Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 251




Chương 251: Tôi là bạn trai của Tiểu Hy.

“Bà làm cái gì vậy?”

Tần Bảo Đông đột nhiên đứng dậy, sâu trong mắt là lửa giận đỏ sẫm, ông ta trừng to mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mỹ Ngọc.

Tần Bảo Đông rất ít khi nổi giận, nhưng mỗi lần ông ta thật sự nổi giận lên, thì sẽ nổi lên một cơn bão tố phong ba.

Tiêu Mỹ Ngọc đứng yên tại chỗ, lòng bàn tay bà ta chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng bà ta lại không muốn cúi đầu tỏ ra yếu đuối như lúc trước.

Đã bị Tần Lệ Phong ức hiếp tới như vậy, khó có thể đảm bảo được lần sau sẽ không bị trực tiếp đuổi ra đường.

“Tôi làm gì sao? Tôi đã bị người phụ nữ đó tới trước cửa nhà ức hiếp rồi, không lẽ còn phải quỳ xuống nghênh đón mẹ con nhà bọn họ sao?”

Tiêu Mỹ Ngọc tức giận tới nỗi đỏ mặt, bà ta cũng hơi cao giọng lên nói:

“Ông bớt người phụ nữ này người phụ nữ kia lại đi!” Sắc mặt Tần Bảo Đông lạnh lùng, không do dự ngắt lời bà ta, nói tiếp: “Lục Tiểu Hy chỉ là tạm thời ở đây mấy ngày, không có liên quan tới ai hết!”

Nhìn thấy Tần Bảo Đông không có ý định để Lục Tiểu Hy rời đi, Tiêu Mỹ Ngọc cười nhạt một tiếng: “Hôm nay con gái đến, nói không chừng ngày mai người làm mẹ cũng sẽ đến, tới lúc đó người một nhà các người ở bên nhau, thì tôi là cái gì hả?”

“Đủ rồi!” Lửa giận trong lòng Tần Bảo Đông cuối cùng cũng bùng cháy lên, ông ta đi thẳng đến trước mặt Tiêu Mỹ Ngọc, vươn tay túm vạt áo trước ngực bà ta, thấp giọng nói bên tai của bà ta: “Tôi thấy bà xấc láo lắm rồi đó, nếu như để tôi lại nghe được những lời nói như thế này nữa…”

Một áp lực đáng sợ đè lên lồng ngực của Tiêu Mỹ Ngọc, cổ họng bà ta thắt lại, hai mắt đỏ bừng không chút nhượng bộ nhìn Tần Bảo Đông.

Cuối cùng, khi bà ta sắp không hít thở được nữa, Tần Bảo Đông đột nhiên thả bà ta ra.

Chân của Tiêu Mỹ Ngọc đứng không vững, bà ta ngã xuống tấm thảm trải sàn mềm mại.

Tần Bảo đông không thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái, ông ta nhặt sách ở dưới đất lên, rồi ngồi trở lại ghế.

“Cút ra ngoài!”

Âm thanh không cao không thấp truyền đến tai Tiêu Mỹ Ngọc, giống như một tiếng sấm, hai mắt của Tiêu Mỹ Ngọc trở nên đen láy, bà ta đứng dậy, lảo đảo đi ra khỏi phòng.

Tiêu Bảo Lộc quay lại nhà họ Tần, nhìn thấy xung quanh không có ai, ngoại trừ tiếng khóc yếu ớt trong phòng ngủ của mẹ anh ta, anh ta bước lên tầng hai, mở cánh cửa được đóng kín.

Chỉ nhìn thấy Tiêu Mỹ Ngọc ngồi bên mép giường, quay lưng lại với mình.

Tiêu Bảo Lộc hơi nhíu mày, chậm rãi đi tới: “Mẹ, mẹ tìm con sao?”

Nghe được âm thanh, Tiêu Mỹ Ngọc xoay người nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc, đôi mắt của bà ta đã sưng đỏ lên vì khóc.

“Mẹ, mẹ sao vậy?”

Nhìn thấy mẹ mình như vậy, trong lòng Tiêu Bảo Lộc vừa đau đớn lại vừa nghi ngờ, anh ta nhíu chân mày chậm rãi nói: “Có phải là cãi nhau với bố không? Con đi tìm ông ấy.”

