Edit: Meimoko
……
Vết cào trên mặt Lôi Ân sau mấy ngày mới liền, Sơ Tình có thể cảm giác đước hắn đang tránh né, thậm chí thủ hạ của hắn cũng nhìn ra, đó là vết thương do phụ nữ lưu lại.
Cô trong long thực bất an, Lôi Ân chưa từng như vậy bao giờ, điều này khiến cô lo lắng vô cùng.
Hắn thích cô, nhưng hắn đối với Tình Không cũng rất đặc biệt!
Tình Không sau ba ngày nghỉ ngơi, sắc mặt mới không còn tái nhợt như trước, trên trán vẫn còn bầm tím, cô thậm chí còn nghĩ rằng nếu trên trán để lại sẹo thì có phải cô và Sơ Tình sẽ không còn giống nhau?
Ý nghĩ này khiến cô thấy hoảng sợ, ngay cả Mark hình như cũng kháng nghĩ, dung vuốt cọ nhẹ lên mặt cô, dùng đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương của cô, Tình Không lập tức ôm nó trên mặt đất đi một vòng,“ Mark nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, về sau nếu tao rời khỏi đây, mày cùng đi với tao nhé?”
Mark nức nở hai tiếng, xem như trả lời, Tình Không chống cánh tay nằm ở mặt cỏ, Mark lại nhu thuận nằm ở bên người cô.
Bất tri bất giác, cô cứ như vậy mà thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, trên người cô có thêm chiếc áo khoác, lúc cô đi vào biệt thự đồng thời cũng nhìn thấy Sơ Tình đi ra.
Cốc Vân không có đi theo, Tình Không vốn định không để ý, tránh cô gái, lại bị cô gái cầm cổ tay.
“Tình Không, cô thích King sao?”
“Cô hy vọng tôi trả lời như thế nào?” Tình Không như nghe được một chuyện rất buồn cười, cô ta lo lắng như vậy hình như hơi thừa.
“Không, cô không cần hiểu lầm, tôi chỉ là, chính là……” Sơ Tình nói năng có chút lộn xộn, Tình Không muốn đẩy cô ta ra rồi đi vào trong,“ Cô yên tâm đi, tôi không thích hắn, không thương hắn, không yêu……”
Tình Không cố ý nhấn mạnh mấy lần, không biết là nói cho Sơ Tình, hay là nói cho chính cô, không thương, không thể yêu, cũng yêu không nổi!
********
Một thân ảnh màu đen như bóng ma, theo sau là Dịch Hàn, hắn hướng về phía nơi ở của Tình Không.
Hắn dùng chân đá văng cửa, tay kéo Tình Không ra ngoài.
“Anh muốn làm gì?”
“Câm miệng!” Hắn tức giận mười phần gầm lên với cô, bàn tay giữ cổ tay cô càng them siết chặt.
“Điện hạ……” Trải ngang qua người Dịch Hàn, Lôi Ân quét mắt một cái, “Dịch Hàn, cậu ở lại!”
Hắn ném Tình Không lên xe, sau đó tự mình lái xe, quăng choc ô một chiếc hộp tinh xảo, ra lệnh,“Thay!”
Thấy cô dùng đôi mắt ngạc nhiên khó hiểu nhìn hắn, hắn chớp mắt tà mị nói, “Muốn tôi giúp cô thay đồ sao?”
Tình Không biết hắn nói được thì làm được, trước mặt hắn, cô thay chiếc váy mà hắn chuẩn bị sẵn kia.
Xe chạy nửa giờ thì dừng lại trước cửa một toà nhà tráng lệ, Lôi Ân không xuống xe, mà quay đầu nhìn cô một cái.
Da thịt của cô thực trắng, màu đen của chiếc váy, đôi môi đỏ mọng, chỉ là trên trán còn vết thương, Lôi Ân đưa tay, đáy mắt Tình Không nổi lên sự sợ hãi.
Động tác của Lôi Ân cứng nhắc, cô nghĩ, hắn lại muốn đánh mình sao?
“Xuống xe đi!” Tay hắn xuyên qua mái tóc của cô, khua tay chải lại tóc mái của cô, dùng sợi ren lụa giúp cô che đi vết thương.
“Ngài đã tới!” Lôi Ân đi phía trước, đã có ngay người chờ ở nơi đó, hắn xoay người ôm Tình Không vào lòng, chợt nghe thấy bên trong cũng có tiếng chào vọng ra, “Tả Sâm bá tước cũng đến đây!”
Tình Không đi theo hắn, trước mắt cô hiện ra một màn đèn điện trang hoàng lộng lẫy.
“Cha nuôi!” Lôi Ân vừa nói vừa đi tới chỗ đứng của một người đàn ông trung niên khí chất bất phàm.
Ông ta quay đầu, ánh mắt nhu hòa dừng ở trên người Lôi Ân, “King, con cũng đến đây à?”
Khi ánh mắt ông chạm mắt Tình Không, nhất thời giật mình nói,“Cô là……”