Chương 160: Em làm vậy cũng là dỗ à?.
Tần Lệ Phong bị cô chọc tức đến cười ra tiếng: “Cái này mà cũng có thể tính là chứng minh được à?”
“Không tính à?”
“Tô Phương Dung, em đang đầu cơ trục lợi đấy.”
“Nhưng không phải anh đang rất hưởng thụ à?” Nói xong, cô tiến đến trước người anh, hôn anh một cái.
“Không đủ nhiệt tình…” Anh lẩm bẩm, giọng nói có chút khàn khàn.
“Thế nào mới xem như nhiệt tình?” Cô cười ra tiếng, ôm cổ anh: “Thế thì… tùy anh xử lí nhé?”
Tần Lệ Phong lắc đầu bật cười, véo má cô: “Em đang giả vờ ngoan ngoãn để lấy lòng đấy hả?”
Cô không phản bác: “Không phải anh nên thấy kiêu ngạo à?”
“Hả?”
Cô thở dài một tiếng: “Em đang dỗ anh đấy.”
“Thế này cũng là dỗ à?”
“Không thì thế nào nữa?”
“Anh cảm thấy… Em cởi quần áo, lại nhảy một bài thì có sức mê hoặc hơn ấy.” Anh hất hàm, nửa đùa nửa thật.
Tô Phương Dung lườm anh một cái: “Còn có tâm tình đùa giỡn thì xem ra là anh hết giận rồi.” Cô đứng dậy: “Em đi dọn dẹp bên ngoài đã.”
“Không được đi.” Anh mở miệng gọi cô lại.
“Tần Lệ Phong anh đừng bày trò nữa.”
“Anh không bày trò.”
“Không bày trò thì sao lại ngang ngược không nói lý lẽ như thế?”
“Em có ý kiến hả?”
“Có.”
“Vậy em khiếu nại đi.”
“…” Tô Phương Dung dở khóc dở cười, mỗi lần anh như vậy cô cũng rất bất bắc dĩ.
Cô lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tô Phương Dung.”
“Lại làm sao nữa?” Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, liếm môi.
“Không có việc gì, em làm việc đi.”
Anh nhìn cô, mắt hạ xuống, anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Tất nhiên là muốn bảo cô đừng tiếp tục với Tiêu Bảo Lộc nữa.
“Thật không?”
“Ừ.” Anh nằm ngửa, xoa bóp ấn đường.
Tô Phương Dung không biết anh đang suy nghĩ cái gì, cô mím môi, không nói nhiều mà đi ra khỏi phòng ngủ.
Gia Bảo thấy cô đi ra, cậu bé rất vui chạy tới: “Mẹ ơi!”
“Hả?”
Gia Bảo nhìn Tô Phương Dung: “Mẹ, mẹ đang không vui ạ?”
“Có à?”
“À, con biết rồi! Mẹ vì chú nên mới không vui.”
“Đừng nói linh tinh.”
“Mẹ, phải làm bé ngoan thành thật chứ.”
“…” Tô Phương Dung thở dài, vẻ mặt chán chường ngồi trên ghế salông: “Con nói xem, sao mà một người đàn ông cao lớn như vậy mà tính tình còn thất thường hơn cả phụ nữ nữa?”
“Mẹ, mẹ đang nói chú à?”
Tô Phương Dung nhìn con trai mình, hai tay cô vò rối loạn tóc cậu bé: “Trẻ con đừng nói nhiều.”
“Con đi nói cho chú, để chú sửa lại một chút.” Cậu bé vừa nói xong thì bóng người nhỏ bé đã biến mất.
Tô Phương Dung bắt đều không bắt được, chỉ có thể nhìn Gia Bảo bước đôi chân ngắn, ‘bịch bịch’ chạy tới phòng ngủ.
Mặt cô nóng lên, nhìn nồi bát muôi bồn trên bàn,cô đã có lựa chọn.
“Chú ơi chú ơi.” Thanh âm non nớt vang lên bên tai, Tần Lệ Phong mở mắt ra, khuôn mặt của Gia Bảo gần ngay trước mắt, anh nở nụ cười: “Làm sao vậy?”
