Chương 232: Hiện tại tôi thật sự có chút ghét anh ta.
Tần Bảo Đông còn nói: “Được, chuyện của mày tao không xen vào, cũng không muốn quản. Nhưng mày đừng quên, nếu ép cô ta, thì bất cứ chuyện gì cô ta cũng làm được! Đến lúc đó, nếu như bởi vì mày mà liên lụy đến nhà họ Tần hoặc là công ty, vậy thì tao cũng không đồng ý!”
“Tôi biết mình nên làm gì.”
Tần Lệ Phong cúp điện thoại, lời nói của Lâm Huyền Vũ trước khi đi cứ văng vẳng bên tai.
Bà ta đang uy hiếp anh, nếu không rời khỏi Tô Phương Dung, bà ta sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để hủy hoại cô ấy. Nhớ tới lúc trước truyền thông điên cuồng công kích, anh nhíu chặt lông mày. Lâm Huyền Vũ nói được thì sẽ làm được, ánh mắt Tần Lệ Phong trở nên âm trầm.
Anh tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, tuyệt đối không!
Dựa vào những gì Trần Chính Cường báo cáo lại trong quá trình theo dõi Lâm Huyền Vũ, đúng như anh dự đoán, Lâm Huyền Vũ thật sự có gặp mặt Cư Hàn Quân. Thêm vào đó là tài liệu xét nghiệm DNA được bí mật gửi từ nước ngoài về, càng làm cho anh yên tâm hơn.
Oán niệm đối với Lâm Huyền Vũ lại tăng thêm một phần. Anh đứng ở trong phòng làm việc, lông mày nhíu chặt, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Ngay lúc này, Trần Chính Cường bước vào: “Tổng giám đốc Tần, ông Cư ở bên kia, chúng ta cũng nên đi thôi.”
“Ừm.”
Trong văn phòng bộ phận phát triển, Phú Quý và Molly ngồi bên cạnh Tô Phương Dung, tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
“Đang yên đang lành, sao lại muốn đẩy lùi hôn lễ chứ?”
Tô Phương Dung cũng lắc đầu: “Tôi không biết.”
Không khó để nhận ra, trong lời nói của cô có chút thất vọng.
“Nhớ lại ngày đó, Tần Lệ Phong về đến nhà, chỉ hời hợt nói một câu hôn lễ có thể sẽ bị đẩy lùi, sau đó cũng không giải thích gì thêm.”
Phú Quý trừng mắt lên: “Sao cô không hỏi lại chứ?”
Tô Phương Dung không nói lời nào, Molly lại nói: “Chuyện này làm sao hỏi chứ? Cũng không thể hỏi trực tiếp tổng giám đốc được, không lẽ đi hỏi “tại sao anh không cưới em” à?”
Tô Phương Dung cúi đầu, môi mấp máy. Phú Quý nhìn cô như vậy, nhanh miệng nói: “Ôi, thật ra thì dạo này công ty mình có nhiều việc cần giải quyết mà.” Nói xong còn liếc mắt với Molly.
Molly cũng tranh thủ gật gật đầu: “Đúng đúng, quả thật là có chút bận.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Phú Quý và Molly đều biết, thật ra cô ấy rất mong chờ.
Lúc này, giám đốc Ngôn muốn cô đi đến phòng kinh doanh lấy tài liệu, Tô Phương Dung “vâng” một tiếng rồi ra khỏi văn phòng.
Đứng trong thang máy, cô nhìn dãy số trước mắt, dừng tại tầng này, cô chậm rãi bước vào, không nghĩ tới vừa mở cửa đã thấy Tần Lệ Phong. Cô sửng sốt một lúc, nhưng rất nhanh liền tươi cười, gọi một tiếng tổng giám đốc Tần, sau đó đi vào.
Tần Lệ Phong lập tức hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Đến phòng kinh doanh lấy tài liệu.”
Anh nhíu mày: “Sao lại biến em thành chân chạy vặt rồi?”
Trần Chính Cường đứng sau anh, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt không thể tin được, những lời này sao có thể từ miệng của một ông chủ nghiêm khắc nói ra nhỉ!
