Chương 228: Đây là sự thật mẹ phải nói với con.
Nhận được điện thoại của Lâm Huyền Vũ quả thật Tần Lệ Phong có chút bất ngờ.
Anh dựa vào ghế sofa, chầm chậm vòng vo nửa vòng, ánh mắt lạnh lùng: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Thái độ của con cũng quá lạnh nhạt rồi đó!”
“Bà cũng đâu cần tôi khom lưng khụy gối đúng chứ?”
Lâm Huyền Vũ bật cười: “Lệ Phong, con không cần xem mẹ thành kẻ thù, mẹ là mẹ của con.”
Khóe miệng Tần Lệ Phong cong lên với vẻ giễu cơt, mỉa mai: “Có chuyện gì thì bà nói thẳng đi.”
Lâm Huyền Vũ ngập ngừng giây lát: “Con có thời gian không? Chúng ta gặp mặt rồi nói.”
“Không có thời gian.”
“Bây giờ mẹ đang ở quán cafe dưới lầu công ty con, mẹ đợi con.”
Mặc kệ lời từ chối của anh, bà ta trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Lệ Phong nheo mắt, bỏ di động xuống dưới bàn, sắc mặt có chút khó coi.
Một lúc sau, anh đứng dậy.
Lúc ra ngoài anh căn dặn Trần Chính Cường: “Lịch trình trước ba giờ đều hủy bỏ hết cho tôi.”
“Vâng.”
Đến quán cafe dưới công ty, Lâm Huyền Vũ đã ngồi ở bên trong từ lâu.
Bà ta mỉm cười nhìn anh đi đến: “Con rất giống bố con.”
Tần Lệ Phong ngồi xuống: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng nhắc đến người không liên quan.”
“Mẹ biết con hận mẹ, nhưng con cũng không cần coi mẹ là kẻ thù chứ?”
Tần Lệ Phong nhìn bà, không nói gì.
Lâm Huyền Vũ thở dài một hơi: “Mẹ đã gặp Tô Phương Dung rồi.”
Sắc mặt Tần Lệ Phong thoáng biến đổi, Lâm Huyền Vũ nhướng mày: “Hử? Nó không nói với con sao?” Sau đó cười khẽ: “Không thích khua môi múa mép, điểm này mẹ thích lắm. Nhưng vậy cũng không thay đổi được chuyện hai đứa không thể kết hôn.”
Tần Lệ Phong nheo mắt, ánh mắt như một con dao sắc nhọn: “Bà đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu lắm.”
Lâm Huyền Vũ nhìn anh, thái độ ung dung, nói từng câu từng chữ: “Con không thể cưới Tô Phương Dung.”
Giống như nghe thấy một chuyện thú vị, khóe miệng Tần Lệ Phong tràn ngập sự giễu cợt: “Bà Lục, bà đề cao bản thân mình quá hay là mắc phải bệnh khó quên thế, quên mất bà và tôi chẳng hề có quan hệ gì à?”
Biết rằng anh sẽ nói như thế, Lâm Huyền Vũ không tức giận, chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Con đừng gấp, mẹ tới đây để nói với con một chuyện.”
Tần Lệ Phong không nói gì, lạnh lùng nhìn bà, trong lòng sớm đã quyết định cho dù bà có nói gì thì cũng sẽ không bao giờ thay đổi quyết tâm của mình.
Lâm Huyền Vũ rút một điếu thuốc, thuần thục châm lửa, rít một hơi rồi nhả ra làn khói: “Mẹ ruột của Tô Phương Dung tên là Phó Ngữ Anh.”
Tần Lệ Phong: “Sao bà biết?” Sau đó, như hiểu ra mà nhướng chân mày: “Bà cũng hao tổn tâm sức quá.”
Lâm Huyền Vũ búng tàn thuốc, rút từ trong túi xách ra một tấm ảnh cũ, rồi đặt lên trên mặt bàn.
Tần Lệ Phong ngờ vực cầm lên xem, nhìn xong thì sững người.
“Đó là mẹ và Phó Ngữ Anh.”
Tần Lệ Phong buông xuống, kinh ngạc nhìn bà: “Sao hai người lại quen nhau?”