“Chú ơi, mẹ đang nghĩ cách dỗ chú vui đấy.”
“Hả?” Mắt Tần Lệ Phong sáng lên, rất thích thú.
“Mẹ con chuẩn bị dỗ thế nào?”
“Cháu không biết!”
“Vậy sao con nói mẹ muốn dỗ chú vui.”
“Bởi vì… Bởi vì…” Gia Bảo chạm hai đầu ngón tay trỏ vào nhau: “Bởi vì mẹ đến hỏi ý kiến của cháu.”
“Hả?”
“Mẹ nói, làm sao để một làm một người đàn ông tính tình thất thường trở nên vui vẻ?” Gia Bảo nói thật.
Tần Lệ Phong nhíu mày: “Mẹ con nói chú tính tình thất thường hả?”
Gia Bảo liếm cái miệng nhỏ, cười hì hì bò lên giường, nằm nhoài lên người Tần Lệ Phong: “Chú ơi, chú đừng giận mẹ nữa, mẹ ngốc lắm, không biết phải dỗ chú thế nào, còn muốn nhờ cháu ra tay nữa.”
“Mẹ con bảo cháu tới hả?”
Mắt Gia Bảo xoay tròn: “Đương nhiên!”
“Ừ.” Tần Lệ Phong khẽ đáp lời, trong mắt có ý cười hiện thoáng lên rồi biến mất.
“Gia Bảo…” Tô Phương Dung rửa bát xong, từ phòng khách về phòng ngủ thì thấy Gia Bảo đang thì thầm với Tần Lệ Phong.
Cô cắn môi, không dám nói lời nào.
Ánh mắt Tần Lệ Phong thẳng tắp rơi vào người cô, sự trêu chọc bên trong càng ngày càng dày đặc.
“Lại đây.” Anh ngoắc ngón tay về phía cô.
Tô Phương Dung chậm rì rì đi đến bên giường.
Gia Bảo thấy cô đến, hôn Tần Lệ Phong một cái rồi nhảy xuống.
“Mẹ ơi, con đi ngủ đây.”
“Gia Bảo…”
Cô vừa định gọi Gia Bảo lại đã thấy thân ảnh nho nhỏ của Gia Bảo chạy ra đến cửa, còn chu đáo đóng cửa lại.
Tô Phương Dung sờ mũi, nhóc phản bội này chạy nhanh thật đấy.
Cô ngoan ngoãn cúi đầu, cởi giày trèo lên giường.
“Ai cho em lên giường?”
“Không phải anh muốn em múa thoát y à?” Cô vô cùng đáng thương nhìn anh.
“Ừ.” Tần Lệ Phong nhíu mày lại: “Vậy em cởi đồ ra đi.”
Tô Phương Dung nuốt một ngụm nước bọt: “Anh có khống chế được không đấy?”
“Em đang nghi ngờ anh đấy hả?”
“Không phải.” Tô Phương Dung lập tức ngậm miệng, nhanh chóng cởi quần áo của mình ra.
Cô mặc bên trong một cái đai nịt, thân thể xinh đẹp mềm mại hiện ra từng chút một.
Tần Lệ Phong nheo mắt lại, không thể phủ nhận, vóc người của cô thật sự rất tuyệt.
Tô Phương Dung phẫn nộ nhìn anh, anh không hề bị dao động, chuyện này không khoa học chút nào, nếu là trước đây thì anh đã sớm nhào lên rồi.
Cô ưỡn ngực, lẽ nào cô thật không có sức quyến rũ à?
“Cởi nữa ra.” Đột nhiên anh mở miệng.
“Ông chủ, tôi là người có đạo đức nghề nghiệp, không bán thân.”
“Hả?”
“Thật sự không thể cởi mà.” Cô liếm môi đầy cám dỗ, nhìn Tần Lệ Phong.
Đúng như dự đoán, trong mắt Tần Lệ Phong bốc lên một ngọn lửa, anh bỗng chốc đẩy cô ngã xuống giường.
