Chương 170: Cảnh tượng chia tay trong quá khứ.
Tiêu Bảo Lộc lắc đầu: “Không có gì, có thể là tôi nghĩ nhiều quá rồi.” Nói xong anh ta khởi động xe.
Tô Phương Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra cô cũng cảm thấy gần giống như Tiêu Bảo Lộc.
Là ảo giác sao?
Lục Tiểu Hy đi tới một khu điều trị cấp cao, mở cửa đi vào trong, bên trong có một người phụ nữ đang nằm đó, khuôn mặt người phụ nữ đó nhợt nhạt, nhìn có phần giống với cô ta, đôi mắt mảnh dài.
Bà ấy liếc nhìn Lục Tiểu Hy, hơi nghiêng mặt sang vẫy tay với cô ta.
Lục Tiểu Hy đi tới: “Mẹ!”
Lâm Huyền Vũ đưa tay lên sờ mái tóc cô ta: “Tóc lại dài hơn rồi.”
“Vâng.” Lục Tiểu Hy vui vẻ gật đầu, đến gần Lâm Huyền Vũ, dựa vào trong lòng bà ta, ánh mắt thay đổi, chậm rãi nói: “Chú vẫn không chịu để cho mẹ ra ngoài sao?”
Lâm Huyền Vũ chớp mắt, ánh mắt hiện lên một tia căm giận, bà ta giận dữ nắm chặt ga trải giường, nhưng vẻ mặt vẫn hề không thay đổi.
“Cư Hàn Quân đồng ý giúp con rồi sao?”
Lục Tiểu Hy gật đầu.
Nhận được câu trả lời mang tính khẳng định này của Lục Tiểu Hy, Lâm Huyền Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều…” Lục Tiểu Hy dừng lại một chút rồi nói: “Có điều kiện, anh ta muốn hai mười lăm phần trăm cổ phần.”
Bà ta giật mình, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Vậy con đồng ý với nó rồi sao?”
“Vâng.” Lục Tiểu Hy bất lực gật đầu.
“Mẹ hiểu rồi.” Lâm Huyền Vũ trầm ngâm.
“Đúng rồi, mẹ ơi, hôm nay con đã gặp một người.”
“Là đàn ông sao?” Nghe con gái mình chủ động đề cập đến đàn ông, Lâm Huyền Vũ mỉm cười.
Lục Tiểu Hy nhìn bà ta nói từng chữ: “Anh ta nói, anh ta là anh trai của con…”
Nụ cười Lâm Huyền Vũ trở nên cứng đờ, hai mắt từ từ mở to ra: “Người đó tên là gì?”
“Tần Lệ Phong.”
Trở lại công ty, Tô Phương Dung lập tức bị gọi tới văn phòng của tổng giám đốc.”
Cô gõ cửa đi vào, vừa vào thì thấy trên bàn có một bó hoa hồng. Đưa tay cầm những bông hoa hồng lên, cô hít một hơi thật sâu, nó rất thơm.
Có một mảnh giấy nằm ở giữa những nụ hoa đỏ rực kia, cô cầm nó lên, trên đó có ba chữ vô cùng thẳng thắn, anh xin lỗi.
Không có chữ ký.
Tô Phương Dung mỉm cười ôm bó hoa trong tay.
Tần Lệ Phong chắc chắn đã rất cố gắng để thực hiện được cách xin lỗi trong im lặng như thế này. Mặc dù cô không thực sự thích những bông hoa lộng lẫy như vậy, nhưng là đồ Tần Lệ Phong tặng thì lại khác, nhìn thế nào cũng đều rất đẹp mắt.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng động, cô quay đầu lại: “A…”
Nhìn thấy người đi vào, câu nói cô đang định nói ra bị nghẹn lại trong cổ họng, nụ cười trên khuôn mặt lập tức cứng đờ.
“Tổng giám đốc Quý.” Khóe miệng cô giật giật nhìn Quý Bình Long đang bước vào.
Quý Bình Long liếc nhìn đóa hoa hồng trong tay cô, rồi nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Tần không có ở đây sao?”
“Tạm thời có chuyện, đi ra ngoài rồi, sẽ quay về sớm thôi.” Tô Phương Dung đáp.
