Tổng Tài Sủng Vợ Có Chút Ngọt Ngào

Chương 13




Tác giả: Khúc Nhất Nhất

Tuy nhiên, bản năng thể chất của cô vẫn chống lại việc đến bệnh viện, Cố Niệm cầm lấy viên thuốc màu xanh vừa tìm được và đứng dậy: "Tôi sẽ uống một ít thuốc, không có gì phiền phức cả."

Cô sững sờ trở về phòng, lấy thuốc và đắp lên người. Vùi mình ở bên trong chăn bông.

Cố Niệm một đêm ngủ không được, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, cả người như vừa vớt lên khỏi mặt nước, Giang Diệc Sâm ở bên kia cũng không có ngủ.

Cuộc hôn nhân của anh với Cố Niệm ban đầu chỉ là một thỏa thuận, anh bị mẹ của Giang thúc giục kết hôn và do sự cố nên đã ngủ với Cố Niệm, cô muốn gả anh nếu như không cần tiền.

Đòi hỏi tiền bạc chỉ là lợi ích trước mắt, còn cưới về được vé ăn dài hạn, trong lòng anh hiểu rõ nhưng vẫn đồng ý với cô, không chỉ vì mẹ Giang thích cô mà anh muốn xem cô có thể làm được gì.

Một tiếng ho dữ dội không kìm nén được phát ra từ phòng bên cạnh, anh lập tức ngồi dậy, mặc áo khoác và bước ra ngoài.

Cố Niệm bối rối và cảm thấy có ai đó đang bước vào. Một đôi bàn tay lạnh lẽo chạm vào má cô, và giọng nói của người đàn ông vang lên: "Đến bệnh viện."

"Không.." Cằm của cô bị véo ngay khi một từ được thốt ra. Cố Niệm mở to mắt nhìn anh, người đàn ông lạnh lùng cắt lời cô: "Đừng nói với tôi không đến bệnh viện. Thân thể của em là của tôi. Tôi không quan tâm thì đừng mong người khác quan tâm!"

"Anh.."

Giang Diệc Sâm vô cùng sốt ruột. Nói: "L ại lộn xộn t ôi sẽ vứt em ra ngoài."

Cô rất đau đầu: "Tôi đau đầu và không thể rời khỏi giường."

Một đôi tay nhấc cô lên, và cô rơi vào một lồng ngực phẳng và mạnh mẽ, như thể Giang Diệc Sâm đang ôm cô.

Cố Niệm nghĩ mình vẫn đang mơ nên đưa tay ra ôm chặt cổ Gang Diệc Sâm vì sợ anh buông tay.

Thật tuyệt, hiếm khi thấy Giang Diệc Sâm dịu dàng như vậy, nhưng điều này chỉ giới hạn trong mơ của cô.

Khi tỉnh lại, Cố Niệm nhìn bức tường màu trắng và nhận ra mình đang ở bệnh viện, cô nhìn y tá thay nước, giọng khàn khàn hỏi: "Sao tôi lại ở đây?" "Cô quên sao, chồng cô tối qua đã đưa cô đến đây!"

Giang Diệc Sâm?

Tối hôm qua anh thực sự tự bế mình sao?

"Người kia thì sao?" Cô y tá nhỏ trông xấu hổ.

Cố Niệm mím môi đoán già đoán non chắc anh sắp có cuộc họp nào, ngày nào cũng bận bịu nhiều việc, cô rất tự giác không dám mong đợi điều gì.

Bác sĩ tiêm thuốc cho cô, đến buổi chiều, cơn sốt cao của cô đã giảm bớt, cô nhắn tin cho Giang Diệc Sâm nói răng cô không thể đến gặp mẹ Giang vào ngày thứ 6. Cô cầm điện thoại di động, băn khoăn không biết có nên nói thêm một câu nữa về bệnh tình của mình không. Để anh ấy đến thăm.

Ý tưởng này nhanh chóng bị chặn lại, Giang Diệc Sâm chỉ cần vài câu nói sẽ khiến anh chế nhạo mình, tại sao lại muốn bị sỉ nhục và đau khổ?

Cố Niệm đã xem nó từ sớm, vì vậy cô ấy nằm trên giường và xem TV.

Ngay khi TV bật lên liền truyền đến t in tức địa phương đến, giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên vang lên: "Hôm nay Công viên Công nghệ và khánh thành Thành Tây chính thức hoàn thành, Thị trưởng Lục Minh Thịnh đến thăm."

Lục Minh Thịnh trước ống kính là hơi thở điềm tĩnh, khí chất điềm đạm của một quan chức lâu năm.

Cố Niệm đột nhiên nghĩ đến Lục Trạm, tâm trạng buồn bực vô cùng.

Lục Minh Thịnh là cha của Lục Trạm, Lục Trạm là một quan chức đời thứ hai, có nguồn gốc vững chắc, nhưng anh ta vẫn hành xử như trước và khiêm tốn, giống như những người bình thường.

Một ngày nọ ở trường trung học, Cố Niệm và Lục Trạm đang đi trên đường và ăn oden, nói chuyện và cười đùa suốt chặng đường, cho đến khi một chiếc ô tô dừng lại trước mặt họ, và khoảnh khắc cửa sổ được đổ xuống, Lục Trạm nhìn thấy khuôn mặt của cha mình và bị sốc. Đã nuốt trọn một miếng chả cá.

Sau đó, Cố Niệm đã tìm ra danh tính của Lục Trạm, con trai của thị trưởng và ông nội cũng là một lãnh đạo cấp cao của chính quyền trung ương.

Nhớ lại chuyện quá khứ, lòng Cố Niệm chợt buồn, cô không có nhiều bạn, Lục Trạm là bạn tốt hiếm hoi có thể nói chuyện với nhau, thật đáng tiếc..

Cửa phòng lúc này được mở ra, TV vẫn đang chiếu thị trưởng Lục và các tin tức liên quan.

Ánh mắt của Giang Diệc Sâm nhìn người đang nằm trên giường bệnh với đôi mắt buồn bã, trong long đột nhiên nỗi lên cơn tức giận không tên.