Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 13




Chương 13: Cô ấy tốt hơn mấy cô mặt hoa da phấn khác

Người phụ nữ nằm trên giường từ từ mở mắt ra, nhìn thấy anh thì mỉm cười hiền từ và nói: “Lệ Phong, cháu về rồi à”

“Dạ”. Tân Lệ Phong ngồi bên giường, dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt khôi ngô của anh không còn vẻ lạnh lùng nữa mà trở nên hiền hòa hơn.

Có thể thấy tình cảm của anh và bà nội anh rất tốt.

Bà cụ Tần nhìn thấy Tô Phương Dung đang đứng phía sau lưng anh thì thắc mắc hỏi: “Cô gái này là ai?”

Tô Phương Dung nghe bà ấy hỏi như vậy thì cảm thấy căng thẳng. Tần Lệ Phong quay đầu lại nhìn cô và nói: “Qua đây gặp bà nội đi”

Tô Phương Dung lập tức phát hoảng như thể nhìn thấy kẻ địch ở trước mắt.

Cô bước về trước, mỉm cười bối rối và nói: “Bà… bà nội…”

Mắt bà cụ Tần sáng lên, bà ấy đưa tay về phía cô và nói: “Mau qua đây để bà nội xem thử”

Tô Phương Dung bất giác nhìn sang Tần Lệ Phong, cô thấy anh ta gật đầu thì mới bước qua.

“Một cô gái thật xinh đẹp.” Bà cụ Tần nhìn Tô Phương Dung chằm chằm, càng nhìn càng thấy thích rồi nói: “Tốt hơn mấy cô mặt hoa da phấn mà Tiêu Bảo Lộc đã dẫn về nhiều.”

Tần Lệ Phong ngồi yên lặng, anh biết người phụ nữ như Tô Phương Dung là kiểu người mà bà nội anh thích.

Tô Phương Dung đỏ mặt nói: “Bà nội, bà đừng khen cháu, cháu sẽ ngại đấy”

“Ha ha, trước giờ bà nội không tùy tiện khen ai đâu: Hôm nay tâm trạng của bà cụ Tần rất tốt nên đã nói chuyện rất nhiều với Tô Phương Dung, ngoài chuyện mình đã kết hôn và có con ra thì cô đều trả lời hết tất cả những câu hỏi của bà ấy.

Không phải cô cố ý che giấu mà vì cô nghĩ nhất định Tân Lệ Phong cũng không muốn cô nói ra.

“Bà nội, bà cần phải nghỉ ngơi thôi”

Bà cụ Tần gật đầu, sau khi nằm xuống thì mỉm cười và nói với Tô Phương Dung: “Phương Dung, sau này phải bảo Lệ Phong thường xuyên dắt cháu đến đây”

“Dạ được ạ”

Đợi sau khi bà cụ Tân ngủ thiếp đi thì Tân Lệ Phong mới đưa Tô Phương Dung ra ngoài.

Sau khi đến phòng khách, anh nói: “Biểu hiện cũng khá lắm đấy”

Ít ra thì bà nội anh thích cô.

Tô Phương Dung mím môi, nhỏ tiếng hỏi: “Vậy… có phải chúng ta đã hòa rồi không?”

Mặc dù nói cô đánh anh bị thương là không đúng nhưng nếu không phải vì anh vô lễ với cô trước thì sao cô lại phải làm như thế? Tô Phương Dung nghĩ đến chuyện này thì lại cảm thấy bực bội.

Tần Lệ Phong không trả lời mà gọi tài xế đến và quay đầu lại nói: “Tôi cho người đưa cô về trước.”

Mặc dù không có được kết quả như mong muốn nhưng khi Tô Phương Dung về đến nhà thì lại cảm thấy như được hồi sinh. Dù có nói thế nào thì lần này cũng xem như đã gặp dữ hóa lành.

Buổi sáng, sau khi Tô Phương Dung đưa Gia Bảo đến nhà trẻ thì cô đã mở máy tính gửi CV tìm việc.

Đột nhiên chiếc điện thoại đang đặt trên bàn reo lên.

Cô đưa tay ra bắt máy: “Alo!”

“Đúng mười giờ đến công ty” Đầu dây bên kia là giọng đàn ông trầm thấp.

Là Tần Lệ Phong!

Tô Phương Dung như bừng tỉnh, cô nói: “Tổng… tổng giám đốc Tần, tại sao?”

Lễ nào… anh vẫn còn muốn gây rắc rối cho cô?

Ở đầu dây bên kia, Tân Lệ Phong dường như đang chỉ đạo công việc nên không muốn nhiều lời với cô thêm: “Tôi không thích có người đến trễ”

Anh nói xong thì tắt máy.

Tô Phương Dung nhìn điện thoại và ngây người ra, cô từ từ bình tĩnh lại rồi đứng dậy thay quần áo và phóng đến tổng bộ .!.I.

Nếu như Tần Lệ Phong thật sự muốn làm gì đó thì sao cô còn có thể bình an mà ngồi ở đó được. Vì vậy, thay vì lo lắng mấy chuyện lung tung đó chỉ bằng chạy đến hỏi anh đàng hoàng xem thử, tốt nhất là một lần dứt khoát luôn.

Lần này cô đã đến thẳng văn phòng tổng giám đốc ở tầng hai mươi chín.

Sau khi thư ký dẫn cô vào trong thì cô đã nhìn thấy anh đang bận rộn trên bàn làm việc.

Tô Phương Dung có cảm giác dường như Tân Lệ Phong làm mãi không hết việc.

“Tổng giám đốc, cô Tô đến rồi ạ” Thư ký nói xong thì đi ra ngoài.

Tô Phương Dung đứng một mình trước mặt anh, không nói cũng biết cô cảm thấy áp lực như thế nào, dường như không khí trong phòng cũng đột nhiên trở nên thiếu hụt hơn.