“Ồ.” Quý Bình Long đáp lại, từ từ đi đến bên cạnh cô.
Anh ta rút ra một bông hoa cầm nó trong tay, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: “Tôi nhớ rõ ràng là trước đây em không hề thích những thứ bình thường này.”
Một sự lạnh lẽo không thể giải thích được khiến Tô Phương Dung lạnh hết sống lưng.
Cô cười: “Con người ta sẽ luôn thay đổi. Hơn nữa, bình thường cũng không có gì không tốt cả, ít nhất nó cũng có thể khiến người ta trở nên vui vẻ, không còn quá nhiều gánh nặng và áp lực tâm lý.”
“Đúng vậy, con người luôn thay đổi.” Anh ta lặp lại lời nói của cô, rồi nhanh chóng nở một nụ cười, có chút tức giận: “Vậy thì tôi rất tò mò, khi nào thì trái tim em sẽ lại thay đổi một lần nữa đây?”
Tô Phương Dung ngẩn người, mím môi, không biết nên đáp lại thế nào nên cô lựa chọn im lặng.
Quý Bình Long cười khẩy một tiếng rồi xoay người: “Tôi thấy, tổng giám đốc Tần hình như rất bận, tôi về trước.”
Nhìn bóng lưng của anh ta, Tô Phương Dung cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Đối với Quý Bình Long, cô cảm thấy có một sự áy náy rất khó tả, dù cho bản thân cô không hề muốn dây dưa với anh ta thêm nữa.
Thở dài, đặt lại bó hoa lên trên bàn.
Tần Lệ Phong vừa bước ra khỏi thang máy, thì tình cờ gặp Quý Bình Long.
Hai người nhìn nhau, Quý Bình Long mỉm cười: “Phương Dung đang đợi anh đấy.”
Tần Lệ Phong lạnh lùng gật đầu: “Chuyện này không cần tổng giám đốc Quý phải lo đâu.”
Đây không phải là lần đầu tiên Quý Bình Long cảm thấy được thái độ không mấy thân thiện của anh, anh ta không khỏi mỉm cười, nói: “Tôi đi ngang qua muốn nói chuyện một chút. Nhưng còn có một cuộc hẹn khác, vì vậy đành phải quay lại vào một ngày khác vây.”
Tần Lệ Phong dứt khoát: “Được, hôm khác tôi sẽ tranh thủ giành một chút thời gian đến hỏi thăm.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.”
“Tạm biệt.”
Hai người lạnh lùng chào hỏi nhau, sau đó Tần Lệ Phong xoay người rời đi, khi trở lại văn phòng, Tô Phương Dung vẫn đang chờ anh.
“Anh Tần, anh học được cách dùng hoa để dỗ dành bạn gái từ khi nào vậy?”
Tần Lệ Phong nhìn cô, ánh mắt nhìn vào bó hoa hồng ở trên bàn, nhướng mày: “Hoa nào?”
Cô bất ngờ nhưng sau đó lập tức bật cười: “Diễn không tồi nhỉ.”
Suýt chút nữa thì cô đã tin rồi.
Tuy nhiên, dựa theo tác phong của tổng giám đốc Tần, anh thực sự sẽ không thừa nhận mình đã làm một chuyện sến súa như vậy.
Cô “ưu ái” anh đến mức tìm cho anh một cái cớ: “Tổng giám đốc Tần bận rộn nên hay quên nhiều chuyện cũng là điều dễ hiểu.”
Tần Lệ Phong đi tới, cầm lấy bó hoa kia rồi nhìn một lúc, sau đó anh đặt xuống, dùng sức bóp mạnh khuôn mặt của cô: “Anh sẽ tìm ra xem rốt cuộc là người nào lại có thể khiến em vui vẻ đến như vậy.”
Sự xuất hiện của Quý Bình Long vừa rồi là một chuyện, hai người đã ngầm hiểu và không đề cập đến chuyện đó nữa.
“Em thích hoa cúc.” Cô đột ngột nói.
Tần Lệ Phong nhìn cô, cô cười với anh rồi nói: “Nếu lần sau có gửi hoa, đừng nhớ nhầm đâý.”
