Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 258




Chương 258: Chưa thấy người mẹ nào như vậy.

“Nhưng mà…”

“Cư Hàn Quân vẫn còn trẻ tuổi, con đường sau này còn rất dài, danh dự bị ảnh hưởng thì sẽ là vết nhơ tới hết đời.”

Tần Lệ Phong ở đầu bên kia khẽ sững sờ, nói: “Có lẽ anh ta lấy cái này để cá cược!”

Cư Trọng Hùng bật cười: “Cháu tưởng chú không biết à?”

Tần Lệ Phong trầm mặc.

Chuyện đã rõ như ban ngày thế rồi còn có thể làm được gì nữa.

Cư Trọng Hùng nói: “Nó luôn nghĩ chú quá hà khắc với nó, luôn trách móc nó, nhưng nói thế nào thì nó cũng là con trai của chú, chú không thể mở to mắt nhìn nó ở trên con đường này càng đi càng sai. Nếu như cái nó muốn là công ty này thì được, chú sẽ thành toàn cho nó.”

“Chủ tịch Cư…”

“Để J.L không bị liên lụy, Lệ Phong à, tạm thời hãy từ bỏ kế hoạch hợp tác trước đã, ngày tháng sau này nếu thằng nhóc Cư Hàn Quân mà làm điều có lỗi với cháu thì chú sẽ bồi thường cho cháu.”

“…”

Tần Lệ Phong không nói gì.

Bởi vì nguyên vật liệu lần này không kịp đúng thời hạn, khiến cho diện tích lớn hợp tác với công xưởng bị đình công, không phát được lương cho công nhân, phía nhà máy cũng chẳng giao nổi hàng, toàn bộ đều tìm đến tận cửa gây rối, nhất thời N.S đã rơi vào vòng xoáy dư luận.

“Chủ tịch, thành viên hội đồng quản trị đã tới rồi.” Thư ký đi vào.

Cư Trọng Hùng đứng trước cửa sổ, từ từ quay người lại, nói một câu: “Đi thôi.”

Đi đến phòng họp, thành viên hội đồng quản trị đã ngồi ở đó, Cư Hàn Quân ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải.

Cư Trọng Hùng nhìn anh ta, khóe môi của anh ta cong lên một độ cong đắc ý.

Vị trí chủ tịch, anh ta nhất định phải có được!

Tần Lệ Phong đang ở trong phòng làm việc, thong thả lật dở tài liệu.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Trần Chính Cường đẩy cửa bước vào, đứng trước bàn Tần Lệ Phong: “Giám đốc, chủ tịch tập đoàn N.S đã tự mình nhận trách nhiệm từ chức rồi, do đó con trai của chủ tịch sẽ tiếp nhận chức vụ này.”

Tần Lệ Phong nghe vậy thì trầm giọng xuống, nói: “Ừ. Tôi biết rồi.”

Trần Chính Cường ra ngoài, chân mày Tần Lệ Phong cau lại, dựa người ra sau ghế, quay người nhìn về cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Anh thầm cảm thán trong lòng, ông Cư ngoài miệng càu nhàu nghiêm khắc với Cư Hàn Quân là thế, chứ thật ra đến lúc nguy cấp thì người mà ông ấy muốn bảo vệ đầu tiên vẫn chính là con trai của mình.

Nghe nói Cư Trọng Hùng có nhược điểm trí mạng gì đó, sợ rằng đó chính là tình yêu của ông ta dành cho con trai.

Trong lòng anh xuất hiện một thứ cảm xúc khó nói, anh đứng dậy, từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu vang.

Đổ một nửa rượu vào trong chiếc ly hình vuông, bên trên đọng lại vài giọt nước, Tần Lệ Phong ngửa cổ uống một hơi hết sạch, cảm thấy thoải mái không ít.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Thô lỗ như vậy chắc chắn không phải là Trần Chính Cường, Tần Lệ Phong nhíu mày: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, nhìn thấy người đi vào thì anh nhướng mày: “Cậu Lạc?”