“Nhà họ Lâm trước kia cũng là một gia đình giàu có, ông ngoại con kinh doanh một xưởng nhà máy. Về sau, thời đại máy móc phát triển, thủ công mỹ nghệ bị đào thải, sau khi nhà máy đóng cửa thì nhà họ Lâm cũng dần dần sa sút, từ tòa nhà lớn chuyển đến căn phòng bình dân. Mẹ và bà ấy đã quen biết nhau từ đó.”
Bà rít hơi thuốc rồi tiếp tục nói: “Mẹ không cam lòng sống cả đời ở đó, vừa đúng lúc bố con đang theo đuổi mẹ, mẹ cũng nhìn trúng vào sức mạnh của nhà họ Tần, quyết định gả cho bố con.”
Tần Lệ Phong nheo mắt, hô hấp có chút nặng nề, ánh mắt lạnh lẽo.
Lâm Huyền Vũ liếc anh một cái: “Con không cần phải nhìn mẹ như thế, mẹ vì theo đuổi cái mình muốn nên cũng đã hy sinh rất nhiều, mẹ không cảm thấy mẹ đã làm nên chuyện hại trời hại đất gì cả.”
Sau đó, bà lại nói: “Sau khi kết hôn, Phó Ngữ Anh cũng thường xuyên thăm mẹ, bà ấy là người bạn duy nhất ở bên cạnh mẹ mà không có suy nghĩ đến lợi ích, mẹ cũng rất quý trọng bà ấy. Chỉ có điều sau này, mẹ quen biết một người đàn ông khác, ông ấy rất giàu có, cũng rất có đầu óc, mẹ thật sự thích ông ấy.”
Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn bà ta: “Lục Vũ Hằng?”
Bà cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Ừ, chính là bố của Lục Tiểu Hy.” Có thể nhìn ra được bà ta thật sự có tình cảm với Lục Vũ Hằng.
“Nhưng tư tưởng của Phó Ngữ Anh rất truyền thống, liên tục ngăn cản mẹ và ông ấy qua lại với nhau, mẹ cảm thấy phiền phức, cũng sợ bà ấy sẽ đem chuyện này kể cho Tần Bảo Đông, nếu thế thì mẹ sẽ hoàn toàn ở thế bị động. Vì vậy mẹ đã…”
Lâm Huyền Vũ rủ mi xuống, hút hết hơi thuốc cuối cùng, đầu lọc thuốc được bà ấn vào trong gạt tàn. Ngước mắt lên rồi nói: “Mẹ sắp xếp để bà ấy và Tần Bảo Đông lên giường với nhau.”
Tần Lệ Phong trợn trừng hai mắt, không dám tin bà ta có thể làm ra loại chuyện này: “Bà… đem người bạn tốt nhất lên trên giường của chính chồng mình?”
Lâm Huyền Vũ thở dài: “Được rồi, mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ cũng vẫn luôn hối hận, nếu nói người mẹ có lỗi nhất đời này thì đó không phải là bố con, mà là bà ấy.”
Tần Lệ Phong nắm chặt tay lại thành nắm đấm, toàn bộ cơ thể như được đốt cháy: “Tại sao bà lại trùng hợp sinh ra tôi chứ?”
Lâm Huyền Vũ nhìn anh: “Con đừng kích động, đây đều là những chuyện đã qua. Quan trọng nhất là sau ngày đó Phó Ngữ Anh mang thai rồi.”
Tần Lệ Phong sững sờ, giống như nghĩ ra gì đó, cả người cương cứng.
“Đứa trẻ đó chính là Tô Phương Dung.”
Tần Lệ Phong ngây người mãi một lúc lâu mới phản ứng lại: “Không thể nào! Bà đang nói bậy!”
“Mẹ cũng hy vọng rằng mình đang đoán mò nói bậy, nhưng mẹ đã điều tra rồi, Tô Phương Dung thật sự là con gái duy nhất của Phó Ngữ Anh.” Lâm Huyền Vũ nói: “Bây giờ con biết lý do tại sao mẹ không thể để cho hai đứa kết hôn rồi đấy.”
