Chương 184: Cùng nhau bảo vệ mẹ.
Tô Phương Dung muốn nói gì đó, nhưng mà cố gắng nhịn ở trong lòng.
Trong tình huống này thì cô thực sự không muốn Quý Bình Long lại tham gia nữa.
Khi Quý Bình Long xuất hiện tại nhà cô thì cũng đã ba giờ sau đó.
Anh ta phong trần mệt mỏi đi thẳng từ sân bay đến, chiếc vali vẫn còn nguyên ở băng ghế sau xe.
Tô Phương Dung vuốt lông mày, nhướng mày nhìn anh ta: “Không phải đã nói là không cần đi qua sao?”
“Em biết mà, tôi không thể bỏ mặt em được.” Anh nhìn cô, ánh mắt rực lửa.
Tô Phương Dung tránh tầm mắt của anh: “Bình Long, chúng ta lẽ ra nên nói rõ ràng mới đúng, tôi và anh…”
“Phương Dung, đừng nói cái gì mà không thể nữa.” Quý Bình Long cau mày, tiến lên một bước đè vai cô: “Tôi đã bỏ lỡ một lần rồi, sẽ không mắc sai lầm lần thứ hai đâu!”
“Không.” Cô lắc đầu: “Năm đó là do tôi có lỗi với anh, không phải lỗi của anh …”
“Em nghĩ tôi chưa nghĩ đến vấn đề này sao?” Vẻ mặt của Quý Bình Long có phần phức tạp, anh ta nhìn thẳng vào cô: “Tôi đã nói với bản thân mình không biết bao nhiêu lần rằng em đã phá hỏng mọi ảo tưởng về hạnh phúc tương lai của tôi, và tôi cũng muốn cùng hủy diệt em như vậy! Nhưng… nhưng mà tôi không thể làm được.”
Hai tay Tô Phương Dung nắm chặt, lúc đó cô làm sau mà có thể không đau đớn chứ?
“Tôi không thể nhìn em đau đớn, cũng không thể nhìn em rơi nước mắt, hay thậm chí là không thể chịu nổi khi nhìn thấy em không vui!” Quý Bình Long đầy hy vọng nhìn cô, nói một cách chắc chắn: “Phương Dung, lần này tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, tôi sẽ không buông tay nữa, tôi muốn bù đắp lại từng phút từng giây mà chúng ta đã bỏ lỡ trước kia.”
“Bình Long…” Cô muốn nói thêm gì đó nhưng Quý Bình Long đã vượt qua cô và đi thẳng ra sau lưng cô.
“Chú, dì.” Anh ta cúi đầu chào hai người lớn một cách cung kính: “Lẽ ra con phải đến thăm hai người từ lâu rồi, trước đây là do con làm không tốt, mong hai người tha thứ cho con.”
Thái độ của anh ta trong lần gặp gỡ này đã đủ thấp và anh ta cũng chân thành mười phần, không ai có thể nhẫn tâm mà trách móc nửa lời, ngay cả Tô Bác Kiến người đã chuẩn bị kỹ càng để dạy dỗ anh ta một trận cũng phải im lặng.
Phó Ngữ Anh nhìn anh ta, thở dài nói: “Bình Long, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi, nói đi cũng phải nói lại, đó là do chúng ta nợ cậu.”
“Chúng ta nợ cậu ta cái gì?” Tô Bác Kiến lúc này lẩm bẩm nói: “Con gái của chúng ta oan uổng mà đội một cái mũ lớn như vậy. Bây giờ còn không biết nên đòi công bằng ở chỗ nào!”
Phó Ngữ Anh trừng mắt nhìn ông ấy: “Đã là lúc nào rồi, ông còn còn nói chuyện này làm gì?”
“Tôi không nói thì tôi tủi thân! Tôi tủi thân cho con gái của tôi!”
