Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 268




Chương 268: Cậu bé chỉ muốn mẹ.

Cuối tuần, Cư Hàn Quân ngồi trong phòng sách: “Tìm thấy rồi sao? Chính xác là bà ấy không?” Trong giọng nói của anh có một chút phấn kích không thể kìm nén được.

“Ừ, cứ để ý theo dõi nhé, có tin tức gì thì báo với tôi ngay.”

Sau khi ngắt điện thoại, cửa phòng sách bị đẩy ra.

Cư Hàn Quân quay người lại, nhìn thấy cậu con trai đang ôm một quả bóng, đứng ở một bên cửa, ánh mắt rụt rè nhìn anh ta.

Anh ta cong khóe miệng cười đi đến, đưa tay xoa xoa đầu cậu bé, ngữ điệu ôn hòa nói: “Tìm bố có chuyện gì vậy?”

Hiếm khi Cư Hàn Quân để lộ ra dáng vẻ ấm áp như vậy đối với Cư Hàn Lâm, khiến cho cậu bé có chút không dám tin, theo bản năng lùi về sau một bước nhỏ, kéo giãn khoảng cách với anh, lông mi run run, ánh mắt cụp xuống, không dám nhìn vào mắt bố mình.

Cư Hàn Quân cũng không giận, lại xoa xoa đầu cậu bé: “Đi vào trong nha chơi đi.”

Cư Hàn Lâm đồng ý một tiếng, liền ôm quả bóng quay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước, lại quay đầu lại, ánh mắt nhấp nháy nhìn Cư Hàn Quân.

Cư Hàn Quân nhướng mày: “Còn chuyện gì nữa?”

Cậu bé dùng lực mím mím đôi môi đỏ hồng của mình, có vẻ như đang cố lấy hết can đảm hỏi: “Bố ơi, có phải dì Phương Dung sắp về rồi đúng không ạ?”

Cư Hàn Quân nheo mắt nhìn cậu bé cảm thấy thú vị: “Sao tự nhiên lại hỏi về dì ấy?”

Cư Hàn Lâm có chút ngượng nghịu, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: “Vừa nãy con đứng ngoài cửa, không để ý nghe thấy bố đang nói chuyện điện thoại.”

Cậu bé ngước đôi mắt to tròn, mang theo hi vọng một lần nữa hỏi bố mình: “Người bố đang nói đến chính là dì Phương Dung có đúng không ạ?”

Sắc mặt Cư Hàn Quân trầm xuống, nhìn cậu con trai nhỏ vài giây, đột nhiên khóe miệng nhếch lên một cách bí ẩn: “Không sai, Cư Hàn Lâm của chúng ta nói không sai một chút nào, chính xác là dì ấy.”

“Thật không bố?” Ánh mắt Cư Hàn Lâm sáng lên, đối với cậu bé mà nói đây chính xác là một tin tốt.

Cư Hàn Quân ngồi xổm xuống, ánh mắt đối diện với cậu bé: “Con rất nhớ dì ấy sao?”

“Dạ!” Trong ánh mắt trong veo ngây thơ như chú thỏ con của Cư Hàn Lâm ánh lên tia sáng, dùng lực gật gật đầu: “Con rất nhớ dì Phương Dung, rất muốn dì ấy quay lại, có thể dẫn con và Gia Bảo và cả Nhan Ninh đi chơi nữa.” Sau khi nói xong câu này, cảm nhận được điều gì đó, cậu bé nhướng đầu mày, gấp gáp ngậm miệng lại không nói thêm gì nữa.

Quan trọng nhất là, dì Phương Dung quay lại, Gia Bảo nhất định sẽ rất vui.

Cư Hàn Quân im lặng nhìn cậu con trai, không nói gì cả, bèn đứng lên nâng tay xoa đầu cậu bé nói: “Đi chơi đi.”

“Dạ.”

……….

Trong vườn trẻ, vừa mới qua giờ trà chiều, các bạn nhỏ đang ngồi chơi xếp khối gỗ ở giữa phòng học, Cư Hàn Lâm ôm theo chiếc bánh pudding bơ mang từ nhà đến, đi tìm một vòng, mới tìm thấy Gia Bảo đang trốn ở một góc.