Tiêu Bảo Lộc xoay người định đi, nhưng bị Tiêu Mỹ Ngọc nắm cổ tay lại.

“Đừng đi…” Tiêu Mỹ Ngọc khóc tới mức khàn giọng: “Đi đóng cửa lại đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Tiêu Bảo Lộc đi đóng cửa phòng lại, rồi bước tới ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mỹ Ngọc.

Bà ta nhẹ nhàng chạm vào má của con trai, mơ hồ nói: “Thấm thoát mới đây mà con trai Bảo Lộc của mẹ đã lớn như vậy rồi.”

Trong lòng Tiêu Bảo Lộc nảy sinh nghi ngờ, đang định hỏi cho rõ ràng thì Tiêu Mỹ Ngọc lại nói tiếp: “Nhưng mà cái nhà họ Tần này đều ruồng bỏ con, không cần con, không biết hai mẹ con chúng ta còn có thể ở đây được bao lâu nữa.”

Tiêu Bảo Lộc khẽ cau mày, có chút bất mãn nói: “Mẹ, sao mẹ lại nói đến chuyện này?”

“Lẽ nào không phải sao?” Tiêu Mỹ Ngọc rưng rưng nước mắt: “Con là con trai của nhà họ Tần, nhưng mà đồ đạc trong nhà này lại không có thứ gì thuộc về con.”

Bà ta càng nói càng kích động: “Những ngày tháng ăn nhờ ở đậu này đã qua bao nhiêu năm nay, rồi cũng sẽ có ngày bị quét ra đường, bây giờ mẹ mới nghĩ tới điều này, liền cảm thấy rất sợ hãi.”

Trên mặt Tiêu Bảo Lộc lóe lên vẻ thiếu kiên nhẫn, anh ta nhẫn nại, tiếp tục nói: “Mẹ, chúng ta đừng nhắc đến việc này nữa nha, dù có mang họ Tần hay không thì cũng chỉ là một cái họ thôi.”

“Đứa con ngốc nghếch này.” Tiêu Mỹ Ngọc cười khổ, cay đắng nhìn chằm chằm Tiêu Bảo Lộc: “Nhìn thấy anh trai mình có tất cả, con thật sự không có chút ghen tị nào sao?”

Vừa nghĩ tới khuôn mặt Tần Lệ Phong, trong lòng Tiêu Mỹ Ngọc liền dấy lên sự hận thù!

Vào lúc này, cuối cùng thì Tiêu Bảo Lộc cũng nhận ra được điều bất thường ở bà ta, anh ta đứng dậy, nhíu mày, ngữ khí không nặng không nhẹ: “Mẹ, anh đối với chúng ta rất tốt, con cũng không có suy nghĩ với những sản nghiệp của cái nhà này, mẹ đừng để lòng mình sinh ra oán hận!”

Tiêu Mỹ Ngọc giật mình, tầm mắt rơi trên khuôn mặt của Tiêu Bảo Lộc, trầm mặc nhìn anh ta một hồi, rồi mới mỉm cười một cách kín đáo: “Nào có, hôm nay mẹ đã nói với bố con mấy câu, đều là mấy lời tức giận, con đừng tưởng là thật đó.”

Tiêu Bảo Lộc nhìn mặt Tiêu Mỹ Ngọc rất lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy nếu không còn việc gì, thì con về công ty làm việc tiếp đây.”

Tiêu Bảo Lộc dừng lại một chút, nói: “Mẹ, mẹ đừng quá bận tâm, vẫn còn con ở đây.”

Tiêu Mỹ Ngọc nghe vậy liền gật đầu nặn ra một nụ cười: “Đúng, mẹ còn có Tiêu Bảo Lộc của mẹ mà.”

Nói xong, bà ta đứng dậy, muốn đi tiễn Tiêu Bảo Lộc ra cửa.

Tiêu Bảo Lộc xua tay: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Anh ta bước ra khỏi phòng, tiện thể đi một vòng quanh cửa.