Tô Phương Dung cúi đầu: “Bố, đừng nói nữa…”
Quý Bình Long cau mày, hai tay chắp lại thành nắm đấm đặt ở hai bên người, trịnh trọng nói: “Chú, dì con ở đây cam đoan với chú và dì rằng con sẽ không bao giờ nói về chuyện quá khứ nữa! Con không quan tâm Gia Bảo là con của ai, bắt đầu từ bây giờ thì cậu bé chỉ có thể là con trai Quý Bình Long con!”
Lời nói của anh khiến Phó Ngữ Anh vô cùng cảm động: “Bình Long… ôi, tôi không biết phải nói gì…”
Tô Bác Kiến cũng thay đổi sắc mặt đến mức cũng không nỡ mắng nữa, người ta đều đã bày tỏ thái độ rồi, ông hà tất phải nhắc lại chuyện cũ nữa? Như vậy, ông ấy cũng vui vẻ mà xua tay: “Được rồi, được rồi, đều là người một nhà cả, ai cũng đừng nhắc đến chuyện này nữa! Ai cũng không được nói ra nữa!”
Tô Phương Dung đứng đó, hai mắt lấp lánh.
Nói không cảm động thì thật là dối trá, nhưng nếu điều này được nói ra sớm hơn, có lẽ cô sẽ thực sự cảm động đến tột cùng sau đó cô sẽ quên mình mà lao vào vòng tay anh ta. Nói cho anh ta biết cô có bao nhiêu áy náy…
Nhưng bây giờ, ngoài sự cảm động ra thì cô cũng không thể hứa hẹn gì nữa.
Vì từ lâu trái tim cô đã bị người đàn ông khác chiếm giữ, đây là sự thật không thể chối cãi. Nhìn thấy bố mẹ đều đã coi Quý Bình Long là con rể, Tô Phương Dung cũng không thể tiếp tục im lặng.
“Bố, mẹ, con có thể đưa ra quyết định của riêng mình về vấn đề này không?”
Giọng nói của cô không lớn, Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh đều run lên, nhìn mấy cô kiên định như vậy thì bọn họ cũng từ từ im lặng. Ngay lập tức, trên gương mặt của họ đều lộ rõ vẻ tiếc nuối và xót xa.
Đây là đứa nhỏ do bọn họ một tay nuôi nấng, làm sao có thể không biết cô đang nghĩ gì? Cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, xoay người đi vào nhà.
Trong lòng Quý Bình Long cũng biết điều đó, quay đầu lại, dùng một đôi mắt trong veo nhìn cô: “Phương Dung, mấy lời từ chối thì tôi cũng đã nghe đủ rồi, điều em cần làm bây giờ đó chính đừng vội trả lời tôi. Em chỉ cần thoải mái tiếp nhận tất cả những gì tôi dành cho em là được rồi.”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Tôi không thể yên tâm thoải mái được, anh cũng không phải của tôi, tôi cũng không phải là trách nhiệm của anh. Bình Long, chúng ta vĩnh viễn không thể quay lại được nữa.”
“Chì vì Tần Lệ Phong đó sao?” Giọng của Quý Bình Long cao lên mấy phần, anh đi qua vài bước rồi nhìn cô đầy hoài nghi: “Phương Dung, em yêu người này đến vậy sao? Yêu đến mức không thể cho tôi dù chỉ một cơ hội?”
“Đúng vậy.” Tô Phương Dung gật đầu, bình tĩnh nhìn anh ta: “Là do tôi yêu anh ấy, hơn nữa còn yêu rất nhiều.”
Đã nói đến như vậy rồi thì anh ta nên hiểu.
Nhìn thấy ánh mắt tổn thương và mất mát của anh ta thì Tô Phương Dung thực sự cảm thấy đau khổ, dù sao thì cô cũng đã từng có một mối quan hệ chân thành với anh ta. Nhưng đây không thể dùng làm cái cớ để cô tùy tiện tiêu hao tình cảm của anh ta! Trách nhiệm bây giờ của cô đối với anh ta là thừa nhận tình cảm của cô cho anh ta biết, cho dù anh ta sẽ bị tổn thương nhưng mà cô tin rằng đó chỉ là tạm thời.