“Gia Bảo, sao cậu không ra chơi?”

Gia Bảo không nói, chiếc đầu nhỏ đang cúi xuống, tóc mái trước trán rủ xuống, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cậu bé.

Cư Hàn Lâm ngồi xuống bên cạnh, mở chiếc hộp đựng bánh Pudding ra, trực tiếp đẩy về phía cậu bạn. Nhưng Gia Bảo lại lắc lắc đầu, tỏ ra không muốn ăn,

Cư Hàn Lâm đưa ngón tay ra, chọc chọc vào mặt cậu bạn: “Chắc chắn buổi tối cậu đã không nghe lời, không đi ngủ sớm, nên mới không có tinh thần như này đúng không?”

Gia Bảo ngẩng đầu lên, gạt tay Cư Hàn Lâm ra, uể oải nhìn cậu bé: “Mình không có!”

Cư Hàn Lâm nhìn bạn, lại mò tìm được một thanh socola đưa đến trước mặt: “Nè, đồ cậu thích ăn nhất đó.”

Thanh socola hạnh nhân ngọt ngào đặt trước mặt, lập tức thu hút được anh nhìn của Gia Bảo. Cậu bé nuốt nước miếng, đưa bàn tay nhỏ ra cầm lấy, rụt rè nói: “Cảm ơn”

“Không có gì.” Nhìn thấy tâm tình của cậu bạn chơi cùng hàng ngày đã tốt lên, tâm tình Cư Hàn Lâm cũng thả lỏng một chút: “Nè, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”

“Không có gì.” Gia Bảo chán nản nói, vừa bóc miếng giấy gói của thanh socola hạnh nhân, vừa cúi đầu trả lời ỉu xìu: “Mình chỉ nhớ bố thôi, nhưng ông bà ngoại cứ luôn nói là công việc của bố mình rất bận, không muốn mình đi làm phiền ông ấy, nên mình cảm thấy có chút buồn chán.”

Cư Hàn Lâm lắng nghe, gương mặt nhỏ có vẻ suy tư.

“Còn nữa, mình cũng rất nhớ mẹ.” Gia Bảo cho miếng socola vào miệng, vừa nhai vừa nhỏ giọng nói.

Cư Hàn Lâm nghe Gia Bảo nhắc đến mẹ, đầu mày nhỏ nhướng lên.

Qua một lúc, cậu bé mới đưa tay xoa xoa đầu Gia Bảo: “Cậu đừng buồn, dì Phương Dung sẽ quay lại thăm cậu thôi.”

Gia Bảo ỉu xìu nói “ừ” một tiếng.

Cư Hàn Lâm kéo cậu bạn đứng lên: “Đi thôi, chúng ta đi tìm nhóc mập và nhóc ốm cùng chơi đi.”

“Còn cả Phi Diệp nữa.”

“Được, rủ cả Phi Diệp nữa.”

Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn nhỏ ai ai cũng vui cười nhào ra ngoài cổng trường, lao vào lòng bố mẹ.

Gia Bảo cúi thấp đầu đi cuối càng, khi đi ra khỏi nhà trẻ, cậu bé ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người, đứng dựa vào một chiếc xe Bentley màu đen, mỉm cười nhìn cậu bé.

Gia Bảo trước mắt sáng lên: “Bố ơi!” Cậu bé vui mừng kinh ngạc gọi lớn, cơ thể mềm mềm nhỏ bé tựa như một quả bóng da lao vào lòng Tần Lệ Phong.

Khóe miệng Tần Lệ Phong cong lên, ôm cậu con trai nâng cao lên, làm cho Gia Bảo cười một trận.

“Có nhớ bố không?”

Gia Bảo gật mạnh đầu trả lời: “Có ạ.”

Tần Lệ Phong lại nhấc Gia Bảo lên quá đỉnh đầu, Gia Bảo cười lớn, trên gương mặt nhỏ bé tràn ngập hưng phấn và đắc ý! Hận không thể tuyên bố với cả thế giới, đây là bố của mình!

