"Phương thiếu, không biết mấy ngày nay anh cứ lảng vảng bên Hy Tuyết nhà tôi là có ý gì vậy? Cô ấy đã thể hiện rõ thái độ là không muốn nhìn thấy anh rồi, nhưng sao anh vẫn đến đây thế?" Thôi Dật Nghiêm nhíu mày nhìn Phương Từ Khiêm xách một đống đồ ăn sáng đến cho Mạc Hy Tuyết, bản thân anh không khỏi cảm thấy tò mò. Phương đại thiếu gia lại đi mang cơm cho một người khác, điều này cũng quá lạ rồi đấy.
Khoé môi của Phương Từ Khiêm hơi giật giật, nhất là khi nghe thấy câu "Hy Tuyết nhà tôi" phát ra từ chính miệng của Thôi Dật Nghiêm. Vớ vẩn gì thế? Vợ của anh từ lúc nào trở thành của người đàn ông này rồi? Cánh tay của Phương Từ Khiêm cuộn tròn lại, hai người bọn họ nhìn nhau như muốn phóng điện giết chết đối phương vậy.
Trong lòng của người đàn ông này thầm mắng chửi.
Cứ đợi đấy đi, khi anh đưa Mạc Hy Tuyết trở về thì tên này sẽ bị xử trí như thế nào. Bây giờ, Phương Từ Khiêm không muốn chấp người đàn ông này, anh cố gắng thay đổi cách nhìn của Mạc Hy Tuyết về anh, tạm thời chưa thể gây gổ với tên này được. Mà Thôi Dật Nghiêm thân với Mạc Hy Tuyết như thế, Phương Từ Khiêm chắc chắn sẽ là người thua.
Anh vốn muốn lướt qua Thôi Dật Nghiêm đi thẳng vào bên trong, nhưng lại bị đối thủ của mình giữ lại,
"Phương thiếu, tôi mong anh tự trọng một chút, hiện giờ Hy Tuyết không muốn gặp anh đâu. Cảm ơn anh trong suốt thời gian qua đã mang đồ ăn đến đây cho cô ấy, bây giờ tôi ở đây rồi, không cần phiền đến Phương Từ Khiêm anh nữa."
Phương Từ Khiêm nhìn chằm chằm người bạn của Mạc Hy Tuyết, anh đẩy tay người đó ra, quăng cho anh ta một câu, "Anh Thôi, chuyện giữa tôi và cô ấy hình như không liên quan gì đến anh thì phải? Chúng tôi sẽ tự giải quyết với nhau, không cần anh phải xen vào. Cho dù anh có là hoàng tử của nước Anh tôi cũng không nể nang gì đâu, đừng có tỏ ra quyền uy với tôi."
Thân phận của Thôi Dật Khiêm đúng là hơn anh hẳn một bậc, nhưng đây không phải là nước Anh, sao Phương Từ Khiêm phải sợ anh ta chứ?
Nụ cười trên môi của Thôi Dật Khiêm không hề vụt tắt, nhưng nó thoáng chốc trở nên gượng gạo. Người đàn ông này vậy mà điều tra ra được anh rồi, quả không hổ danh là ông hoàng trong giới kinh doanh. Không sai, Thôi Dật Khiêm là người của hoàng tộc anh, thân phận vốn là hoàng tử cao quý. Nhưng anh lại phải lên lòng cô gái nhỏ kia cho nên mới phải lặn lội sang Trung Quốc xa xôi này.
Hai người nhìn nhau ánh mắt chứa đầy địch ý.
Đúng lúc này, Mạc Hy Tuyết đi ra, hai người bọn họ đều vội vã chạy lại chỗ cô. Phương Từ Khiêm nhanh hơn cướp lời trước, "Hy Tuyết, em chưa ăn sáng nhỉ? Anh mang đồ ăn cho em này, toàn là những món em thích đấy!" Anh vừa nói vừa giơ túi đồ ăn trong tay mình ra trước mặt của Mạc Hy Tuyết.