Trong nháy mắt thì Quý Bình Long phảng phất như không quen biết cô, lùi lại phía sau, nghiêng đầu nhìn cô: “Vậy còn tôi thì sao? Tôi là gì trong thế giới của em? Chẳng lẽ chỉ là người qua đường?”
“Không!” Tô Phương Dung phủ nhận ngay lập tức,mắt cũng không chớp: “Bình Long, mỗi người chúng ta đều sẽ có một quá khứ, nếu có thể tiếp tục thì sẽ là cả đời. Nhưng chúng ta đã không thể… chúng ta đã rẽ ở nửa đường và đến ngã tư tiếp theo, tôi đã gặp được người tiếp theo. Nhưng điều này không có nghĩa là sự tồn tại của anh là không có ý nghĩa nào với tôi. Không ai trong chúng ta có thể quên được quãng thời gian chân thành và tuyệt vời đã qua kia.”
“Ha ha…” Quý Bình Long đột nhiên bật cười, cụp mắt xuống, cười đến mức đều là đau lòng.
“Em coi tôi là quá khứ, nhưng tôi thì không có, cả đời này cũng không có… sau bao nhiêu năm như vậy tôi cũng không thể quên được em. Trong tim tôi em chính là duy nhất.”
“Bình Long…”
“Phương Dung, trên đời này không ai hiểu rõ em hơn tôi!” Quý Bình Long nói với cô rằng: “Dù tình cảm của em dành cho anh ta có sâu đậm đến đâu thì cũng sẽ dần trở thành quá khứ. Anh sẽ cho em đủ thời gian để quên đi. Sau đó, anh muốn em hoàn toàn thuộc về tôi!”
Tô Phương Dung vuốt trán lắc đầu: “Không thể… Bình Long, chúng ta tuyệt đối không thể.”
Cô nói chắc chắn như vậy khiến Quý Bình Long nheo mắt lại, anh ta lặng lẽ che giấu cảm giác thù địch.
Cuối cùng, anh ta chỉ nhẹ nhàng nói: “Trước tiên chúng ta đừng nói những thứ này nữa, sau này em định làm gì?”
“Cái này nên làm gì?” Tô Phương Dung không hiểu rõ ý của anh ta.
“Em vẫn muốn ở lại công ty của Tần Lệ Phong sao?”
Tô Phương Dung nhíu mày, cô đúng là chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Tuy nói rằng cô rất thích công việc này và nó cũng rất có tính thách thức nhưng mà… nếu cô đã quyết định xóa dấu vết của mình khỏi cuộc đời anh thì nên nếu cứ cúi đầu thấy ngẩng đầu gặp thì nó cũng không tốt lắm.
Nhìn thấy cô như vậy thì vẻ mặt của Quý Bình Long dịu đi một chút, anh ta nói: “Nếu em không phiền thì tôi có thể giới thiệu cho em một công việc khác.”
“Không cần.” Tô Phương Dung không chút suy nghĩ từ chối, cô nói: “Đây là việc của tôi, tôi sẽ tự thu xếp.”
“Phương Dung… cho tới bây giờ, em vẫn coi tôi như người xa lạ sao?” Anh vừa nhẫn nhịn, vừa đè nén.
Tô Phương Dung không muốn anh ta hiểu lầm, giải thích: “Bình Long, tôi không còn là một đứa trẻ nữa và tôi cũng không muốn gây rắc rối cho bất cứ ai nữa. Hơn nữa, đây là cuộc sống của tôi, tôi phải dựa vào chính mình để cung cấp cho Gia Bảo với một sự đảm bảo.”
Quý Bình Long im lặng một lúc, gật đầu bày tỏ mình đã hiểu: “Ừm, tôi tôn trọng nguyện vọng của em. Nhưng mà Phương Dung, nếu em gặp bất kỳ rắc rối nào thì em nhất phải nói cho tôi biết, biết không?”
“Được, tôi hiểu rồi.” Cô cười thân thiện với anh ta.
Bất kể nói như thế nào thì Quý Bình Long vẫn đối xử tốt với cô, và cô luôn đặt nó trong lòng.