Một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, ý cười trên mặt Tiêu Mỹ Ngọc biến mất, bà ta đứng sau cánh cửa, lắng nghe tiếng Tiêu Bảo Lộc bước xuống lầu.

Đột nhiên, bà ta nhếch khóe môi, cười lạnh: “Tiêu Bảo Lộc, con quá lương thiện rồi, có một số chọn lựa, mẹ làm thay con vậy.” Trong căn phòng u ám, Tiêu Mỹ Ngọc đứng bất động phía sau cánh cửa, hai mắt lạnh lẽo.

Sáng sớm hôm sau, Tần Bảo Đông bước xuống lầu chỉ thấy Tiêu Mỹ Ngọc đứng ở đầu cầu thang bộ, ý cười đầy mặt nhìn ông ta.

“Bảo Đông, ông tỉnh rồi à.”

Bà ta cười nhẹ nhàng, chào hỏi Tần Bảo Đông như thường ngày, dường như hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả.

Tần Bảo Đông nghiêm mặt, nhàn nhạt ậm ừ một tiếng, rồi đi thẳng tới bàn ăn.

Tiêu Mỹ ngọc giả vờ không nhận ra sự lạnh nhạt của ông ta, đi theo phía sau, rồi ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Tần Bảo Đông ngồi trên ghế, dường như vô tình liếc nhìn về phía cửa phòng Lục Tiểu Hy. Tiêu Mỹ Ngọc nhìn theo ánh mắt ông ta, vội vàng nói: “Cô Lục vẫn còn đang ngủ, chúng ta ăn trước đi, rồi tôi sẽ để một phần hâm nóng mang cho cô ấy.”

Bất ngờ trước hành vi của Tiêu Mỹ Ngọc, ánh mắt Tần Bảo Đông cuối cùng rơi trên người bà ta.

Trong ánh mắt thâm thúy đó ngoài ngạc nhiên ra còn có thăm dò.

Tiêu Mỹ Ngọc không dám đối diện nhìn ông ta, vội vàng nói: “Tôi đã nấu súp cá diếc mà ông thích nhất, để tôi múc cho ông một bát trước nha.”

Tần Bảo Đông không nói gì mặt không biểu cảm nhìn bà ta đặt bát canh cá nhỏ màu trắng đục trước mặt.

Tiêu Mỹ Ngọc cũng múc cho mình một chén, nhưng lại không ăn, cho đến khi Tần Bảo Đông uống gần hết chén canh, mới nhìn ông ta cười: “Ngon không? Người ta nấu mất cả buổi sáng đó.”

Tần Bảo Đông im lặng không trả lời, cho đến khi uống nhìn thấy đáy của bát canh thì mới nhàn nhạt đáp: “Cũng không tệ.”

Lúc này Tiêu Mỹ Ngọc mới thở nhẹ ra một hơi, bà ta cẩn thận nhìn biểu hiện của Tần Bảo Đông: “Nghĩ kĩ lại, chuyện ngày hôm qua…chính là do tôi bụng dạ hẹp hòi, ông đừng để ý. Cô Lục ở nhà chúng ta, muốn ở bao lâu cứ ở, tôi sẽ không nói gì nữa đâu.”

Dưới sự yếu đuối của bà ta, thái độ của Tần Bảo Đông cũng dịu đi nhiều.

Tần Bảo Đông đặt bát xuống bàn, nhìn Tiêu Mỹ Ngọc: “Lục Tiểu Hy chỉ là một đứa trẻ, sẽ không liên quan đến bất kỳ chuyện gì khác, bà cũng đừng có nghĩ nhiều quá.”

Tiêu Mỹ Ngọc ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Tần Bảo Đông ăn xong bữa sáng, lại quay trở lại thư phòng, còn bà ta lại ngẩn người ngồi nhìn bát canh cá trên bàn, bát canh cá trước mặt đó bà ta không hề đụng vào.

Tiêu Mỹ Ngọc nhìn vào bát canh lấp lánh ánh sáng mờ nhạt, trên mặt lộ ra âm mưu sâu xa.

Không ai biết được rằng, trong bát canh cá diếc mà Tần Bảo Đông thường uống, đã có bỏ vào một chút cam thảo thái nhỏ.