Tô Phương Dung cảm thấy những lời này thật xấu hổ, thấp giọng nói: “Em làm những chuyện này thì cũng bình thường thôi mà!”
“Bình thường sao? Em vừa mới khoẻ lại đấy!”
Càng nói càng không vui: “Anh nói em ở nhà nghỉ ngơi thêm, em lại không nghe.”
Lúc này, cửa thang máy mở ra, có rất nhiều người đi vào, Tô Phương Dung ngoài cười nhưng trong không cười, liếc anh một cái: “Tổng giám đốc Tần, tôi đến nơi rồi.”
Cô bước nhanh ra khỏi thang máy, cả khuôn mặt của Tần Lệ Phong hiện ra vẻ khó chịu, Trần Chính Cường giống như không sợ chết, còn thêm dầu vào lửa: “Phòng kinh doanh hình như không phải tầng này mà…”
Đụng phải ánh mắt lạnh lùng của anh, Trần Chính cường lập tức mỉm cười: “Tổng giám đốc Tần có được những nhân viên yêu nghề, tài giỏi và chăm chỉ làm việc như thế, hoàn toàn là do tài đức của tổng giám đốc Tần đây!”
Tần Lệ Phong nhếch khoé môi, hạ đuôi lông mày: “Trước đây tôi không phát hiện ra cậu lại biết ăn nói như vậy đấy.”
“Là nhờ tài lãnh đạo của anh thôi.”
“Ừm.” Anh gật đầu, cửa thang máy lại mở, nhanh chân đi ra ngoài, âm thanh sàn sạt lướt qua.
“Tháng này tôi muốn cử người đến bộ phận phía Nam điều tra nghiên cứu, đang đau đầu không tìm được người nào, hiện tại tìm được rồi.”
Bộ phận phía nam? Cái nơi cằn cỗi đến nỗi chim còn không có chỗ để đẻ trứng á?
“Tổng giám đốc!”Trần Chính Cường kêu rên một tiếng: “Xin hãy nương tay!”
Tô Phương Dung bưng tài liệu chậm rãi trở về, có người sau lưng tiến lên, không nói năng gì liền cầm lấy tài liệu trong tay cô: “Mấy người kia thật là không biết thương hoa tiếc ngọc, đồ nặng như vậy mà để chị bưng một mình!” Tiêu Bảo Lộc ôm chồng tư liệu, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, cười tủm tỉm: “Nhìn thấy tôi, có phải cảm thấy rất kinh ngạc? Có phải cảm thấy tôi rất đẹp trai hay không?”
Tô Phương Dung bật cười thành tiếng: “Ừm, rất đẹp trai, đến chị cũng không dám nhìn thẳng luôn đó.”
“Vậy thì không được rồi! Người khác có nhìn hay không tôi không quan tâm, nhưng chị thì phải nhìn, nhìn đến khi nào hoàn toàn say mê thì thôi!” Anh ta nửa thật nửa đùa nói.
Tô Phương Dung tự hiểu rằng những lời này đều là trò đùa, cười nói: “Nhiều cô gái say mê em nhiều như vậy, cần gì chị say mê em chứ.”
“Cần chứ sao không!” Anh ta khoa trương nói: “Tôi chỉ cần chị say mê tôi là đủ rồi.”
Tô Phương Dung sững sờ, từ trong ánh mắt của anh ta, không tìm ra một chút ý đùa nào, cô lập tức nhìn sang hướng khác: “Giám đốc Tiêu, đây là công ty đó, em đừng đùa giỡn với nhân viên như vậy được không?”
“À.” Tiêu Bảo Lộc thu lại ánh mắt, có chút tùy ý nói: “Nếu là nhân viên, trong mấy phút là có thể hạ gục, nhưng đây lại không phải là nhân viên bình thường, mà là người phụ nữ của anh tôi, chị nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”
Tô Phương Dung nghe thấy, trong lòng vô cùng hốt hoảng, nếu cứ tiếp tục nói về vấn đề này, cả hai đều sẽ ngại ngùng.