Lúc này thì Gia Bảo mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng: “Mẹ ơi.”
“Bảo bối, con tỉnh rồi à?” Tô Phương Dung bế con trai lên, hôn lên má cậu bé: “Con ngủ có ngon không.”
“Dạ, rất ngon… lúc tỉnh lại không thấy mẹ nên còn tưởng rằng mẹ đi rồi.”
Thấy cậu bé có chút tức giận, Tô Phương Dung vội vàng dỗ dành: “Làm sao mà vậy được chứ? Cho dù mẹ đi đâu thì cũng sẽ đưa con trai của mẹ đi cùng mà!”
Nói như vậy thì Gia Bảo mới nở một nụ cười.
Quý Bình Long cúi xuống và đưa bàn tay to lớn của mình chạm vào đầu nhỏ của cậu bé: “Gia Bảo, con có nhớ chú hay không?”
Gia Bảo tỉnh lại một chút, đôi mắt to chớp chớp khi nhìn thấy anh ta: “Chú Quý?”
“Ha ha, là chú.”
Quý Bình Long tự nhiên mà đón lấy cậu bé từ Tô Phương Dung, ôm lấy cậu bé chỉ bằng một cánh tay mà không cần tốn nhiều sức lực: “Nhóc con cũng không tệ nhỉ, nặng hơn rất nhiều rồi, chẳng mấy chốc thì mẹ con sẽ không thể bế cháu được đâu.”
Anh ta đang ám chỉ cái gì thì Tô Phương Dung không phải là không hiểu, nhưng mà cô cứ cố tình lờ đi.
“Tất nhiên rồi! Mỗi ngày cháu đều ăn thật nhiều cơm…” Gia Bảo đắc ý nói.
“Đúng vậy, như thế thì rất nhanh cháu sẽ trở thành một người đàn ông rồi!”
“Dạ!” Gia Bảo mạnh mẽ gật đầu, nói: “Cháu muốn trở thành một người đàn ông sau đó bảo vệ mẹ con không để ai bắt nạt mẹ nữa, hơn nữa cũng không để mẹ khóc thầm vào ban đêm nữa!”
Nghe con trai nói như vậy thì Tô Phương Dung sửng sốt, ngay sau đó liền dời mắt đi che đi chút ửng đỏ ở đó.
Vốn dĩ cô không quan tâm, nhưng Gia Bảo đều đã để trong mắt!
Quý Bình Long cũng hơi cau mày, cằm anh ta bạnh ra, khi ánh mắt anh ta chuyển đến bên người Tô Phương Dung thì đã trở thành vẻ đau lòng khôn tả.
Anh ta mỉm cười với Gia Bảo, dường như đã đồng ý với lời nói của anh ta, trịnh trọng nói: “Được, trong tương lai thì chú sẽ cùng Gia Bảo bảo vệ mẹ nhé, chú hứa sẽ không để mẹ rơi một giọt nước mắt nào.”
Ánh mắt anh ta rơi vào người Tô Phương Dung, đây là lời hứa của anh ta với cô.
Gia Bảo vui vẻ gật đầu: “Dạ được.”
Hai người một lớn một nhỏ vỗ tay, rồi cả hai cùng cười. Không cần biết cậu ta là con của ai, Quý Bình Long thực sự càng ngày càng thích anh chàng nhỏ bé này.
Tô Phương Dung mím môi, định nói gì đó, nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình thì lại không đành lòng.
Nhìn bức tranh hòa thuận cách đó không xa, ai cũng có thể nhận ra đó là một gia đình ba người hạnh phúc.
Một tầm mắt âm u từ từ thu lại, ánh mắt cụp xuống, điếu thuốc trên tay đã cháy hết, dưới chân còn vương một ít tàn thuốc.
Anh chậm rãi hít một hơi thật sâu, vứt tàn thuốc đi, nhấc chân đè nát rồi xoay người đi về phía chiếc xe đang đậu bên đường. Lên xe, nhìn về hướng đó lần cuối rồi dứt khoát khởi động xe rời đi…