Lạc Thiếu Hoàng mặt không cảm xúc, tâm trạng rõ ràng không mấy vui vẻ, hai tay anh ta đút trong túi, đứng trước mặt Tần Lệ Phong, kiềm chế cơn giận: “Xin lỗi, không có hẹn trước. Tổng giám đốc Tần không đến mức đuổi tôi ra ngoài chứ.”

Ánh mắt Tần Lệ Phong trở nên nặng nề, anh yên lặng quan sát Lạc Thiếu Hoàng: “Đến đã đến rồi, làm gì có chuyện đuổi ra ngoài chứ.”

“Vậy được, tôi có một vấn đề muốn hỏi tổng giám đốc Tần!”

Lạc Thiếu Hoàng không nói hai lời, vào thẳng vấn đề, có thế thấy mấy ngày không nhìn thấy Lục Tiểu Hy đối với anh ta mà nói là một

loại cực kỳ dày vò.

“Cậu muốn hỏi Tiểu Hy à?”

Tần Lệ Phong tiện tay bỏ ly rượu xuống dưới bàn. Ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt sáng tỏ.

“Không sai.” Lạc Thiếu Hoàng gật gật đầu, kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ra ngồi xuống: “Anh là anh trai của Lục Tiểu Hy, chắc sẽ biết cô ấy sắp phải đính hôn chứ?”

Đính hôn?

Tần Lệ Phong ngây người: “Cậu nghe được ở đâu vậy?”

Lạc Thiếu Hoàng như đã lường trước được, khóe môi anh ta cong lên: “Xem ra tin tức này mới chỉ có một mình tôi biết!”

Anh ta nói: “Tiểu Hy không từ mà biệt, tôi tìm cô ấy rất lâu rồi đều không tìm thấy, anh là anh trai cô ấy, đến cả anh cũng không biết sao?”

Giọng của Lạc Thiếu Hoàng có chút mệt mỏi, nghiến răng đáp: “Sau đó, tôi nhận được tin tức cô ấy phải đính hôn với Cư Hàn Quân!”

“Cư Hàn Quân…” Tần Lệ Phong thấp giọng lặp lại cái tên đó.

Điều này là không thể nào, lúc trước quả thật là Cư Hàn Quân và Tiểu Hy có hôn ước, nhưng sau này đã hủy bỏ rồi! Vả lại, Lâm Huyền Vũ biết rõ anh ta là loại người nào, sao có thể để Tiểu Hy gả cho anh ta?

Cùng lúc đó, Lạc Thiếu Hoàng cũng âm thầm quan sát biểu cảm của Tần Lệ Phong, từ sắc mặt kinh ngạc đó có thể thấy rằng anh thật sự không hề hay biết.

Vậy thì chuyện này chỉ có thể là do một người làm.

Tần Lệ Phong và Lạc Thiếu Hoàng dường như cùng lúc ngẩng đầu lên.

“Chuyện này tôi thật sự không biết, hơn nữa cho dù tôi biết thì tôi nhất định sẽ không đồng ý.” Tần Lệ Phong nghiêm mặt: “Là ai làm, tôi nghĩ cậu bây giờ chắc cũng đoán được rồi.”

Lạc Thiếu Hoàng đứng dậy, ánh mắt hung ác: “Thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào ác độc như vậy! Tính toán con trai vẫn chưa đủ, bây giờ lại muốn kéo theo cả con gái vào nữa!”

Anh ta quay người nhanh chóng rời đi.

Tần Lệ Phong không hề phủ nhận, nghiêng người ra phía sau, đổi một tư thế khác ngồi trong chiếc ghế to lớn đó, chuyện đó chắc chắn là chuyện mà Lâm Huyền Vũ có thể làm ra được.

Anh híp mắt lại, mơ hồ cảm nhận ra được gì đó.

Sao đột nhiên Lâm Huyền Vũ lại chuyển chú ý lên trên người Tiểu Hy?

Đến tối, Lục Tiểu Hy nằm trên giường, hai mắt mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm lên trên trần nhà.

Đợi tới nửa đêm, vệ sĩ bên ngoài phòng ngủ đã vơi đi, cô rón rén bò dậy, lặng lẽ xuống dưới giường.

Lục Tiểu Hy mở tủ quần áo, từ trong tủ lôi ra tấm ga trải giường buộc lại thành dây thừng, sau đó buộc chặt lại ở thành ban công, rồi ném một đầu còn lại xuống bên dưới.

Cô ngó ra ngoài cửa sổ, thò người nhìn ra bên ngoài, từ đây cách mặt đất cũng phải tới tám mét, cô cảm thấy có hơi sợ hãi.

Ngẩng đầu ngắm nhìn sắc trời, sợ cứ chần chừ thì sẽ không còn cơ hội nhảy xuống dưới nữa.

Lục Tiểu Hy trấn định tinh thần, dứt khoát bò ra bên ngoài, men theo sợi dây leo xuống bên dưới.

Mỗi lần có leo xuống được khoảng một mét là cảm giác như tiêu hao hết sinh lực của mình, trán Lục Tiểu Hy túa đẫm mồ hôi, ngón tay gầy guộc bị ga giường siết đau nhức.

Thế nhưng cô bây giờ đã không còn lựa chọn nữa.

Cô không dám nhìn xuống dưới, không biết qua bao lâu, cô có cảm giác như mình đã gần hơn tới mặt đất.

Đột nhiên lúc chỉ cách mặt đất một tầng nữa thôi thì trong lùm cây dưới lầu phát ra một thứ tiếng ma sát điếc tai.

Cô hoảng hốt, tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, không cẩn thận lao thẳng xuống dưới.

Bên tai là gió đêm thét gào, Lục Tiểu Hy sợ đến mức nhắm chặt hai mắt đợi bản thân tiếp nhận đau đớn.

Một tiếng rên khẽ vang lên, cô ngã lên trên một thứ gì đó mềm mại.

Cô nghi ngờ ngồi dậy, phát hiện dưới người cô bây giờ đang có người nằm ở đó.

Mà lúc nhìn kỹ người đó là ai thì cô không tin được vào mắt mình mà trợn trừng mắt, khẽ kêu một tiếng.

Lạc Thiếu Hoàng nhìn thấy cô như vậy, bất chấp đau đớn trên người, vội vã bịt chặt miệng cô lại, kéo cô ấn vào trong bụi cỏ phía trước.

Mùi bùn đất hòa lẫn với mùi thơm mát của hoa cỏ, tràn ngập vào trong khoang mũi của Lục Tiểu Hy, cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.

“Đừng lên tiếng!”

Khuôn mặt của Lạc Thiếu Hoàng gần trong gang tấc, Lục Tiểu Hy nhìn vào đôi mắt màu cafe quen thuộc, mơ màng gật gật đầu. Lúc bấy giờ anh ta mới buông Lục Tiểu Hy ra, sau khi nhìn ngó xung quanh thì mới đè thấp giọng xuống: “Đi theo tôi!”

Lục Tiểu Hy hoảng hốt, đúng lúc này lại an tâm hẳn xuống, cô gật đầu, mượn sức lực của Lạc Thiếu Hoàng để đứng dậy, ngay lập tức khẽ kêu một tiếng, rồi lại ngã xuống đất.

Lạc Thiếu Hoàng vội vã ngồi xuống, nhìn thấy cổ chân phải của cô đã sưng một cục to tướng.

Lục Tiểu Hy đau đến mức nhăn nhó mặt mày, rơm rớm nước mắt, ánh mắt ủy khuất hiện lên sự nôn nóng.