Tần Lệ Phong ngồi bất động ở đó, chầm chậm mở miệng: “Đầu tiên là ở giữa tôi xuất hiện một đứa con trai, bây giờ lại xuất hiện thêm một cô em gái nữa…”
Anh bật cười, ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ trấn tĩnh rất nhanh: “Hôm nay rất cảm ơn bà đã nói với tôi nhiều như vậy, để tôi có thể biết được bà là một người phụ nữ vừa ích kỷ lại vừa máu lạnh, khiến cho một chút ít ước mong còn sót lại tan biến theo mây khói.
Anh đứng dậy: “Bà nói có phải thật hay không, rất dễ kiểm chứng.”
Anh quay người đi ra bên ngoài: “Đợi tới khi tôi chứng thực được những lời bà nói ngày hôm nay là giả, mặc kệ là bà hay là Lục Quý, tôi đều sẽ xử lý thích đáng.”
Lâm Huyền Vũ nhìn bóng hình anh biến mất trong tầm mắt, nhấc di động lên gọi một cuộc điện thoại.
“Nó chắc chắn sẽ đưa người phụ nữ kia đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng chuyện còn lại giao cho cậu đấy.”
Đầu bên kia là nụ cười dịu dàng của một người đàn ông: “Không vấn đề gì.”
…
Tô Phương Dung đang nhập báo cáo thì nghe thấy Phú Quý đang gọi mình, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tần Lệ Phong từng bước sải dài bước đến.
“Lệ Phong, à không, tổng giám đốc.”
Sắc mặt của Tần Lệ Phong rất khó coi, chân mày vẫn luôn nhíu chặt, trên mặt bao trùm sự ưu sầu lo âu. Anh bước đến, kéo Tô Phương Dung dậy: “Đi theo anh.”
Tô Phương Dung có chút bị động, lại còn ở trước mặt bao nhiêu người như thế, ngại ngùng kéo kéo anh: “Đi đâu vậy ạ?”
Anh không nói gì, một mực kéo cô đi ra khỏi công ty, ấn cô vào trong xe ô tô, sau đó anh khởi động xe hòa mình vào dòng xe cộ trên đường.
Tô Phương Dung ngồi bên cạnh, cảm thấy anh có hơi khác thường, gò má căng cứng, ánh mắt có hơi dọa người, đôi môi mím chặt không lên tiếng.
“Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô Phương Dung dè dặt hỏi.
“Không có.” Giọng nói của anh nặng nề, lại có một loại tức giận không nói ra được.
Rõ ràng biết là có, nhưng anh không chịu nói, cô cũng không truy hỏi đến cùng, yên tĩnh ngồi ở đó, đợi anh đưa cô đến địa điểm mà anh muốn đi.
Nhưng không ngờ rằng lại là bệnh viện.
Tần Lệ Phong vừa đi vừa gọi điện thoại: “Trần Chính Cường, sắp xếp xong hết cả rồi chứ? Ừm, tôi biết rồi.”
Tô Phương Dung đi theo sau lưng anh: “Lệ Phong, sao lại tới bệnh viện thế?”
Tần Lệ Phong nghiến răng, chỉ nhìn cô cười: “Đương nhiên là làm… kiểm tra trước hôn nhân rồi.”
“Hả?” Tô Phương Dung nghe vậy thì thở hắt ra một hơi, hóa ra là kiểm tra trước hôn nhân! Cô còn tưởng là chuyện gì cơ, nhìn anh nghiêm trọng căng thẳng như thế hại cô không dám thở mạnh.
Hai người được sắp xếp vào trong phòng tiếp đãi VIP, tiếp theo chính là lấy máu.
Tô Phương Dung rất bình thản, nhìn vào máu đang chảy ra trong tĩnh mạch, có chút thương tiếc, phải ăn nhiều bao nhiêu thì mới bù lại số máu bị lấy ra này đây!
Tần Lệ Phong vẫn cau có mặt mày, sự bất an và hoảng loạn nơi đó chỉ có mình anh mới có thể cảm nhận được.
“Được rồi.” Bác sĩ nói: “Sau khi có kết quả tôi sẽ gọi điện thoại thông báo.”
“Thế là xong rồi sao?” Tô Phương Dung ngơ ngác: “Đơn giản thế thôi ư?”
