"Dạ thưa lão gia, là anh ta cứ nhất quyết muốn vào đây, tôi không thể nào cản nổi ạ!" Người giúp việc dáng vẻ khép nép, cả người đang không ngừng run lên, đặc biệt khi thấy bóng dáng của người đàn ông cao lớn kia, anh ta lại càng thêm sợ hãi hơn. Đặc biệt là anh ta đang lo lắng sẽ bị ông chủ trách phạt.
Từng tiếng bước chân lộp cộp vang lên. Một người đàn ông từ từ bước vào ngôi nhà này, trên người anh ta tỏa ra một luồng khí lạnh toát sống lưng. Khóe môi của người đó hơi cong lên, nụ cười khiến cho con người ta phải kinh sợ.
Mạc Tu Văn khi nhìn thấy người đàn ông kia bước vào, khuôn mặt của ông ta ngay lập tức biến sắc. Các cơ trên gương mặt đầy nếp sống co rúm lại, vội vàng cung kính chạy đến chỗ của người vừa đặt chân vào đây kia, "Phương thiếu, không biết ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy ạ? Thật xin lỗi, ngài đến gấp quá chúng tôi không kịp tiếp đón, mong Phương thiếu thông cảm ạ." Ông ta luống cuống trách mắng cậu thanh niên giúp việc, "Cậu có biết đây là ai không mà dám ngăn cản hả?"
"Đủ rồi! Đừng có nịnh nọt nữa! Cũng không cần phải trách cậu ta, tôi là người tự muốn vào!" Phương Từ Khiêm khuôn mặt đanh lại, hai tay cho vào trong túi quần. Khuôn mặt anh ngẩng cao, híp mắt lại nhìn mấy người đang cãi nhau ở trong nhà này.
Người vừa bước vào chính là Phương Từ Khiêm, người được gọi là Phương thiếu có danh tiếng vô cùng lừng lẫy ở trên thương trường. Là con trai của nhà họ Phương đầy quyền lực, nắm trong tay hơn năm mươi phần trăm huyết mạch kinh tế của cả nước, khiến người người kinh sợ. Tuy Phương Từ Khiêm còn rất trẻ nhưng danh tiếng của người đàn ông này cũng vang xa khắp nơi rồi, Mạc Tu Văn đối với người đàn ông này cũng phải kính nể ba phần.
Mạc Tu Văn gượng cười, trong lòng của ông ta đang vô cùng lo sợ. Ông ta run lẩy bẩy rặn ra từng chữ, "Không biết Phương thiếu hôm nay đại giá quang lâm đến nhà họ Mạc chúng tôi là có gì căn dặn ạ?"
Phương Từ Khiêm chẳng để tâm đến những câu hỏi của Mạc Tu Văn, ánh mắt anh hướng về chỗ của Mạc Hy Tuyết đang đứng đó. Đôi mắt của người đàn ông này hơi híp lại nhìn chằm chằm người con gái phía trước, mà Mạc Hy Tuyết hình như còn không thèm để ý đến anh.
Người đàn ông vẫy vẫy tay, lạnh lùng buông một câu, "Em, mau qua đây!" Phương Từ Khiêm muốn Mạc Hy Tuyết qua chỗ mình, nhưng người con gái ấy vẫn lì lợm đứng ở đó. Phương Từ Khiêm nhíu mày, cô gái này lại dám không nghe lời của anh. Phương Từ Khiêm nghiến răng, "Mạc Hy Tuyết, tôi nói em qua đây, nếu em không muốn gả đi!"
Mạc Hy Tuyết bị giọng nói lạnh lẽo của Phương Từ Khiêm dọa cho sợ hãi. Cô từng bước bước đến chỗ của người đàn ông kia. Chẳng mấy chốc, cả người của Mạc Hy Tuyết đã bị Phương Từ Khiêm ôm lấy, cô giật mình muốn đẩy anh ta ra, nhưng càng đẩy lại càng bị giữ chặt.
Phương Từ Khiêm lườm cô, kêu cô ngoan ngoãn im lặng. Mạc Hy Tuyết dường như rất sợ người đàn ông này, nên cô chỉ có thể im lặng.
"Là ông vừa rồi muốn ra tay đánh cô ấy có phải không? Mạc Tu Văn, lá gan của ông cũng lớn quá nhỉ, người phụ nữ của tôi mà cũng dám động vào. Có phải mấy người không muốn làm ăn ở trong cái thành phố này nữa rồi không?"
Trong ánh mắt của Phương Từ Khiêm lộ ra một sự lạnh lẽo đến vô hạn, anh nhìn về phía Mạc Tu Văn đang run rẩy.
Câu nói kia của Phương Từ Khiêm khiến ai nấy đều kinh ngạc tột độ. Hai mẹ con của Mạc Hy Vân từ sợ hãi đến sững sờ, hai người bọn họ há hốc mồm nhìn Mạc Hy Tuyết với vẻ mặt không tài nào tin nổi. Không chỉ có hai mẹ con bọn họ, ngay cả Mạc Tu Văn cũng ngạc nhiên không ngớt. Nhất là Mạc Hy Tuyết, cô trợn mắt nhìn người đàn ông này, khóe môi hơi mấp máy.
Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
Mạc Hy Tuyết trợn mắt hận không thể đánh cho người này mấy phát, "Này anh! Anh đang nói linh tinh gì thế? Mong anh ăn nói cho cẩn thận, tôi không phải là người phụ nữ của anh đâu!" Sao tự dưng cô lại biến thành người phụ nữ của anh ta?
