân oán lúc trước, chỉ cầu cho lông mày cô có thể thả lòng.

Tần Lệ Phong vô thức nắm chặt tay, tiến về phía trước một bước, nhưng không biết cố kỵ cái gì, lại dừng lại.

Mà Tô Phương Dung cũng đúng lúc quay đầu lại nhìn anh, dường như nghe thấy âm thanh gì vậy.

Sau khi xa cách nhau, cuối cùng anh mắt của hai người cũng giao nhau.

Đáy lòng anh như bị cái gì đó phá vỡ, kết giới vững chắc như đá lập tức sụp đổ.

Trong mắt Tô Phương Dung có tia nghi hoặc nhưng không nói gì.

Trì hoãn mười giây, anh bình thản quay người lại, quay lưng về phía cô, bước đi.

Hai mắt Tô Phương Dung rưng rưng, ngón tay đặt trên lưng ghế lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng cao thẳng, không nỡ.

Mà tốc độ của anh vẫn không nhanh không chậm, rẽ vào một lối, biến mất sau bụi cây, lạnh lùng dứt khoát.

Bên tai cô dường như nghe được giọng nói không có cảm xúc của anh: “Giữa hai chúng ta không thể nào nữa.”

Màn đêm buông xuống, đèn đường bên đường bắt đầu sáng lên, trong mắt cô tràn đầy nước mắt.

Xung quanh đều yên tĩnh chỉ có hơi thở của cô, Tô Phương Dung khẽ nhắm mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn.

Tần Lệ Phong trở về trong xe, ánh mắt càng thêm âm u.

Trần Chính Cường ngồi ở ghế lại, nhìn Tần Lệ Phong mặt vô biểu tình nhìn ra ngoài cửa xe qua kính chiếu hậu, anh ta do dự một lúc mới nhẹ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Tần, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Ánh mắt Tần Lệ Phong có chút hoang mang, rơi vào màn đêm phía trước, nhìn cảnh đêm mơ hồ, một lúc lâu anh mới nói: “Cậu lái về phía trước đi.”

Trần Chính Cường hiểu ý, im lặng khởi động xe, chậm rãi rời khỏi bệnh viện.

Tần Lệ Phong kéo cửa xe xuống, đột nhiên thở dài, nhanh chóng biến mất trong làn gió ở cửa xe.

Trở về phòng bệnh, Gia Bảo đã ngủ rồi, lông mày vẫn cau lại, khóe mắt còn đọng nước mắt, có thể thấy sau khi cô rời đi, cậu bé còn khóc lóc một trận.

Tô Phương Dung ngồi cạnh giường, vô cùng đau lòng nhìn con trai, bây giờ trong lòng cô chỉ còn lại hối hận.

Phó Ngữ Anh bước đến cạnh cô, vỗ nhẹ vai cô, ra hiệu cho cô đi ra ngoài với mình.

Trong hành lang bệnh viện, mặt Phó Ngữ Anh tràn đầy tự trách: “Lần này Gia Bảo bị ngã, đều là tại mẹ không chăm sóc tốt cho thẳng bé, con đừng tức giận nữa.”

Tô Phương Dung ôm lấy vai bà, dựa vào bờ tường lạnh lẽo, hơi cúi đầu, tóc rũ xuống trán, che giấu biểu tình trên mặt: “Mẹ, chuyện này không thể trách mẹ được, trách con gần đây áp lực quá lớn.”

Phó Ngữ Anh thở dài, nâng mắt, trong ánh mắt tràn đầy xót xa dành cho con gái.

Tô Phương Dung do dự: “Mẹ, Gia Bảo nó…”

Biết cô muốn nói cái gì, Phó Ngữ Anh cười nhẹ: “Không sao, mẹ đã dỗ nó rồi. Hơn nữa, giữa hai mẹ con làm gì có thù hận chứ? Nó sao có thể giận con được chứ?”

Tô Phương Dung yên tâm, gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Gia Bảo tỉnh dậy, phát hiện Tô Phương Dung nằm cạnh giường bệnh, mái tóc dài che mất gương mặt xinh đẹp của cô, cô ngủ rất say.

Cậu bé hiểu chuyện không đánh thức mẹ, nghiêng người nằm trên giường, đôi mắt to long lanh nhìn cô.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu bé, lông mi dài của Tô Phương Dung khẽ run, mở mắt ra.

Nhìn thấy ánh mắt của con trai, gương mặt cô thoáng qua tia kinh ngạc, vội vàng ngồi dậy: “Sao con lại dậy sớm như vậy chứ?”

Vẻ mặt Gia Bảo có chút ngượng ngùng: “Mẹ ơi, con xin lỗi.”

Ánh mắt cậu bé khẽ động, Tô Phương Dung nhìn vào ánh mắt ấy, chỉ càm thấy đáy lòng đau âm ỉ.

Cô giơ tay ra ôm lấy thân thể nhỏ nhắn mềm mại vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cậu bé: “Là mẹ sai, mẹ không nên quát mắng con như vậy.”

Theo tiếng thở của cậu bé, Tô Phương Dung cảm thấy hai tay rơi vào nhau, trong lòng trở lên bình tĩnh.

Cô chơi với con một lúc, nhìn giờ đã tám giờ, dặn dò Phó Ngữ Anh vài câu, rồi lái xe đến biệt thự của Cư Trọng Hùng.