Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 231




Chương 231: Từ bây giờ chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa!.

Tần Lệ Phong ngồi vào ghế của mình, ngước mắt nhìn bà ta: “Xin hãy buông tha cho cuộc sống của tôi, trước kia, bà chưa từng nhúng tay vào, về sau cũng nên như vậy đi. Đây là lời duy nhất tôi muốn nói với bà.”

Lâm Huyền Vũ ngồi thẳng lưng, lặng lẽ nhìn anh: “Đừng quên, mẹ là người thân duy nhất của con.”

“Hả? Phải không? Bà không nói thì tôi cũng quên mất.” Tần Lệ Phong nhếch khoé miệng, mỉa mai nói.

“Được, chuyện này tạm thời không nhắc đến, vậy Tô Phương Dung đâu?”

Sắc mặt Tần Lệ Phong chìm xuống: “Cô ấy cũng không liên quan gì đến bà!”

“À, con cũng ghé qua bệnh viện rồi nhỉ. Kết quả kiểm tra thế nào?” Tần Lệ Phong không nói chuyện, chỉ là ánh mắt ngày càng lạnh hơn.

“Phong à, con có thể oán hận mẹ, nhưng vấn đề này, mẹ sẽ kiên quyết giữ vững lập trường của mẹ! Mẹ sẽ không mắt nhắm mắt mở, để cho các con làm ra loại chuyện trái với luân thường đạo lý này!” Bà ta nói vô cùng chính nghĩa liêm minh.

Tần Lệ Phong trong phút chốc cười lạnh lắc đầu: “Bà cho rằng tôi sẽ coi trọng những thứ kia sao?”

Lâm Huyền Vũ khựng lại, không nghĩ rằng anh sẽ điên cuồng đến thế, lập tức la mắng: “Dừng mấy việc ngu xuẩn này lại đi! Lỡ như chuyện này lộ ra, chắc chắn đời con sẽ tàn!”

Sắc mặt Tần Lệ Phong không hề biến chuyển, chậm rãi nói: “Không phiền bà quan tâm.”

“Mày…” Lâm Huyền Vũ tức đến nói không nên lời, một lúc sau mới ép buộc chính mình tỉnh táo trở lại, chậm rãi nói: “Mẹ sẽ không trơ mắt nhìn con tự hủy hoại chính mình!”

“Cho nên? Bà muốn làm gì? Chạy đến trước mặt truyền thông vạch trần?”

Lâm Huyền Vũ nhướng mày: “Tại sao không?”

Ánh mắt Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn bà ta, Lâm Huyền Vũ lại nói ra mấy lời thâm tình: “Phong à, con đừng trách mẹ, mẹ chỉ muốn tốt cho con, con nhất định phải chia tay với Tô Phương Dung, nó không hợp với con, càng sẽ hủy hoại con!”

Tần Lệ Phong nhìn bà ta rất lâu, mới từ từ lên tiếng: “Vậy thì, bà cảm thấy ai sẽ thích hợp với tôi?”

Lâm Huyền Vũ cong khoé môi, thái độ hoà hoãn hơn chút: “Mẹ cảm thấy, Lạc Thanh Tâm, con gái của tổng giám đốc Lạc Minh cũng không tệ, lần trước gặp qua con bé, vẻ ngoài rất xinh đẹp, cũng rất thông minh.”

“Nhà họ Lạc sao?” Tần Lệ Phong lẩm bẩm mấy câu, không nhanh không chậm nói: “Là cái nhà có một công ty rất tiềm lực, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã phát triển rất tốt.”

“Đúng, chính là nhà họ Lạc!” Ánh mắt của Lâm Huyền Vũ không khỏi sáng lên. Nhìn anh không có biểu cảm khó chịu gì, nhân lúc còn nóng mà rèn sắt, nói: “Bất kể là ngoại hình hay thực lực, con với Lạc Thanh Tâm đều rất xứng đôi!”

Tần Lệ Phong cười hai tiếng, nhìn không ra cảm xúc thật: “Hoá ra, bà đã sớm sắp xếp xong xuôi.”

Nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, Lâm Huyền Vũ chuyển hướng nói: “Mẹ nào mà không lo cho con chứ? Mẹ cũng chỉ lo lắng cho con thôi…”

Không đợi bà ta nói xong, Tần Lệ Phong đã cắt ngang: “Bà thôi đi!”

Thái độ của Lâm Huyền Vũ lập tức thay đổi: “Thái độ với người lớn vậy là sao?”

“Ôi!” Anh mỉa mai cười một tiếng: “Đây là tất cả vốn liếng của bà rồi nhỉ? Ngoại trừ trong thân thể chảy dòng máu của bà, tôi thật sự không biết chúng ta còn có quan hệ gì.”

Lâm Huyền Vũ còn muốn nói cái gì đó, nhưng anh đã đứng dậy, đi thẳng ra phía cửa, kéo cửa ra: “Trần Chính Cường!”

Tiếng của anh rất lớn, nhân viên trong văn phòng công ty đều bị doạ cho giật mình, Trần Chính Cường từ trong văn phòng đi ra: “Có!”

“Cậu mới đi làm ngày đầu tiên à? Nơi này là đâu mà lại tùy tiện cho người khác vào? Nếu sau này còn phạm phải sai lầm tương tự, lập tức tới văn phòng nhân sự nộp đơn đi.”

Trần Chính Cường toát mồ hôi lạnh, nghiêm chỉnh đứng ở đằng kia không ngừng xin lỗi: “Tổng giám đốc Tần, tôi hiểu rồi, về sau cam đoan sẽ không tái phạm.”

Lâm Huyền Vũ đi tới, biết đây là nói cho mình nghe, thái độ lạnh như băng: “Tôi khẳng định, tôi thừa sức để tách hai người ra! Đến lúc đó, đừng trách tôi đem những chuyện cũ năm đó của cô ta đào lên, bao gồm cả Phó Ngữ Anh và bố của cậu…” Không nói thêm nữa, bà ta ưu nhã rời đi.

Tần Lệ Phong đỏ mắt lên, xanh mặt, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Không lâu sau, Trần Chính Cường gõ cửa: “Tổng giám đốc, có một văn bản hợp đồng cần chữ ký của anh.”

Tần Lệ Phong nhận lấy, ngẩng đầu nhìn anh ta một chút: “Nói với phòng kế toán một tiếng, tháng này thưởng cho cậu thêm một tháng tiền lương.”

Trong lòng Trần Chính Cường rất kinh ngạc, ngoài miệng nói: “Tổng giám đốc, không cần đâu! Đây là việc tôi phải làm, tôi biết vừa rồi anh không thật sự muốn mắng tôi!”

“Ừm, vậy được, tiền thưởng không cần phát.”

Trần Chính Cường than khổ trong lòng, sao lại lắm mồm như vậy chứ.

Ném văn kiện cho anh ta, Tần Lệ Phong nói: “Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Đều đã chuẩn bị xong! Tất cả đều làm theo chỉ định của anh, địa điểm tổ chức và cách thức tổ chức…”

“Lùi lại ngày tiến hành hôn lễ đi.”

“Hả?” Trần Chính Cường sửng sốt, đang tốt đẹp tự nhiên lại muốn lùi lại. Lập tức thận trọng hỏi: “Anh cãi nhau với cô Tô sao?”

Tần Lệ Phong lườm một cái: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Nói cậu lùi ngày thì cậu cứ lùi ngày đi.”

“Được.”

“Còn nữa, đi theo bà Lục, báo cáo lại hành tung của bà ta trong mấy ngày nay lại cho tôi.”

“Vâng.”

Trần Chính Cường vừa muốn đi, lại quay đầu lại, không yên lòng hỏi: “Về phía cô Tô phải nói làm sao đây? Người ta tốt xấu gì cũng là con gái, đối với chuyện kết hôn rất mong chờ, anh nói muốn kết hôn rồi lại nói không muốn kết hôn nữa…”

Anh ta trộm nhìn Tần Lệ Phong, nhỏ giọng nói: “Chỉ có đàn ông cặn bã mới làm như vậy.”