Phương Từ Khiêm híp mắt lại nhìn Mạc Hy Tuyết với ánh mắt cưng chiều, "Cô bé, mới đó mà em đã quên tôi là ai rồi à? Đêm hôm đó em nhiệt tình như vậy mà! Em cũng giỏi lắm, cướp mất sự trong trắng của tôi rồi bỏ chạy!" Người đàn ông này dường như là đang hờn dỗi với Mạc Hy Tuyết.
Đoàng!
Đầu của Mạc Hy Tuyết lúc này như muốn nổ tung.
Khoé môi cô hơi giật giật, sắc mặt trắng bệch ra. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô lại là người đàn ông đêm hôm đó ư? Cả người của Mạc Hy Tuyết run lên, một lần nữa, Phương Từ Khiêm ôm lấy cô.
Không chỉ có Mạc Hy Tuyết, ngay cả ba người kia cũng rất sốc khi nghe chính miệng của Phương Từ Khiêm nói ra câu này.
Anh híp mắt nhìn ba người bọn họ, "Hôm nay, tôi đến đây là muốn tuyên bố cho mấy người một chuyện, tôi và Mạc Hy Tuyết nhất định sẽ kết hôn. Nhưng ai ngờ được lại phải chứng kiến cảnh này. Mạc Tu Văn, ông cũng hay lắm, dám đem người phụ nữ của tôi gả cho người khác để trục lợi, có phải mấy người chê chưa đủ phiền không? Hay là muốn Mạc thị phá sản luôn?" Phương Từ Khiêm giọng đầy đe dọa nhìn về phía đám người kia, dám đụng vào Mạc Hy Tuyết, không cần mạng nữa à?
Mạc Tu Văn run rẩy thiếu chút nữa ngã xuống đất, "Phương thiếu, tôi thật sự không biết ngài và Tiểu Tuyết lại có quan hệ đó, nếu tôi biết sẽ không để chuyện này xảy ra đâu ạ. Nếu ngài thích con gái của tôi, tôi sẽ không để nó gả cho Lưu tổng đâu, mong ngài thông cảm. Chúng tôi biết sai rồi, Phương thiếu đại ân đại đức bỏ qua cho chúng tôi đi!"
"Hy Tuyết, em nói xem, tôi có nên bỏ qua cho ba của em hay không?" Phương Từ Khiêm chẳng quan tâm đến những lời van xin của Mạc Tu Văn, ánh mắt của anh vẫn chỉ chăm chú trên người của cô gái trong lòng mình. Phương Từ Khiêm nắm lấy tay của Mạc Hy Tuyết, lời nói của anh dành cho cô vô cùng cưng chiều.
Mạc Hy Tuyết mệt mỏi gật đầu, lúc này cô thật sự quá mệt rồi.
"Nể mặt vợ chưa cưới của tôi, lần này tôi sẽ bỏ qua cho mấy người. Nhưng kẻ nào dám đụng vào một sợi tóc của cô ấy thì chính là muốn đối đầu với tôi. Các người biết là đối đầu với Phương Từ Khiêm tôi sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu, đúng chứ?"
Từng lời nói lạnh lẽo của Phương Từ Khiêm vang lên, tuy rất bình thường nhưng lại mang theo một sự cảnh cáo đe dọa đến đáng sợ. Anh còn cố tình nhấn mạnh câu cuối cùng, để cho đám người kia biết thân biết phận của mình. Chưa hết, Phương Từ Khiêm còn bổ sung, "Mạc Hy Tuyết chính là vị hôn thê của tôi, kể từ hôm nay. Hôn lễ của chúng tôi sẽ nhanh chóng diễn ra, nên làm gì thì ông tự liệu đi."
Lời của Phương Từ Khiêm vừa mới dứt, anh đã ngay lập tức đưa Mạc Hy Tuyết còn đang ngỡ ngàng kia ra khỏi căn nhà này mà không cho cô có cơ hội để mà phản kháng.
Sau khi Phương Từ Khiêm rời đi được một lúc, Mạc Tu Văn không còn sức lực nên đã trở về phòng, còn hai mẹ con của Mạc Hy Vân thì vẫn ở lại phòng khách ôm lấy một bụng tức.
Mạc Hy Vân tức lắm, cô ta không ngừng giẫm chân xuống đất như thể muốn nổi điên, "Sao con nhỏ Mạc Hy Tuyết đó lại có số tốt như vậy chứ? Làm thế nào lại trèo được lên giường của Phương Từ Khiêm, lại còn khiến anh ta đứng ra bảo vệ nó nữa. Rõ ràng là hôm đó cô ta bị người của con đưa đi rồi cơ mà." Cô ta nghiến răng nghiến lợi, oán hận sao Mạc Hy Tuyết lại có số tốt như vậy chứ.
"Hy Vân, con không cần phải tức giận như vậy. Dù thế nào, chúng ta cũng không thể để cho con nhỏ đó kết hôn với Phương Từ Khiêm được. Mạc Hy Tuyết may mắn được một lần không có nghĩa là suốt đời sẽ may mắn đâu." Lục Tư Nghiên ghé vào tai của Mạc Hy Vân nói điều gì đó.
Hai mẹ con bọn họ nhìn nhau, khóe môi cong lên một nụ cười quỷ dị.
Dường như bọn họ lại muốn dở trò gì đó.