Tổng Tài Sủng Thê Bà Xã Em Đừng Chạy

Chương 22: 22






Tại bệnh viện lúc này bác sĩ Tô đi vào bên trong tình cờ thấy được cảnh này ,trong lòng anh cảm thấy có chút tức nhưng cũng có hơi buồn vì mới bay về nước chưa được bao nhiêu lâu lại bị thằng bạn cho ăn cẩu lương như vậy .Thử hỏi ai lại không tức không buồn chứ.Bác sĩ Tô đưa tay lên gõ cửa phòng " Cốc... cốc... cốc ".

- " Thẩm Mộ Diễn tôi vào được chứ ?"

- " Được vào đi ".

Vì để tránh làm phiền hai người nên trước khi vào anh gõ cửa phòng .Bước vào bên trong phòng anh còn có ý chọc ghẹo họ vài câu.

- " Thẩm Mộ Diễn cậu và cô vợ này giống như vợ chồng son vậy nhỉ thương nhau vô cùng ha ".

- " Ừ ! Thì sao nào ? cậu không có vợ để cưng chiều nên ganh tị sao ".


Quả thật đúng như mọi người thường hay nói Thậm Mộ Diễn và bác sĩ Tô là bạn thân nhưng tính tình lại vô cùng khác nhau .Một người lạnh lùng còn một người rất nhây.

- " Không đùa với cậu nữa .Ngô Doanh Doanh cô thấy sau khi làm phẫu thuật xong có thấy khó chịu gì không ?"

- " Tôi.. tôi vẫn bình thường ,nhưng anh cho tôi hỏi ai là người đã tặng đôi mắt này cho tôi .Tôi muốn biết người đó "

Do đã hứa với bà Diệp Tư Dung nên dù có muốn nói anh cũng không thể nói .

- " Thành thật xin lỗi cô Ngô Doanh Doanh ! Người đó không cho tôi nói ra ".

- " Vậy phiền anh gửi tới người đó lời cảm ơn giúp tôi ".

- " Được rồi ! cô nghĩ ngơi đi ".

[...]

Sáng hôm sau.

Do không quen khi ở bệnh viện nên cô dậy rất sớm .Vừa bước chân xuống giường thì cô bị Thẩm Mộ Diễn giữ tay lại.

- " Cô đi đâu ?"

- " Anh buông tay ra đi Mộ Diễn tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi ."

Thẩm Mộ Diễn ngồi bật dậy .


- " Để tôi đưa cô đi ".

- " Gì... gì cơ anh... anh ngồi đó đi tôi có thể tự đi được mà "

Vừa nói dứt câu thì cô cảm giác " thôi xong rồi ,anh ta bế mình lên luôn rồi " cô ra sức vùng vẫy .Tay của cô đánh vào người anh rất mạnh.

- " Thẩm... Thẩm Mộ Diễn bỏ tôi xuống đi ".

- "Cô nên ngoan ngoãn một chút đi .Không thấy đường mà cứ thích đi lung tung ,lỡ cô té chết thì tôi ăn nói với ba tôi như thế nào hả ".

Anh bế cô đi vào toilet ,giúp cô ngồi xuống bồn cầu .Cảm giác có ai đó nắm vào quần của mình cô ra sức kéo lại .

- " Anh... anh đang làm gì đó ?"

- " Giúp cô kéo quần xuống thôi ".

Nghe được câu nói này khuôn mặt cô đỏ bừng lên

- " Thẩm Mộ Diễn anh mau đi ra ngoài đi ."

Thẩm Mộ Diễn nghe cô nói như vậy cũng đi ra ngoài nhưng trước khi ra anh lại nói một câu như đang cố ý chọc ghẹo cô đây mà.

- " Ngô Doanh Doanh cô yên tâm đi ,nếu tôi có muốn làm gì cô cũng không thừa cơ hội khi cô đang như vậy mà làm đâu.Ít ra gì cũng đợi khi cô nhìn thấy rồi làm cũng tốt hơn ".


Ngô Doanh Doanh khi nghe được câu nói đó cô nghĩ " không biết là tại sao cô lại có thể sống và chịu đựng được cái tên lạnh lùng,biến thái này nữa .Cuộc đời cô chắc hẳn cũng là đen đủi lắm mới cưới phải cái loại người có đầu óc đen tối như anh ta " .Sau này khi tháo băng ra rồi khi biết mặt hắn cô phải né ra càng xa càng tốt .

Ở bên ngoài phòng toilet Thẩm Mộ Diễn vì thấy cô làm gì trong đó quá lâu nên anh hỏi.

- " Này Ngô Doanh Doanh cô xong chưa .Tôi còn có việc phải đi đấy ".

- " Tôi... tôi xong rồi".

[...]

Sau khi bế cô ra ngoài thì anh gọi Thẩm Mộ Sơ vào canh cô còn anh có việc phải đi tới công ty giải quyết .

[...]

Cũng đã được 1 tuần trôi qua hôm nay là tới ngày cô nhìn thấy ánh sáng sau 14 năm sống trong bóng tối và chịu nhiều sự kì thị từ chị gái của mình và những người xung quanh trong đó có mẹ chồng của cô bà Tiếu Cẩn Tuyên.