Tần Lệ Phong nắm lấy tập hồ sơ trên bàn, Trần Chính Cường ôm đầu chạy đi.

Tần Lệ Phong chậm rãi buông xuống tập hồ sơ trong tay, đôi mắt nhắm nghiền, xoay chiếc ghế da, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lúc sắp tan làm, Tô Phương Dung đi vào văn phòng của tổng giám đốc, gặp Trần Chính Cường ở phía trước, anh ta giống như có điều muốn nói rồi lại thôi. Tô Phương Dung cười cười: “Anh muốn nói về chuyện của bà Lục sao? Không sao đâu, là bà ấy muốn gặp tôi, anh không có cách nào từ chối cả.”

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng cô ấy hiểu lòng người như vậy, ngược lại khiến Trần Chính Cường cảm thấy tiếc nuối thay cô!

“Cô Tô!”Trần Chính Cường siết nắm đấm, nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ luôn đứng về phía cô, chính nghĩa trước mắt, mọi tư lợi đều gạt sang một bên!”

Tô Phương Dung ngẩn người, nhìn anh ta oán giận dậm chân rời đi.

Gõ gõ cửa, cô đẩy cửa bước vào, Tần Lệ Phong ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô, nháy mắt có chút hoảng hốt. Nhưng rất nhanh, anh đã khôi phục tỉnh táo, cười với cô, tạm dừng công việc trên tay, vươn tay: “Tới đây.”

Tô Phương Dung đi qua, anh cầm tay của cô, kéo cô ôm vào lòng.

“Tối hôm qua có công việc rất quan trọng sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Anh chỉ ừ một tiếng, chỉ khi được ôm cô, trong lòng mới có cảm giác an tâm.

“Chiều nay…” Tô Phương Dung muốn hỏi cái gì, anh đã biết, gật đầu một cái: “Gặp bà ấy rồi.”

“À.” Cô suy nghĩ, hai mẹ con gặp nhau, có khả năng lại cãi cọ không thoải mái, thế là không hỏi gì nhiều thêm, sợ tâm tình anh không tốt.

Tần Lệ Phong đột nhiên nói: “Sau này nhìn thấy bà ta thì cứ tránh xa ra, biết chưa?”

Tô Phương Dung có chút buồn cười, đuôi mắt cong cong nhìn anh: “Cho dù bà ấy từng mắc sai lầm thì cũng là mẹ của anh mà, sao anh lại xem bà ấy giống như yêu quái vậy?”

Anh lắc đầu: “Em cứ nhớ kỹ lời anh là được.”

Dừng một chút, lại nói: “Ngay cả con của mình mà bà ta còn có thể bỏ rơi, nếu như người đàn bà này nổi lên lòng ác, thì không có gì không làm được.”

Trong lòng Tô Phương Dung đập thình thịch, tranh thủ hỏi: “Bà ấy làm gì anh à?”

“Bây giờ bà ta còn chưa dám làm gì.”

Tần Lệ Phong dính trong lòng cô, gương mặt tựa ở trước ngực cô, trong giọng nói có chút mỏi mệt: “Anh không muốn đối địch với người thân.”

Tô Phương Dung thở dài một tiếng, vuốt lên mái tóc mềm mại của anh: “Phong à, đừng biến mình thành bà ấy là được.”

Thân thể anh hơi rung lên, không nói gì, chỉ là siết chặt lấy cô.

Sau khi tan làm, Tô Phương Dung cùng với Molly, còn có Phú Quý đi thăm Nhan Ninh đang nằm trong bệnh viện. Còn Tần Lệ Phong vẫn ngồi ở trong phòng làm việc.

Điện thoại trên bàn vang lên, anh nhận điện thoại, một âm thanh trầm thấp truyền đến.

“Tao đã suy nghĩ rồi, cứ làm theo lời của mày đi.” Là Tần Bảo Đông.