Từ bao giờ kiểm tra trước hôn nhân đã trở nên dễ dàng như vậy? Chỉ cần lấy ít máu là được rồi?
Tần Lệ Phong kéo tay áo xuống, nhìn cô nói: “Là một cuộc kiểm tra rất đơn giản, chúng ta chỉ cần… kiên nhẫn đợi kết quả thôi là được rồi.”
Nếu anh đã nói như thế rồi thì Tô Phương Dung cũng không có ý kiến gì nữa: “Vậy bây giờ có thể rời đi rồi chứ?”
Thỉnh thoảng Tần Lệ Phong sẽ liếc nhìn cô một cái, đáy mắt cất giữ cả một trận cuồng phong bão táp, trong lòng đè nén sự nóng nảy và hoảng sợ cực độ, cho dù có thế nào cũng không thể chấp nhận nổi kết quả đó!
Tô Phương Dung ở trước mặt anh lắc lắc tay: “Anh nhìn em chằm chằm thế làm gì?”
“Không có gì.” Anh cúi đầu, nắm lấy tay cô, kéo cô ôm vào lòng, ôm cô thật chặt: “Chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Tô Phương Dung phì cười: “Sao đột nhiên tổng giám đốc Tần lại đi theo con đường văn vẻ này vậy? Sến sẩm quá đi!” Cô còn khoa trương tới mức xoa xoa bắp tay.
Tần Lệ Phong vẫn ôm chặt lấy cô: “Chỉ là anh không muốn rời xa em mà thôi.”
Mặt Tô Phương Dung thoáng ửng hồng, nhìn ngó hai bên: “Này, ở đây có còn ai không?”
Cô hơi lùi lại phía sau, chỉnh sửa lại tóc tai: “Anh có muốn quay về không?”
Anh lắc lắc đầu: “Anh vẫn còn có việc, em về trước đi.”
Anh đã nói thế rồi nên Tô Phương Dung cũng không nói thêm gì nữa, cứ cảm thấy hôm nay anh có gì đó rất kỳ lạ, nhưng cô vẫn quyết định rời khỏi bệnh viện trước.
Tần Lệ Phong đứng ở trước cửa sổ, nhìn bóng hình của cô, mãi cho tới khi không nhìn thấy được nữa thì mới thu lại ánh mắt.
Đột nhiên anh tự cười nhạo chính mình, Lâm Huyền Vũ là kẻ điên, lẽ nào anh cũng là kẻ điên ư? Lại đi tin vào lời nói nực cười đó của bà ta. Tô Phương Dung sao có thể là em gái được chứ? Bộ phim máu chó này bây giờ đến cả phim truyền hình cũng không muốn quay nữa, thế mà anh không nói hai lời kéo cô đi đến bệnh viện làm kiểm tra DNA!
Rời khỏi bệnh viện, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Phương Dung nữa, Tần Lệ Phong mở cửa ngồi lên xe, mắt nhìn thẳng lái xe rời đi.
Đối với anh mà nói, khoảng thời gian đợi kết quả này đúng là dày vò đau khổ.
Trong lúc vô thức thì xe ô tô đã được lái đến nhà họ Tần!
Lúc Tiêu Mỹ Ngọc biết tin Tần Lệ Phong quay về thì sợ chết khiếp, thẳng thừng nói sao nó lại quay về nhà?
Có không thích đi chăng nữa thì bà ta cũng vẫn phải xuống dưới lầu, nhiệt tình chào đón: “Lệ Phong, đúng là rất lâu rồi con không về nhà đấy, dì với bố con đều rất nhớ con.”
Tần Lệ Phong liếc bà ta một cái, sau đó ngồi xuống dưới ghế sofa.
Tiêu Mỹ Ngọc sai người mang trà lên, rồi ngồi xuống ở bên cạnh. Muốn nói gì đó nhưng lại cứ cảm thấy không thích hợp, nên chỉ đành ngồi im một chỗ, bầu không khí có chút gượng gạo.
Ai ngờ Tần Lệ Phong lại là người mở miệng trước: “Chuyện của mẹ tôi bà biết được bao nhiêu?”