Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 260




Chương 260: Bây giờ chuyện quan trọng nhất là chăm sóc thật tốt cho cô gái của tôi.

Lục Tiểu Hy thở gấp, giơ cái chân phải đẹp không tỳ vết còn nguyên vẹn của mình lên đạp Lạc Thiếu Hoàng một cái: “Tôi chỉ đóng giả bạn gái của anh! Là giả thôi! Có hiểu không?”

Lạc Thiếu Hoàng hừ một tiếng: “Với cái tính cách này của em, muốn thành thật thì cũng phải xem tâm trạng anh đây có vui hay không.”

Lục Tiểu Hy lườm anh một cái, rồi lại tiếp tục ồn ào đòi đi tắm.

Cuối cùng, Lạc Thiếu Hoàng cũng đồng ý.

Lục Tiểu Hy ngâm mình trong bồn tắm, một cái chân được giơ cao lên, cả người nằm chìm trong nước thoải mái nắm chặt mắt lại.

Sau khi tắm xong, cô muốn đi ra ngoài, nhưng cũng không gọi người đàn ông bên ngoài vào giúp đỡ như những gì đã giao hẹn trước, mà chỉ cố dùng một cái chân đứng thẳng người dậy, rồi bước ra khỏi bồn tắm.

Nhưng đột nhiên, vì bàn chân đứng không vững nên cả người ngã sõng soài ra đất!

Lạc Thiếu Hoàng đang đứng đợi ở bên ngoài, nghe thấy có tiếng kêu từ bên trong phát ra, liền vội vàng xông vào phòng tắm.

Nằm dưới nền đất phòng tắm vừa lạnh vừa trơn, Lục Tiểu Hy cảm thấy cả người mình đều đang cứng ngắc, muốn động đậy cũng chẳng động nổi.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không còn sức đâu mà quan tâm đến cơn đau trên người nữa, to giọng hét ra ngoài: “Đừng vào đây!”

Lạc Thiếu Hoàng tuy đang lo lắng muốn chết, nhưng vẫn bị tiếng hét này của cô làm bất động, chỉ đành đứng ngoài cửa, cách một cái cửa phòng tắm lo lắng hỏi: “Tiểu Hy, em làm sao vậy?”

“Tôi…tôi bị ngã rồi.”

Lục Tiểu Hy khóc không ra nước mắt, với tình huống như bây giờ mà cô muốn tự mình bò từ dưới đất lên là chuyện không thể nào.

Nhưng cứ nghĩ đến việc bị Lạc Thiếu Hoàng nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình, cô tình nguyện nằm im ở đây đến mãi mãi cũng được

Âm thanh của Lạc Thiếu Hoàng truyền đến: “Anh đi vào giúp em!”

Lục Tiểu Hy nhất thời trợn tròn hai mắt, còn chưa kịp lên tiếng từ chối, cửa phòng tắm cứ thế bị mở ra.

Một giây sau, Lạc Thiếu Hoàng đã đưa tay ra tắt đi đèn trong phòng tắm.

Bóng tối nhất thời khiến người ta yên tâm, cô cảm nhận được cơ thể của mình được bao bọc bởi chiếc khăn tắm mềm mại, sau đó thân thể nhẹ bẫng, rồi rơi vào vòng tay của Lạc Thiếu Hoàng.

Cơ thể cô đau nhức theo từng động tác của anh, hai tay Lục Tiểu Hy vô thức nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh, cô xấu hổ cúi gằm đầu xuống, cơ thể không ngừng run rẩy.

Anh cẩn thận từng chút một đặt cô xuống giường, rồi lấy tấm chăn nhẹ nhàng che kín người cô.

“Đều tại anh.” Nhìn vào gương mặt bị dọa đến trắng bệch của Lục Tiểu Hy, Lạc Thiếu Hoàng đau lòng không thôi, anh đưa tay gạt mấy sợi tóc dính trên mặt cô ra: “Em bị trẹo chân mà anh còn để em vào phòng tắm một mình.”

“Không phải lỗi của anh.” Lục Tiểu Hy cúi mặt xuống, trong lòng không ngừng trách mắng bản thân.

Lạc Thiếu Hoàng do dự vài giây, cuối cùng mới gượng gạo hỏi một câu: “Có thể để anh xem xem vết thương của em ở đâu không?”