Tần Lệ Phong đốt một điếu thuốc, chậm rãi hít một hơi, nói: “Ông Cư phía bên kia, tôi sẽ giải quyết.”

“Mày làm sao dám chắc ông ta sẽ tin mày?”

Tần Lệ Phong lại hít thêm một hơi, không chút lưu tình nói: “Cư Hàn Quân đang âm thầm hành động, ông ta không thể nào không biết, hoặc là chưa quyết định ra tay, hoặc mà đang chờ đợi một cơ hội. Tóm lại, cho dù là trường hợp nào, ông ta đều sẽ bắt được cơ hội mà tôi ném ra.”

Tần Lệ Phong trầm mặc vài giây, lại nói: “Còn Tô Phương Dung, thật sự là con gái của Phó Ngữ Anh sao? Nếu như… tôi nói nếu như…”

“Việc này không có nếu như.” Tần Bảo Đông chặn họng anh, khiến cho anh không thể hỏi nổi nữa.

Dù sao trước đây ông ta thấy Tô Phương Dung rất chướng mắt, nhưng vạn lần không ngờ rằng, mẹ của cô lại là Phó Ngữ Anh!

Mà hôm đó xảy ra quan hệ, ông ta cũng không có cách nào xác định đến cùng là có nảy sinh hay không. Đối với Tần Bảo Đông mà nói, có hay không đều không quan trọng, ông ta không bận tâm mấy. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, cho dù ông ta không thích Tần Lệ Phong, lại chán ghét Tô Phương Dung, tuy nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn hai đứa nó làm ra chuyện trái với luân thường đạo lý!

Tần Lệ Phong hút xong một điếu thuốc, dập tắt trong cái gạt tàn thuốc: “Lần này là vì Phương Dung nên tôi mới nhất thời mất đi năng lực phán đoán. Cho nên, tôi đặt cược đúng lần này, nhưng khi tôi nhận được báo cáo DNA khẳng định chúng tôi là anh em, tôi sẽ tỉnh táo lại.”

“Chỉ có hai cơ sở trong toàn thành phố mới có thể làm loại báo cáo xét nghiệm này, nếu muốn ra tay sắp xếp trước, thật dễ như trở bàn tay.” Ngước mắt, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: “Một người đàn bà phản bội bạn thân, phản bội chồng mình, vứt bỏ con mình, có chuyện gì còn không làm được nữa chứ? Vả lại, bà ta nói ra tất cả, mà lần này đến lần khác quay về nhà họ Lục, chuẩn bị tập hợp lại.”

Tần Bảo Đông không thể phủ nhận những lời này của Tần Lệ Phong, đây đúng là sự thật: “Thế nên mày mới tương kế tựu kế, khiến bà ta và Cư Hàn Quân không kịp trở tay.”

Dừng một chút, ông ta lại nói: “Nếu đã đóng kịch thì phải làm tròn vai, mày chắc chắn bên kia không xảy ra vấn đề gì chứ?”

Biết ý tứ trong lời nói của ông ta là gì, Tần Lệ Phong nhắm nghiền mắt, nói: “Chuyện này tạm thời tôi sẽ không nói cho Phương Dung biết.”

Tần Bảo Đông thả lỏng: “Nhà họ Lạc là một đối tượng rất tốt để hợp tác, nếu như có thể tranh thủ kết thân với bọn họ, sẽ giúp ích rất nhiều cho công ty của chúng ta…”

Không đợi ông ta nói xong, Tần Lệ Phong đã không khách khí chặn lại: “Ông hãy giết chết cái ý tưởng đó đi, tôi không thể kết thân với nhà họ Lạc. Đến bà ta còn không thuyết phục được, ông cũng đừng mong nhắm lên người tôi.”

Tần Bảo Đông bị anh làm cho giận rồi, nhưng vì trở ngại lớn trước mắt bắt buộc phải hợp tác, ông ta chỉ có thể nhẫn nhịn không nổi cơn điên lên.