“Em to gan ghê nhỉ?”
“Có ư?”
“Em đang quyến rũ anh đúng không?”
“Đúng vậy, em đang quyến rũ anh đó.” Cô cười gật đầu.
“Em biết làm vậy sẽ phải trả giá thế nào không?”
“Cả đêm không ngừng?” Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Tuổi trẻ vẫn nên kiềm chế một chút thì tốt hơn.”
“Anh vì sức khỏe của em thôi.”
“Vì em?” Tô Phương Dung ngơ ngác.
Tần Lệ Phong hôn lên mũi cô một cái: “Không phải em thích có con gái à?”
“Ừ.” Tô Phương Dung gật đầu: “Rất thích.”
“Không làm thế này thì em lấy đâu ra con gái hả?”
“Này, cái này phải xem duyên phận chứ.”
“Không nỗ lực thì duyên phận sẽ không đến thăm em đâu.” Nói xong anh chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải của cô lại.
Tô Phương Dung nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, khóe mắt hơi cong lên, tùy ý anh đòi hỏi mọi thứ.
Sau cuộc vui, Tô Phương Dung gối lên người anh, Tần Lệ Phong vuốt ve mái tóc của cô: “Tô Phương Dung…” Anh nhỏ giọng gọi cô.
“Hả?” Tô Phương Dung đáp một tiếng, mệt đến không mở được mắt.
“Không có gì, ngủ đi.” Anh không nói gì nữa, Tô Phương Dung nằm nhoài trong ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, cô biết rất rõ trong lòng anh đang có việc gì đó, cô không nói nhiều, chỉ cần khi anh muốn nói cho cô biết thì cô sẽ làm một người nghe trung thành nhất.
Ngày hôm sau, Tần Lệ Phong đã rời đi.
Chỉ còn lại hai người Tô Phương Dung và Gia Bảo ở nhà, cô ngáp một cái, chậm rì rì tắm rửa sấy tóc.
“Mẹ ơi…” Âm thanh gấp gáp của Gia Bảo vang lên ở ngoài cửa.
“Xong rồi xong rồi.” Tô Phương Dung chảy cả nước mắt, chậm rì rì đi đến trước mặt cậu bé: “Đừng giục nữa.”
Khuôn mặt nhỏ của Gia Bảo nhăn tít lại: “Mẹ cứ như vậy nên con mới bị các bạn nói là con sâu lười đấy.”
“Có chuyện gì thế?” Nghe câu đó Tô Phương Dung tỉnh cả người.
“Tại mẹ đấy, ngày nào con cũng đến trường muộn ơi là muộn, tất cả mọi người đều bắt đầu tiết học buổi sáng rồi.” Cậu bé không vui nhìn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung sờ mũi, đổ tội cho Tần Lệ Phong: “Cái này phải trách chú con ấy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì buổi tối chú con không ngủ, làm hại mẹ cũng không ngủ được.”
“Nhưng ngày nào chú cũng thức dậy rất sớm.” Gia Bảo nghi ngờ nhìn Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung ho khan hai tiếng: “Con trai với con gái không giống nhau.”
“Có thật thế không?”
“Ừ.” Tô Phương Dung gật đầu như thật.
“Đi thôi.” Cô ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ.
“Vâng.” Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn ba thành viên của Hội đồng Quản trị ngồi đối diện phía trước, Tần Lệ Phong mặt lạnh như tiền gõ bàn.
“Ủy viên Trần, ủy viên Vương có việc gì không?” Giọng anh bình thản, anh đã đoán được mục đích của họ.
Trần Minh và Vương Kiện nhìn nhau: “Lệ Phong à, tôi với ông Vương thương lượng một chút, cảm thấy việc hợp tác với tập đoàn Duyệt Lai giao cho Tiêu Bảo Lộc thì vẫn tốt hơn.”
“Hả?” Tần Lệ Phong nâng mắt: “Lão già ấy bảo hai người tới đúng không?”