Cô vội vàng lấy lại tài liệu: “Em cứ đưa cho chị đi, sắp đến nơi rồi.”
Tiêu Bảo Lộc nghiêng người sang, thân thể cao lớn chắn trước tầm mắt của cô, ánh mắt rủ xuống, trong mắt anh ta là bóng hình của cô: “Sao lại tránh né tôi chứ?” Anh ta ép hỏi, mặc kệ ánh mắt của người xung quanh, làm cho Tô Phương Dung không được tự nhiên.
Cô tranh thủ thời gian cười giỡn nói: “Đâu có, giám đốc Tiêu đừng nghĩ oan cho tôi chứ!”
Nhưng anh ta không cười, vẫn chăm chú nhìn cô: “Tôi nói rồi, chỉ cần anh ta không tốt với chị, tôi sẽ đoạt chị về tay tôi!”
Đến đây Tô Phương Dung cũng không cười nổi nữa: “Tiêu Bảo Lộc…”
“Tôi nghe nói, hôn lễ sẽ đẩy lùi về sau.”
Cô ngừng lại một lúc, muốn nhanh chóng giải thích, nhưng Tiêu Bảo Lộc lại nói: “Nếu là tôi, chuyện có lớn bằng trời đi nữa cũng không ảnh hưởng đến việc tôi cưới người mình yêu!”
Anh ta dường như đã ném xuống một viên đá nhỏ trong lòng Tô Phương Dung, mặc dù không dậy sóng, nhưng lại phá vỡ đi bình yên vốn có.
Hoặc là, trong lòng cô sớm đã gieo xuống mầm mống của sự bất an, chỉ là mới phát hiện ra mà thôi.
Tóm lại, cái cảm giác này khiến cho cô rất khó chịu.
“Tiêu Bảo Lộc.” Cô ngước mắt nhìn anh ta, nói: “Nếu như chị là em, mặc kệ người ta nói ra nói vào, cũng không ảnh hưởng đến lòng tin của chị đối với anh trai mình.”
Lần này tới lượt Tiêu Bảo Lộc sửng sốt, Tô Phương Dung tiếp nhận tài liệu trong tay anh ta: “Tình cảm riêng tư của em chị không có quyền tra hỏi, tuy nhiên, chị không thích cách em chất vấn về thái độ của anh ấy. Đừng quên rằng, anh ấy mới là người thân của em.”
Cô xoay người rời đi, đi được vài bước, sau lưng truyền đến âm thanh thở dài của Tiêu Bảo Lộc.
Anh ta bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, lẩm bẩm nói: “Trước đó luôn có người cảm thấy tôi ghen ghét với anh ta, có trời mới biết, tôi chẳng có hứng thú gì với anh ta cả! Nhưng bây giờ…”
Ánh mắt của Tiêu Bảo Lộc trở nên chấp nhất, từng câu từng chữ: “Tôi thật sự có chút ghét anh ta rồi đấy.”
Tô Phương Dung không hề dừng lại, bước nhanh trở về.
Nhìn thấy Cư Trọng Hùng, Tần Lệ Phong cũng không che dấu, thoải mái bày tỏ mục đích đến đây. Thật ra không cần nói ra, ông Cư cũng đoán được rồi.
Ông ta ngồi trên ghế, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, sắc mặt căng thẳng, thật lâu không mở miệng nói câu nào.
Biết ông ta cần thời gian để tiếp thu mọi chuyện, Tần Lệ Phong cũng không vội vàng, yên tĩnh ngồi xuống.
Một hồi lâu sau, Cư Trọng Hùng nghiêng đầu nhìn anh: “Cháu dựa vào đâu mà chắc chắn rằng, giữa cháu và con trai chú, chú sẽ chọn cháu đây? Nói cách khác, cho dù Cư Hàn Quân có làm gì đi nữa, nó vẫn là con trai của Cư Trọng Hùng!”
Tần Lệ Phong lạnh nhạt nói: “Cháu không bắt chú phải chọn lựa, chỉ có thể chọn một trong hai, biết rõ anh ta trượt dài trên con đường sai trái, cháu chỉ giúp chú kéo anh ta trở về thôi.”