Lục Tiểu Hy hơi dịch chuyển thân thể, nhanh chóng lắc đầu: “Làm sao có thể!”

Anh bất lực nhìn cô một cái, sau đó quay người đi ra ngoài.

Hai mươi phút sau, có một người bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng đi vào biệt thự. Lạc Thiếu Hoàng dẫn cô ấy đi đến trước giường Lục Tiểu Hy, anh giới thiệu: “Đây là bác sĩ Lâm.”

“Nếu như em đã không để anh kiểm tra vậy thì để cô ấy giúp em vậy.” Anh bất đắc dĩ nhún nhún vai, rồi bổ sung một câu.

Phản ứng đầu tiên của Lục Tiểu Hy là ngẩn người ra, sau đó gật đầu, cô nhìn vào mặt của Lạc Thiếu Hoàng nơi mềm mại nhất trong trái tim đột nhiên lún xuống.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mọi việc kiểm tra đều đã xong, vẫn may cú ngã ban nãy không khiến cô bị thương, cũng không khiến bệnh tình trở nặng.

“Chân của cô vẫn cần phải dưỡng thương thêm ba bốn ngày mới có thể đi lại bình thường.” Bác sĩ Lâm nhìn nhìn Lục Tiểu Hy, rồi lại quay qua dặn dò Lạc Thiếu Hoàng vài câu: “Còn nữa, khoảng thời gian sắp tới tốt nhất đừng động nước.”

“Được, cám ơn bác sĩ.”

Sau khi Lạc Thiếu Hoàng tiễn bác sĩ rời đi, lại nhanh chóng quay lại phòng Lục Tiểu Hy.

Cô đang dựa đầu vào chiếc gối mềm mại làm từ lông ngỗng, nhìn anh cứ bận tới bận lui, liền cong môi cười trộm.

Mà đúng vào lúc này, Lạc Thiếu Hoàng vừa hay quay đầu lại, vừa khéo bắt được nụ cười chưa kịp tắt của cô: “Em cười cái gì?”

Ngược lại nụ cười trên mặt Lục Tiểu Hy càng tăng thêm: “Anh làm gì mà cứ quay mòng mòng bên cạnh tôi như vậy? Lẽ nào anh không có việc riêng cần làm sao?”

“Sao lại không có!” Lạc Thiếu Hoàng nghiêm túc đáp lại: “Nhưng, bây giờ chăm sóc tốt cho bạn gái mới là chuyện quan trọng nhất!”

“Cậu Lạc quả nhiên là người đi ra từ vườn hoa!” Trên miệng Lục Tiểu Hy thì nói như vậy nhưng trong lòng sớm đã ngọt ngào như uống mật rồi.

Hai chữ bạn gái từ miệng lục Thiếu Hoàng nói ra, khiến nó không còn đáng ghét như vậy nữa, ngược lại cô còn có chút mừng thầm.

Lạc Thiếu Hoàng ngồi bên cạnh giường, đôi mắt sâu xa khóa chặt lấy cô, không bỏ sót chút biến hóa nhỏ nào trên mặt cô.

“Này, có phải em thích anh rồi không?” Anh đột nhiên lên tiếng hỏi.

Ý nghĩ của Lục Tiểu Hy nhất thời ngưng lại, vài giây sau, cô hơi ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng hừ một tiếng: “Đừng tự luyến nữa được không?”

“Em đừng có vội phủ nhận, anh đã sớm nhìn ra rồi!”

Lục Tiểu Hy trợn mắt một cái, đổi một tư thế thoải mái hơn dựa vào gối lông ngỗng: “Anh biết xem như vậy, thế sao không mở rạp xem bói luôn cho rồi.”

Lạc Thiếu Hoàng tiếp tục nói: “Anh không tin em không có một chút cảm giác nào với tôi!”

“Ai? Tôi?” Lục Tiểu Hy vờ bày ra bộ dạng nghe không hiểu anh nói gì: “Cậu Lạc, có phải anh nên đi khám xem đầu óc có vấn đề gì hay không!”

Sau khi cô nói xong, còn cố tình ngước mắt lên để tăng thêm độ tin cậy, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào mặt Lạc Thiếu Hoàng, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhạt: “Tự luyến cũng là một loại bệnh đấy!”

Lạc Thiếu Hoàng nghe xong, tuy trong lòng không phục nhưng trên mặt lại lộ ra một vẻ thất vọng rất rõ ràng.

Mấy giây trôi qua, anh mới vô cảm nói: “Thì ra muốn bước vào tim em lại khó đến vậy.”

Khuôn mặt tuấn tú ban nãy vẫn vương nụ cười giờ đã treo lên bộ dạng chán nản buồn bã.

Trong lòng Lục Tiểu Hy bắt đầu dấy lên những cảm xúc không thoải mái, nhìn vào gương mặt buồn bã của Lạc Thiếu Hoàng, muốn dỗ dành anh một hai câu nhưng lại nhanh chóng dập tắt suy nghĩ đó.

“Vậy được thôi, nếu như em đã ghét anh đến vậy thì anh cũng chẳng còn gì để cưỡng cầu nữa.” Tầm mắt anh nặng trĩu, những sợi lông mi vừa dài vừa dày che đi đôi đồng tử của anh, khiến người ta nhìn không thấu đoán không ra.

Lạc Thiếu Hoàng chậm rãi đứng dậy, một bên vừa đi về phía cửa phòng một bên vừa tiếp tục nói: “Em cứ ở đây dưỡng thương cho tốt, đợi chân em khỏi rồi anh sẽ không tiếp tục lo cho em nữa.”

Mắt nhìn thấy bóng anh sắp biến mất khỏi cửa phòng, trong lòng Lục Tiểu Hy đột nhiên cảm thấy trống rỗng, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tấm chăn, cô lên tiếng gọi anh lại.

“Lạc Thiếu Hoàng, anh quay lại đây cho tôi!”

Cơ thể Lạc Thiếu Hoàng bỗng chốc ngừng lại, nhưng vẫn không quay đầu: “Em không cần phải quan tâm đến chuyện ảnh khỏa thân bị lộ, nếu như anh đã đồng ý không quan tâm đến em nữa thì tự nhiên cũng sẽ không đi báo thù em.”

Đôi lông mày lá liễu của Lục Tiểu Hy hơi nhăn lại: “Không phải chuyện đó, anh…cứ quay lại đây là được rồi!”

Lạc Thiếu Hoàng từ tốn quay người lại nhìn cô.

“Tôi…tôi…” Cô cắn lấy cánh môi, lúc này lại chẳng thể nói ra câu nào.

“Em muốn nói chuyện gì?”

Giọng nói của Lạc Thiếu Hoàng không có chút ấm áp nào, Lục Tiểu Hy vẫn không nói được gì, đột nhiên, anh giơ tay kéo lấy cô, áp môi mình lên môi cô.

Cô không kịp trở tay, đôi mắt hạnh trợn tròn lên, nhìn anh đang gần trong gang tấc, đôi đồng tử màu hổ phách bị che bởi hàng mi dày, giống như bầu trời về đêm sâu hun hút, nhưng rất mê người.

Vài giây sau, cô chậm rãi khép đôi mắt lại.

Cánh môi của anh chậm rãi rời đi, hai gò má của Lục Tiểu Hy đỏ hồng lên, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Bây giờ anh đã rõ em muốn nói gì rồi.”

Lục Tiểu Hy cảm thấy ngại muốn chết, một giây sau lại bị anh kéo đến ôm chặt vào lòng, Lạc Thiếu Hoàng phủ đầu xuống, nụ hôn lần này bá đạo vô cùng.

Trong nháy mắt, hơi thở đầy nam tính lấp đầy khoang mũi của Lục Tiểu Hy, lý trí của cô đang tan biến từng chút một, không tự nhiên đáp lại anh.

Hơi thở của Lạc Thiếu Hoàng trở nên nặng nề, bàn tay to nắm chặt lấy cái eo thon gọn mềm mại của cô, nhẹ nhàng dùng lực khiến khoảng cách của hai người gần hơn.

Đôi mắt lanh lợi của Lục Tiểu Hy như được phủ thêm một tầng sương mỏng, cô kiên định nhìn chằm chằm vào mặt Lạc Thiếu Hoàng, bỗng nhiên như hiểu ra chuyện gì đó: “Anh lúc nãy… lừa tôi!”

“Hừm.” Lạc Thiếu Hoàng nhướn mày, không chút xấu hổ thừa nhận: “Đó cũng là do em lừa anh trước, anh chỉ được coi là ăn miếng trả miếng mà thôi.”

“Tôi lừa anh?”

Lạc Thiếu Hoàng giơ ngón tay cái ra, ma sát trên đôi môi bị hôn đến sưng tấy của cô, âm thanh khàn khàn: “Tối hôm qua, anh còn chưa động đến chân em, em đã kêu đau rồi, không phải lừa anh thì là cái gì?”

Lục Tiểu Hy ngẩn người ra, có hơi chột dạ rời tầm mắt.

Lạc Thiếu Hoàng áp đôi môi lên tai cô: “Sao nào? Không trả lời được à?”

Cùng lúc nói ra câu này, đôi tay đặt đằng sau lưng cô cũng bắt đầu trở nên không an phận, chậm rãi trượt lên trượt xuống trên làn da mềm mịn mượt như lụa của cô.

Bàn tay đó giống như mang theo một dòng điện, nó lướt qua nơi nào lại khiến nơi đó của cô tê dại, Lục Tiểu Hy hơi dịch chuyển cơ thể, bắt đầu thấy hối hận vì ban nãy không mặc váy vào.

“Anh đừng…” Giữa cánh môi ấm áp mềm mại phát ra một lời kháng nghị nhẹ nhàng không có chút hiệu quả nào, Lục Tiểu Hy có hơi nhếch nhác dùng chăn che lấy cơ thể mình, đề phòng Lạc Thiếu Hoàng bất ngờ tấn công.

Đôi môi của Lạc Thiếu Hoàng nhẹ nhàng cong lên, nụ cười gian tà: “Tối qua vì muốn em nghỉ ngơi trước nên anh mới tương kế tựu kế, em nói xem…hôm nay có phải anh nên thu về chút lợi nhuận không?”

Anh đột nhiên áp người xuống, đè Lục Tiểu Hy dưới người mình, đôi môi mỏng không ngừng hôn xuống, những dấu tích đỏ hồng liên tục được lưu lại trên cổ cô, rồi đến xương quai xanh.

Lục Tiểu Hy lúc này như quân lính tan rã, cô của bây giờ giống như một tòa thành lung lay sắp đổ, nhưng càng đáng sợ hơn là, người tướng quân đứng canh thành trì giờ đã vứt bỏ áo giáp, quỳ gối đầu hàng rồi.

“Anh…làm sao anh biết được?”

Mạch suy nghĩ của Lục Tiểu Hy trở nên hỗn loạn, cố gắng nắm lấy tia lý trí cuối cùng để hỏi anh.

Lạc Thiếu Hoàng ngẩng đầu lên khỏi nơi da thịt mềm mại trước ngực cô, âm thanh nhuốm màu dục vọng càng trở nên trầm thấp: “Bởi vì…anh không thể nào đập vào chân của em được.”

Nói xong câu này, anh hoàn toàn đắm chìm vào cơ thể đẹp đẽ thơm ngát của cô.

Lục Tiểu Hy bất giác đưa tay lên ôm chặt lấy vờ vai vững chắc của anh, nhắm mắt lại, mặc kệ anh đánh chiếm thành trì.

Một tia sáng rực rỡ xuyên qua kẽ hở trên cửa sổ chiếu rọi vào phòng, chiếu đến khuôn mặt của Lục Tiểu Hy.

Nhiệt độ của tia nắng làm nóng mí mắt cô, kéo cô từ giấc mộng tỉnh dậy.

Cô rên nhẹ một tiếng rồi quay người lại, rất kháng cự chuyện phải thức giấc.

Cách tay mảnh khảnh của cô bao quanh lấy cái eo rắn chắc của Lạc Thiếu Hoàng.

Một khoảnh khắc sau đó, âm thanh trầm thấp của anh vang vọng bên tai cô: “Có phải đến lúc dậy rồi không?”

Lục Tiểu Hy nhắm chặt mắt, giọng nói nhỏ nhẹ như đang nói mớ: “Mới có mấy giờ chứ? Tối qua người ta ngủ muộn quá mà.”

Lạc Thiếu Hoàng thấp giọng cười, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô, không ngừng ma sát: “Bây giờ đã là buổi chiều rồi, kiểu gì cũng phải dậy ăn cơm chứ?”