“Không phải…” Trần Minh chậm rãi nói, ông ta cũng biết, cổ đông lớn nhất công ty là Tần Lệ Phong, nếu làm anh mất lòng thì những ngày tháng sau này của ông ta cũng sẽ không dễ chịu gì.
“Lệ Phong à, tốt xấu gì thì cậu và ông Tần cũng là cha con, ông Tần cũng chỉ là muốn công ty càng tốt hơn mà thôi, thực sự là Tiêu Bảo Lộc thích hợp với hạng mục này hơn cậu.”
“Thích hợp hơn tôi ấy hả?” Tần Lệ Phong rất thích thú lặp lại.
Mồ hôi lạnh của Trần Minh chảy xuống ròng ròng, Vương Lực liếc ông ta một cái rồi nuốt một ngụm nước bọt: “Lệ Phong, bây giờ cậu đang bị dư luận bao quanh, không thích hợp với hạng mục này lắm.”
“Dư luận?” Tần Lệ Phong chơi bút máy: “Tôi sống cùng vợ mình, đây là dư luận hả?”
“Vợ?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tần Bảo Đông, ông ta đẩy cửa ra: “Ông Vương, ông Trần, hai người không cần khách khí với nó.”
Tần Lệ Phong nhìn bố mình, cười nhạo một tiếng.
“Mày cười cái gì?” Nghe được sự châm chọc trong tiếng cười của anh, Tần Bảo Đông cực kì tức giận, ông ta ‘hừ’ một tiếng: “Trên tay mày chỉ có bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, bây giờ tao ra lệnh cho mày giao hạng mục ra đây!”
Tần Lệ Phong gật đầu, khóe miệng nhếch lên, cũng không có quá nhiều cảm xúc: “Được thôi.”
Tần Bảo Đông cho rằng còn phải trải qua một trận tranh cãi mới có thể lấy được hợp đồng, ông ta không nghĩ rằng Tần Lệ Phong lại thẳng thắn như vậy.
“Mày…”
Tần Lệ Phong liếc ông ta một cái:: “Sao nào? Tôi đáp ứng ông, ông lại còn không hài lòng à?”
“Làm thế nào mà mày nghĩ thông thế?”
“Bởi vì…” Tần Lệ Phong hơi nhấc mí mắt lên: “Muốn tha cho ông một mạng.”
Anh nói xong, lửa giận của Tần Bảo Đông vừa mới tắt đã lại hừng hực dấy lên, ông ta ôm ngực thở hổn hển: “Mày, thằng bất hiếu.”
Tần Lệ Phong vẫy tay: “Cảm ơn đã khen ngợi.”
Lúc Tô Phương Dung tới bộ phận khai thác thị trường, cô thấy tất cả mọi người đang xì xào bàn tán, họ vừa thấy cô đến thì đã ngậm miệng lại chỉ trong nháy mắt.
Cô đi tới chỗ của mình, cảm thấy hơi khó hiểu.
“Sao cô còn ở đây vậy hả?” Phú Quý tức giận hỏi cô.
Tô Phương Dung mở to mắt nhìn anh ta: “Đi làm chứ sao.”
Phú Quý xoa trán, có chút bất đắc dĩ: “Cô không biết à?”
“Biết cái gì?”
“Ngày hôm nay họp Hội đồng Quản trị, bắt tổng giám đốc nhường ra hợp đồng hợp tác với tập đoàn Duyệt Lai.” Anh ta lườm Tô Phương Dung một cái, lắc đầu.
“Anh nói cái gì?” Tô Phương Dung mở to mắt: “Kết quả thì sao?”
“Mấy lão già đó cùng nhau tạo áp lực, tất nhiên là tổng giám đốc không có cách nào rồi…” Anh ta vừa nói xong thì Tô Phương Dung đã ném túi xách lên bàn làm việc, chạy thẳng đến cửa thang máy.
“Tô Phương Dung, cô chậm một chút, các thành viên của Hội đồng Quản trị còn đang trên lầu đấy.”
Cũng không biết Tô Phương Dung có nghe thấy lời anh ta nói hay không, chỉ thấy cô lao thẳng vào thang máy.