Tần Lệ Phong đặt cậu bé xuống đấy, đưa ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt đỏ hồng của cậu con trai: “Hôm nay là cuối tuần, bố đưa con đi khu vui chơi chơi, sau đó sẽ đi ăn kem, con đồng ý không?”

“Thật không ạ? Bố ơi, bố không lừa con đấy chứ?” Nhìn thấy Tần Lệ Phong mỉm cười gật đầu, Gia Bảo không kìm được vung tay reo hò.

Lúc này, Cư Hàn Lâm chạy ra, nhìn thấy Tần Lệ Phong cũng sững người lại, sau đó chạy đến chào: “Cháu chào chú Tần”

Khuôn mặt tươi cười của Tần Lệ Phong vui vẻ: “Thằng bé này, lâu lắm rồi cháu cũng không gọi điện cho chú gì cả.” Sau đó, ngồi xổm xuống nhìn cậu bé nói: “Này, cháu ở bên đó có tốt không? Bọn họ đối xử với cháu như thế nào?”

Nói thật, anh thật sự có chút không yên tâm về Cư Hàn Lâm. Cư Hàn Quân đối với cậu bé không có chút nào giống người bố cả, lại càng đừng nói đến mẹ của cậu bé, hiện không biết đang trốn ở nơi nào.

Cư Hàn Lâm vỗ ngực nói: “Cháu đã là nam tử hán rồi, cháu có thể tự chăm sóc mình!”

Gia Bảo nhanh chóng đi đến, vừa kéo tay Tần Lệ Phong, vừa đi đến nắm bàn tay nhỏ của Cư Hàn Lâm, ngẩng đầu hỏi bố của mình: “Bố ơi, chúng ta dẫn Cư Hàn Lâm cùng đi chơi được không bố?”

Không đợi Tần Lệ Phong nói, Cư Hàn Lâm liền cụp mắt xuống lắc đầu: “Có người đến đón mình rồi, mình phải về nhà.”

Gia Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ ngập tràn sự thất vọng: “Cư Hàn Lâm, không về được không? Cậu cũng không thích nơi đó mà.”

Cư Hàn Lâm im lặng không nói gì.

Thế là Gia Bảo lại hướng ánh mắt đầy hy vọng vào Cư Hàn Lâm.

Nhìn con trai như vậy, Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn về phía xe nhà họ Cư, anh suy nghĩ một lúc, nói: “Hai con ở đây chờ bố một lát nhé.”

“Vâng.”

Tần Lệ Phong vừa muốn đi qua bên kia, Cư Hàn Lâm vội vàng đưa bàn tay nhỏ ra kéo anh lại.

Anh cúi đầu, Cư Hàn Lâm mím môi, nhẹ lắc đầu nói: “Chú Tần, cháu phải về nhà rồi.”

Gia Bảo kêu lên: “Cư Hàn Lâm!”

Nhìn cậu bé, Tần Lệ Phong nheo mắt, quay mặt sang con trai nói: “Gia Bảo, Cư Hàn Lâm đã muốn về nhà như vậy, thì lần sau nếu có cơ hội chúng ta sẽ cùng đi. Con nói xem có được không?”

“Được ạ.” Trên mặt Gia Bảo phảng phất nỗi thất vọng, nhưng cậu bé vẫn nghe lời bố mà gật đầu đồng ý.

Đứng nhìn chiếc xe màu đen đi xa dần, Cư Hàn Lâm cúi đầu, lưng đeo balo nhỏ, chầm chậm đi về phía xe nhà mình.

Trong lúc Tần Lệ Phong lái xe, Gia Bảo quay đầu nhìn Tần Lệ Phong, vui vẻ nói: “Bố ơi, bố đặc biệt qua đây đưa con đi chơi đúng không?”

Anh khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”

“Vậy ông bà ngoại…”

“Con yên tâm, bố đã gọi điện nói trước với ông bà rồi.”

“Tốt quá rồi.”

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Tần Lệ Phong vang lên, anh kết nối với tai nghe bluetooth, đầu bên kia gọi đến là Trần Chính Cường.