Cư Tĩnh Nghiên nhìn chằm chằm anh ta nửa ngày, phút chốc lại hỏi: “Hiện tại Cư Hàn Lâm đang ở bên chỗ cháu?”
“Vâng, đúng vậy.”
Nhìn thấy sự thẳng thắn của anh, ánh mắt Cư Trọng Hùng rũ xuống, chậm rãi nói: “Ngay cả trẻ con cũng chọn tin tưởng cháu, không muốn ở bên cạnh nó, đủ để biết nó ngu xuẩn đến mức nào.”
Tần Lệ Phong hơi khựng lại một chút, chẳng lẽ, Cư Trọng Hùng đã biết Cư Hàn Lâm không phải là con của nhà họ Cư? Nhưng đã nhiều năm như vậy, ông ta cũng chưa bao giờ đề cập đến!
Anh không khỏi dò xét người ở trước mặt này thêm lần nữa, đúng là thâm sâu khó lường, ông ta hẳn là có thể đoán được, mình tìm đến ông ta ngỏ lời hợp tác là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ như vậy, Tần Lệ Phong cũng không còn gì bận tâm nữa, nói thẳng: “Anh ta câu kết với bà Lục, một bên muốn cứu công ty, một bên muốn đạp đổ công ty, chỉ là trước mắt chưa có được năng lực đó. Cho nên sẽ trăm phương nghìn kế lợi dụng những ai, những mối quan hệ nào hữu ích. Chỉ cần còn một tia hy vọng, cũng sẽ không từ bỏ. Mà chuyện cháu phải làm, chính là khiến bọn họ không thể làm gì, hoàn toàn thua cuộc!”
Cư Trọng Hùng nghe vậy, chậm rãi nói: “Nói ra kế hoạch của cháu đi.”
Lâm Huyền Vũ đẩy ra cửa phòng của con gái mình là Lục Tiểu Hy.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Lục Tiểu Hy ngồi trên sàn nhà, ngóc đầu lên nhìn mẹ mình: “Nếu như mẹ lại muốn nói chuyện công ty, vậy thì đừng phí nước bọt nữa.”
Lâm Huyền Vũ đi qua, ngồi lên ghế: “Con không đồng ý với cách làm của mẹ sao?”
Lục Tiểu Hy liếc mắt, đứng lên nép vào chiếc ghế sô pha đối diện, kéo gối ôm qua: “Mẹ, mặc dù con không có tình cảm gì với Tần Lệ Phong, nhưng con cũng biết, đó là anh con. Trước đó mẹ muốn tìm anh ấy trợ giúp cho công ty chúng ta, được, không vấn đề gì! Tuy nhiên, mẹ lại dùng thủ đoạn vụng về như vậy, con không thể nào chấp nhận được.” Lục Tiểu Hy là người như vậy đấy, cô rất tán thưởng những tên tiểu nhân quang minh chính đại, khinh bỉ những người hay có thói ngụy quân tử!
Tiêu biểu là Cư Hàn Quân!
Lâm Huyền Vũ Nhìn cô, ánh mắt nhu hoà đi rất nhiều: “Con đó, thật sự là giống y chang bố con mà.”
Lục Tiểu Hy tự giễu cười một tiếng: “May mắn là con giống ông ấy.”
Lâm Huyền Vũ khẽ giật mình, sau đó thở dài một tiếng: “Con nghĩ là mẹ muốn như vậy sao? Nhưng Lệ Phong đâu dễ dàng chịu sự chi phối của người khác. Mẹ không dùng chút thủ đoàn này sao được? Chỉ cần có thể kéo Lệ Phong với Lạc Thanh Tâm lại với nhau, cho dù không có J.L thì cũng có nhà họ Lạc trợ giúp, chúng ta có thể vượt qua ải này!”
Lục Tiểu Hy lắc đầu: “Mẹ không thể tách hai người bọn họ ra được.”
Mặc kệ mẹ nghĩ như thế nào, cô ta cũng đứng dậy rời đi: “Tối nay con không về ăn cơm đâu.”