Anh ta suy nghĩ giây lát rồi ôm lấy eo của Lục Tiểu Hy, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi vườn một cách nhanh chóng.

Bốn phía tối đen, Lục Tiểu Hy sợ hãi ôm lấy cổ anh ta, cảm nhận được sự an tâm toát ra từ người anh ta.

Anh ta đặt cô vào trong xe, mở cửa xe ra rồi ngồi vào trong đó, không nói lời nào khởi động xe rời đi.

Lục Tiểu Hy bò lên trên cửa sổ, nhìn căn phòng giam lỏng mình càng ngày càng xa hơn, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Bấy giờ trời vẫn chưa sáng, cô nhìn một lúc rồi quay người lại, nhìn Lạc Thiếu Hoàng đang chuyên tâm lái xe: “Sao anh biết tôi ở đây?”

“Anh đến tìm anh trai em, hỏi anh ta có biết chuyện em đính hôn với Cư Hàn Quân không.” Lạc Thiếu Hoàng mắt nhìn thẳng, ngữ khí bình đạm: “Anh ta nói anh ta không biết, anh biết chắc chắn là do mẹ em làm.”

Lục Tiểu Hy kinh ngạc trợn mắt: “Anh nói tôi phải đính hôn á? Lại còn đính hôn với Cư Hàn Quân? Tin tức này đã truyền ra ngoài rồi sao?”

Lạc Thiếu Hoàng trầm mặc, khóe môi nhếch lên đầy khinh thường: “Xem ra cô bị mẹ cô lừa không hề nhẹ đâu.”

Cùng lúc đó anh thở hắt ra một hơi, xem tình trạng này thì Tiểu Hy cũng không hề có ý đó.

Lục Tiểu Hy đột nhiên trầm mặc, ngồi trên ghế lái phụ, cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ gì đó.

Lạc Thiếu Hoàng thấy tình trạng như vậy thì biết điều ngậm miệng lại, để thời gian cho cô bình tĩnh.

Xe chạy đến vùng ngoại thành, sau đó dừng lại ở bên ngoài một biệt thự, Lạc Thiếu Hoàng xuống xe, rồi qua bên kia mở cửa cho cô: “Chúng ta đi thôi.”

Lục Tiểu Hy ngước mắt, nhìn phong cảnh bên ngoài một màu đen kịt thì có chút sợ hãi: “Đây là đâu?”

Không ngờ người con gái bình thường trời không sợ đất không sợ này lại sợ trời tối, trong lòng Lạc Thiếu Hoàng thầm cười khẽ, nhưng vẫn an ủi cô: “Yên tâm, đây là một nơi an toàn.”

Anh bế cô lên, đi đến biệt thự phía trước, quét vân tay, bước vào bên trong thì đèn cảm ứng trong phòng khách bừng sáng.

Thoáng chốc xung quanh trở nên sáng bừng, Lục Tiểu Hy đột nhiên thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lạc Thiếu Hoàng.

Anh bế cô đặt xuống sofa: “Anh đi tìm hộp thuốc với túi chườm đá cho em.”

Lục Tiểu Hy càng xấu hổ hơn, khẽ gật đầu, sau đó hơi ngước mắt lên nhìn theo bóng lưng của Lạc Thiếu Hoàng.

Chiếc áo sơ mi màu trắng giờ đây dính đầy bùn đất và cỏ cây, suy nghĩ của cô bay lượn, nhớ lại tình cảnh lúc bay nãy.

Sao lại trùng hợp như vậy?

Lạc Thiếu Hoàng cầm hộp thuốc đi đến, tỉ mỉ dùng khăn mặt bọc lại một lớp, sau đó mới đặt xuống cổ chân của Lục Tiểu Hy, cẩn thận tí một xoa bóp.

Hai gò má Lục Tiểu Hy đỏ ửng, thấp giọng dò hỏi: “Sao anh lại biết tôi muốn chạy trốn?”