“Sếp, vừa mới nhận được tin tức chính xác! Để ổn định thị trường bất động sản, chính phủ đã quyết định tạm dừng đấu giá đất trong một năm. Nhưng có một tin tốt là miếng đất trên đường Đan Lạc mà chúng ta nhìn trúng, chính phủ chuẩn bị đổi nó lấy miếng đất công nghiệp trên đường Tây La, khu Hải Đông, mà miếng đất ở đường Tây La đó lại thuộc quyền sở hữu của Duyệt Lai.”

Tần Lệ Phong chau mày trong chớp mắt, chầm chậm nói: “Nói như vậy cũng có nghĩa là, nếu chúng ta muốn có được mảnh đất ở đường Đan Lạc, thì trước hết bắt buộc phải có được miếng đất ở đường Tây La. Lợi dụng chính sách hoán đổi đất đai, để có được miếng đất trên đường Đan Lạc một cách hợp pháp.”

“Vâng ạ, chỉ có một cách này thôi. Quan trọng là, hiện tại nhắm vào Duyệt Lai không phải chỉ có mỗi J.I chúng ta. Theo như tôi được biết, Trác Việt, còn có tập đoàn N.S, bao gồm cả Lục Quý cũng đều đang rục rịch.”

“Duyệt Lai trước đây đã từng hợp tác với chúng ta, tỉ lệ thắng sẽ lớn hơn một chút. À đúng rồi, người phụ trách dự án lần này của họ là ai?”

“Vẫn là tổng giám đốc Quý.”

“Quý Bình Long?” Tần Lệ Phong chau mày, đúng là âm hồn bất tán.

Không nói nhiều nữa, sau khi ngắt điện thoại, Tần Lệ Phong quét ánh mắt sang Gia Bảo, không để cảm xúc trong công việc làm ảnh hưởng, ôn hòa hỏi cậu con trai: “Lát nữa con muốn ăn gì?”

“Pizza! Với cả kem nữa! À đúng rồi, con muốn ăn gà rán!”

Anh cười: “Chỉ cần con có thể ăn được hết, bố sẽ mua cho con.”

“Tuyệt quá!”

Một lúc sau, trên gương mặt non nớt của Gia Bảo lại có chút mất mát, ngồi ở đó mà không nói tiếng nào.

“Con sao thế?” Anh hỏi

“Bố ơi, con nhớ mẹ.”

Tần Lệ Phong tiếp tục lái xe, mi tâm nhíu chặt, nhàn nhạt nói: “Mẹ con sẽ nhanh trở về thôi.”

“Con cũng biết thế, nhưng vẫn rất nhớ.”

Tần Lệ Phong ngẩng đầu, nhìn cậu bé qua gương chiếu hậu: “Gia Bảo, giờ đây con đã là nam tử hán rồi, nam tử hán sẽ rất kiên cường.”

“Vâng.” Gia Bảo lặng lẽ cúi đầu.

Cậu không muốn làm nam tử hán, cậu chỉ cần có mẹ thôi.

Tần Lệ Phong dần dần thu lại tầm mắt, ánh mắt ẩn hiện có chút phức tạp.

Nhớ cô ấy, đâu chỉ có mỗi Gia Bảo?

Anh cảm thấy anh sắp không nhẫn nại được nữa rồi, lời hứa một năm với ông Cư, sợ là sẽ không giữ nổi nữa.

Lẽ nào, cô ấy thật sự có thể nhẫn tâm đi biền biệt một năm không trở về?

Đáng ghét!

Tần Lệ Phong đi vào văn phòng, Trần Chính Cường lập tức đi vào theo.

“Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đã xong rồi.”

“Hẹn lúc mấy giờ?”

“Chín giờ sáng.”

Tần Lệ Phong nhìn đồng hồ: “Bây giờ cũng nên xuất phát rồi”

“Giám đốc Dương đã đưa người qua đó rồi.”

Tần Lệ Phong ngồi xuống, ánh mắt tối lại: “Vậy thì bình tĩnh chờ kết quả vậy.”