Liều lượng không lớn, nhưng theo thời gian sẽ làm suy kiệt sinh lực của con người, còn có thể làm cho thần không biết quỷ không hay.

Bà ta đứng dậy, đổ phần canh còn lại xuống cống, lạnh lùng nhìn nước canh màu trắng nhạt chảy thành một vòng xoáy nhỏ rồi biến mất.

…..

Buổi trưa, Lục Tiểu Hy đang đứng cạnh bàn ăn sắp xếp lại bát đũa thì đúng lúc này, tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.

Lục Tiểu Hy chạy ra ngoài mở cửa, vẻ mặt chợt đanh lại.

Chỉ nhìn thấy Lạc Thiếu Hoàng đứng ở cổng, đang nhìn cô ta cười.

Lục Tiểu Hy không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Vốn dĩ Lục Tiểu Hy muốn trốn ở đây một thời gian, nhưng lại không ngờ người này lại thật sự đuổi theo tới đây!

Suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong lòng, cô định đóng cửa, nhưng lại bị Lạc Thiếu Hoàng đưa tay ngăn cản.

Nét mặt lục Tiểu Hy biến sắc, thấp giọng cảnh cáo: “Làm sao mà anh tìm được tới đây hả?”

Lạc Thiếu Hoàng đứng ngoài cửa hơi vênh mặt lên, gặp lại nhau sau mấy ngày xa cách, thật sự cuốn đi những u ám trong lòng anh ta: “Đùa à, cũng không nhìn xem anh là ai.”

Lục Tiểu Hy liếc nhìn anh ta một cái, không nói không rằng muốn đóng cửa lại.

Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng của Tần Bảo Đông từ nhà ăn vọng ra.

“Tiểu Hy, con làm gì ở ngoài cửa vậy?”

Trong mắt Lục Tiểu Hy xẹt qua một tia hoảng loạn, đang định trả lời, thì lại bị Lục Thiếu Hoàng cướp lời trước.

Một tay anh ta chống vào cửa, một bên hét vọng vào nhà: “Con chào bác Tần, con là bạn trai của Tiểu Hy…”

“Anh!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Tiểu Hy hơi ửng hồng, nhìn chằm chằm anh ta như một lời cảnh cáo, nhưng lại bị đối phương hoàn toàn không để ý tới.

Một lúc sau, Tần Bảo Đông đi ra tới cổng, ông ta cau mày nhìn Lạc Thiếu Hoàng mấy lần sau đó lại nhìn Lục Tiểu Hy: “Chuyện này cuối cùng là như thế nào vậy?”

Lục Tiểu Hy hơi sững người, mặt đỏ bừng xấu hổ, chỉ đành để cho Lạc Thiếu Hoàng vào nhà trước.

Lạc Thiếu Hoàng đi tới cửa, mỉm cười và khẽ cúi đầu chào Tần Bảo Đông: “Con chào bác Tần, con tên là Lạc Thiếu Hoàng, là bạn trai của Lục Tiểu Hy!”

Vốn dĩ Lục Tiểu Hy đang thất thần, sau khi nghe đến hai chữ “bạn trai”, thì liền giống như một con mèo con xù lông lên vậy: “Không phải đâu!”

Tần Bảo Đông suy nghĩ hồi lâu, nhìn thần thái bĩnh tĩnh của Lạc Thiếu Hoàng, rồi lại nhìn Lục Tiểu Hy đang mất bình tĩnh trước mặt, trong lòng cũng hiểu được phần nào.

Mặt Tần Bảo Đông không biểu cảm gì nhìn Lạc Thiếu Hoàng, qua mấy giây sau ông ta nói: “Nếu đã đến rồi, thì không bằng ở lại ăn bữa cơm đi.”

Nói xong, Tần Bảo Đông mặc kệ hai người bọn họ, xoay người chậm rãi đi về phía nhà ăn.

Lúc này Lạc Thiếu Hoàng mới quay đầu lại nhìn lục Tiểu Hy, thè lưỡi nhìn cô, sau đó vênh váo đi theo.

Lục Tiểu Hy nhịn đến nghẹt thở, nhưng chỉ có thể hung ác nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta.