Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 4: Gặp phải nhân vật lớn




Hắn xoay người. Trong ánh nắng mặt trời rực rỡ, người đàn ông tuấn tú cao ngạo như thần mặt trời Apolo, cao lớn và mạnh mẽ đi đến trước mặt cô gái.

Một tay bàn của hắn nâng chiếc cắm trắng nõn tinh xảo của cô lên, đôi mắt màu hổ phách mang theo một chút dò xét nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô. Về sau thì lại mang vẻ đánh giá…

Gương mặt này đẹp không sao kể siết. Hai má nõn nà, đôi mắt trong sáng thiện lương, con ngươi trong veo như nước to tròn mang theo vẻ cầu khẩn. Cô gái này đúng là một vưu vật trời sinh!

“ Cô tên là gì?” Ánh mắt lạnh lẽo và tà nịnh rơi xuống đôi môi mà cô đang cắn kia, Lôi Ân vươn tay với vào trong miệng cô, ngăn cản hành vị tự ngược của cô.

“ Tình Không! Mộ Tình Không!”Cô gái nhìn đáy mắt lạnh như băng của hắn hiện lên chút ôn hòa, cô chỉ biết hắn đã dao động.

“ Tình….Không…” Lôi Ân chậm rãi nghiền ngẫm hai chữ này. Hắn đột nhiên quay đầu, gọi người đàn ông phía sau: “ Tra Lý.”

“ Dạ, điện hạ!”

Tên cao lớn cầm đầu trong đám áo đen kia đã muốn rút súng ra, những tên còn lại đang chế trụ Tình Không còn chưa kịp phản ứng thì một loạt những họng súng đã chĩa về phía bọn họ.

“ Cô gái, là cô gặp phải tôi, sau này đừng có hối hận!” Lúc Lôi Ân dùng sức một cái kéo mạnh Tình Không vào lòng cũng là lúc tiếng súng lục như hủy diệt vang lên. Đại sảnh sân bay trong nháy mắt đã rơi vào cảnh hỗn loạn.

Máu, bóng người, tầm mắt của cô bị che khuất…

Hai mắt Tình Không bị một bàn tay lạnh lẽo che kín lại, cô bị động để mặc cho người ta ôm lấy. Đợi đến khi nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, cô đã ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay.

Người ngồi bên giống như một bức tượng khắc bằng băng. Người đàn ông này thực sự đã cứu cô.

Tòa thành giống như lồng giam kia, cuối cùng cô đã thoát ra khỏi nó được rồi!

Lúc này cô cũng vẫn chưa biết, bản thân mình vừa thoát khỏi hang sói thì đã vấp phải ngay một tên ma quỷ khác.

Máy bay cất cánh, lưng áo của cô bị người đàn ông cường tráng kia khống chế. Nơi mà bọn họ đang bay đến chính là – Trung Quốc, thành phố A.

Cô tựa hồ chìm vào trong một giấc mộng thật sâu. Người đàn ông trong giấc mộng khiến cô đau đến tận xương. Hắn mang mặt nạ màu bạc. Những người nhìn thấy qua gương mặt sau tấm mặt nạ đó của hắn có một kết cục – Chết.

Nhưng năm ấy, cô năm tuổi, trong khoảnh khắc cô tháo chiếc mặt nạ của hắn ra, hắn lại dịu dàng hôn lên môi cô.

Trước năm lăm tuổi, cô đã biết hắn rất tàn nhẫn, hắn giết người như ma. Nhưng khi cô biết được nguyên nhân thực sự cái chết của mẹ cô, cô lại hận hắn.

Hắc Ngân Thánh, cô gọi hắn “ anh” suốt hơn hai mươi năm qua, nguyên lai hắn vẫn luôn khống chế được cô.

Lúc tỉnh lại, gối đã ẩm ướt. Tình Không rất sợ tối, cô bật đèn lên, nhìn nơi mà mình đang nằm.

Không thể dùng hai chữ “ xa hoa” để hình dung về căn phòng này. Căn phòng rộng lớn chỉ toàn một màu đỏ, đỏ tươi như màu của máu. Dù là đèn thủy tinh, giấy dán tường hay là thảm trải sàn cũng đều là hàng thượng đẳng. Nhưng toàn bộ căn phòng này lại được bao phủ bởi một không khí âm thầm đáng sợ.

Nơi này là chỗ nào?

Tình Không nhất thời nhớ đến người đàn ông có đôi mắt màu hổ phách tà mị vô cùng, cả người bỗng run lên. Là hắn đưa cô tới đây.

Ra khỏi phòng, hành lang trống vắng, gió thổi lạnh lẽo, đường đi trong ngôi biệt thự to lớn này giống như một mê cung, Tình Không đương nhiên không thể định vị được phương hướng.

Đột nhiên, cô nghe thấy những tiếng than nhẹ, tựa hồ như tiếng phụ nữ thống khổ cầu xin tha thứ. Tình Không giống như con mèo, dẫm lên những viên đá hoa cẩm thạch sáng bóng, đi về phía căn phòng nơi phát ra âm thanh kia