Cô nàng chán nản không thèm nhìn Phương Từ Khiêm lấy một cái, "Tôi đã bảo anh là đừng đến đây nữa cơ mà. Phương thiếu, không phải tai anh có vấn đề gì đấy chứ? Anh mau mau đi khỏi đây đi, phí thời gian ở đây để làm gì?"
Nụ cười trên môi của Phương Từ Khiêm thoáng chốc cứng đờ, suýt chút nữa túi đồ ăn trên tay anh đã rơi xuống rồi. Lời nói vừa đến cổ họng lại không có cách nào bật ra được.
Nhân lúc đó, Thôi Dật Nghiêm cướp lời, "Hy Tuyết, em chưa ăn gì thì anh đưa em đi ăn, đừng có để bản thân mình bị đói. Nhân tiện anh cũng có chuyện muốn nói với em."
Mạc Hy Tuyết gật đầu, cô khoác tay Thôi Dật Nghiêm đi ra ngoài, bỏ mặc Phương Từ Khiêm đứng chôn chân ở đó.
Người ta có thể nhìn thấy, hai bả vai của Phương Từ Khiêm thoáng chốc run lên. Người đàn ông hơi híp mắt lại nhìn theo hai người thân mật đang tiến về phía trước kia, tâm trạng của Phương Từ Khiêm dần trở nên phức tạp.
Sau khi gọi ít Sandwich cho Mạc Hy Tuyết, Thôi Dật Nghiêm mới trầm mặc lên tiếng, "Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm là người đó đúng không? Anh ta chính là nguyên nhân khiến em cực khổ ở bên Pháp như vậy?"
Với quá khứ của Mạc Hy Tuyết, Thôi Dật Nghiêm cũng biết ít nhiều về những khổ cực mà cô gái này phải chịu. Anh biết cô đã trải qua những gì, chỉ là Thôi Dật Nghiêm không rõ người làm cô tổn thương nhiều đến như thế là ai mà thôi. Nhưng khi về nước, bắt gặp Phương Từ Khiêm thường xuyên đến làm phiền cô, Thôi Dật Nghiêm bắt đầu nghi ngờ.
Cánh tay của Mạc Hy Tuyết thoáng chốc khựng lại, bất động trong không gian một lúc lâu. Cô trợn mắt nhìn chằm chằm Thôi Dật Nghiêm, đôi môi đỏ mọng mấp máy, cả người hơi run lên, "Dật Nghiêm, anh…"
"Em không cần phải nói dối anh đâu, anh đã đoán được tám chín phần rồi, bây giờ chỉ chờ em xác nhận mà thôi."
Mạc Hy Tuyết thở dài một hơi, cô gật đầu một cái.
Mà Phương Từ Khiêm thậm chí còn chẳng bỏ cuộc cho dù bây giờ Mạc Hy Tuyết còn chẳng để anh vào trong mắt mình. Anh vẫn thường xuyên đến tìm cô, người đàn ông này còn mặt dày hơn nữa, chiều nào anh cũng hẹn cô đi ăn hay là chơi.
Thôi Dật Nghiêm hoàn toàn nhìn thấu, Phương Từ Khiêm đang muốn nối lại tình xưa với Mạc Hy Tuyết. Nhưng với những chuyện mà người đàn ông này đã gây ra cho Mạc Hy Tuyết, anh tuyệt đối không cho phép Phương Từ Khiêm có cơ hội làm tổn thương cô lần nữa.
"Phương Từ Khiêm, anh đừng có đi theo Hy Tuyết nữa, cô ấy không phải là người anh tìm kiếm, mời anh đi chỗ khác cho. Đừng làm tổn thương Hy Tuyết nữa, anh không xứng để ở bên cạnh cô ấy."
Ánh mắt của Phương Từ Khiêm liếc nhìn Thôi Dật Khiêm một cái, lạnh lùng gạt tay người đàn ông này ra, "Chuyện giữa tôi và Hy Tuyết, tôi sẽ tự chuộc lỗi của mình. Những gì mà tôi gây ra, tôi sẽ tự bù đắp. Còn anh chỉ là một người ngoài, không cần phải xen vào vợ chồng chúng tôi."
Một lần bỏ lỡ là quá đủ rồi, Phương Từ Khiêm sẽ không từ bỏ cô gái ấy.