Lúc này, cầm chìa khóa xe lên, anh nắm tay cô đi ra ngoài.
“Này, đi đâu vậy?”
“Mua hoa.”
“…”
Đi theo Tần Lệ Phong đến một cửa hàng hoa vô cùng đặc biệt. Được ngắm nhìn rất nhiều loài hoa đẹp. Tô Phương Dung bước tới, thích thú hít một hơi thật sâu.
Tần Lệ Phong tự mình chọn một bó hoa cúc tím, sau đó yêu cầu dùng giấy gói màu hồng gói lại, rồi chờ nhân viên gói hoa.
Sau khi thanh toán, anh cầm bó hoa trước mặt cô: “Cầm.”
Tô Phương Dung hỏi: “ Tặng em ư?”
“Em sẽ là người phụ nữ cuối cùng anh tặng hoa cho đó.” Anh nghiêm túc nói, cho dù chỉ là một bó hoa bình thường, trong mắt Tô Phương Dung, nó cũng là vô giá.
Lời nói ngắn gọn nhưng cảm động khiến trong lòng Tô Phương Dung cảm thấy vô cùng ấm áp, cô cầm lấy bó hoa: “Vậy bó hoa hồng trong phòng làm việc của anh thật sự không phải do anh chuẩn bị sao?”
“Không phải anh.”
Tô Phương Dung không tin: “Thật là kỳ lạ. Nếu như không phải do anh chuẩn bị thì là của người khác ư! Cho nên… hoa đó là hoa để tặng cho anh!”
Cô lập tức nhìn anh đầy nghi ngờ, trong mắt hiện lên vẻ không tin.
Tần Lệ Phong nở nụ cười: “Em đang nghi ngờ cái gì thế?”
Cô ngoảnh mặt đi: “Em không nghi ngờ gì cả.”
“Thật không?”
“Thật!” Tô Phương Dung gật đầu thật mạnh.
Tần Lệ Phong tủm tỉm cười: “Anh biết rồi.”
Tô Phương Dung đi theo phía sau anh, vô tình đưa tay chạm vào thứ gì đó ở trong túi, đó là danh thiếp Lục Tiểu Hy đã đưa cho cô.
Cô nhìn Tần Lệ Phong ở trước mặt, suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa nó cho anh, về phần lựa chọn và giải quyết như thế nào, cô sẽ tôn trọng quyết định của anh.
Sau khi nhận tấm danh thiếp, sắc mặt Tần Lệ Phong có hơi thay đổi. Mất một hai giây anh mới bình thường trở lại, sau khi cất danh thiếp đi, anh nói: “Anh biết rồi.”
Khi trở về nhà, Tô Phương Dung đã mang những bông hoa cắm vào lọ, nhìn thế nào cũng thấy chúng rất đẹp.
Gia Bảo được Trần Chính Cường đưa về nhà, chạy đến bên Tô Phương Dung: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Hôm nay mẹ có nhận được quà không?”
Tô Phương Dung sững sờ: “Quà?” Nghĩ đến cái đó, cô lập tức ôm chặt Gia Bảo vào trong lòng: “Con nói thật đi, có phải con giấu diếm mẹ chuyện gì không?”
“Trời ơi, không có đâu ạ!” Gia Bảo dựa vào lòng cô, dùng tay nghịch ngợm phần đuôi tóc của cô.
Lúc này, cậu bé nhìn thấy những bông hoa trong lọ, đôi mắt to chớp chớp, buột miệng hỏi: “Tại sao không phải là hoa hồng thế nhỉ?”
“Cho nên, là cháu đã tặng mẹ bó hoa đó sao?” Giọng nói của Tần Lệ Phong đột nhiên vang lên, anh bước tới, ôm lấy Gia Bảo đang nằm trong vòng tay của Tô Phương Dung.
Gia Bảo mỉm cười, lập tức nũng nịu nói: “Chú này, chỉ là người nhà muốn giúp chú thể hiện một chút thôi mà.”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn cậu bé một cái: “Làm tốt lắm.”
Tô Phương Dung bật cười, nhìn con trai của mình, thật là càng ngày càng giống Tần Lệ Phong…
Đột nhiên, cô sững người, khi cô nghĩ đến chuyện này, cảm thấy có chút không thể tin được! Sau đó cô lắc đầu, gạt suy nghĩ đó sang một bên ngay lập tức, bởi vì điều này đối với Tần Lệ Phong mà nói không hề công bằng.
Sau bữa tối, Tô Phương Dung mang hoa quả đến phòng sách.
Mở cửa ra, cô thấy Tần Lệ Phong đang im lặng nhìn chằm chằm vào danh thiếp ở trên bàn.
Khi cô đi đến bên cạnh Tần Lệ Phong, cô liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Có lẽ gọi điện thoại cho người ta thì tốt hơn đấy.”
“Không cần đâu.” Tần Lệ Phong cầm danh thiếp trong tay rồi ném vào thùng rác.
Khi anh cho người thực hiện cuộc điều tra trước đó anh đã có được thông tin liên lạc của mẹ mình rồi, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn vượt qua được của chính mình, vì vậy anh đã trì hoãn không thực hiện bước tiếp theo, gác lại nó cho đến bây giờ.
Tô Phương Dung nhặt tấm danh thiếp từ trong thùng rác lên, sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Tần Lệ Phong cau mày, nhìn cô chằm chằm, nhưng cô lại không nhìn thấy điều đó, sau khi kết nối cuộc gọi Tô Phương Dung đưa điện thoại cho anh, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Hiện tại cuộc gọi đã được kết nối rồi, Tần Lệ Phong cầm điện thoại trong tay, vài giây sau mới bình tĩnh trở lại.
“Này, anh là người nhận mình là anh trai tôi đúng không! Tôi biết anh sẽ gọi cho tôi mà.” Giọng nói đầy sức sống ở đầu dây bên kia truyền đến.
Tần Lệ Phong không nói gì, cô gái ở đầu dây bên kia cũng để ý, nói: “Hiện tại bà ấy đang ở bệnh viện…”
Buổi tối, Tô Phương Dung bị tiếng động nhẹ của người nằm bên cạnh đánh thức, cô mở mắt ra thì thấy người bên cạnh ngồi dậy.
Tô Phương Dung mơ màng hỏi: “Sao còn không ngủ đi?”
Tần Lệ Phong cười khẽ: “Không ngủ được, làm phiền em rồi sao?”
Cô lắc đầu, Tần Lệ Phong nhìn cô, cúi người xuống: “Nếu cả hai đều đã tỉnh rồi, không bằng tập luyện bài tập buổi tối một chút đi.”
“Hả?” Tô Phương Dung không kịp phản ứng.
Tần Lệ Phong không nói gì, một tay vén bộ đồ ngủ của Tô Phương Dung lên…
“Này… Tần Lệ Phong…” Tô Phương Dung phản đối, nhưng chưa đến một giây tiếp theo, một tiếng rên khe khẽ đã phát ra từ miệng cô.
Xe của Tần Lệ Phong xuất hiện ở lối vào bệnh viện.
Anh vừa bước xuống xe, lập tức có một bóng người lao tới: “Này! Anh tới muộn quá!”
Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Em chắc chắn là tôi sẽ tới sao?”
“Đương nhiên!” Lục Tiểu Hy tự hào nói: “Đừng quên, nếu lời anh nói là sự thật, thì cơ thể chúng ta có một nửa dòng máu giống nhau đó!”
Tần Lệ Phong không nói gì thêm, Lục Tiểu Hy chủ động dẫn đường: “Đi theo tôi.”
Đẩy cửa phòng điều trị ra, cô ta ra hiệu cho anh đi vào. Tần Lệ Phong do dự, cuối cùng vẫn đi vào trong phòng bệnh…
Trên giường bệnh có một người phụ nữ xanh xao, thân hình gầy yếu, mặc một bộ quần áo của bệnh viện, hoàn toàn không thể gượng dậy nổi.
Ở nơi sâu nhất trong ký ức của anh, vẫn luôn tồn tại khuôn mặt này, hơn mười năm nay, ngày nào cũng nhớ tới, nhưng điều đọng lại cuối cùng trong ký ức của anh là hình ảnh bà ta kiên quyết rời đi.