Mộ Tình Không xuống xe, ngay lập tức bị Dịch Hàn bắt lên xe của hắn.
Việt Trạch nhìn Tình Không lên xe của bọn họ, cậu hổn hển đá bánh xe, hét lên: “ Mộ Tình Không! Mộ Tình Không! Không cần phải đi theo bọn chúng!”
Nhưng mà, những người này cũng không cưỡng cầu cậu, chỉ lặng lẽ để mặc cậu đứng trước xe một khoảng. Hồi lâu, Việt Trạch miễn cưỡng bước lên xe, phẫn hận thầm rủa: “ Thực giả dối!”
Lôi Ân đã nhận sự ủy thác của Vili thị trưởng, một ngày hai mươi tư giờ đều phải bảo vệ an toàn cho con trai ông ta. Như vậy biện pháp cũng chỉ có một, đó là đưa cậu ta về biệt thự.
Tình Không tựa hồ đoán trước được điều gì đó, vừa về đến biệt thự đã vội vàng đến trước Lôi Ân, bất mãn chỉ trích: “ Anh lợi dụng tôi?!”
Lôi Ân xoay người, ngón tay thon dài đan xen giữa mái tóc của cô, sau đó từ trên sợi tóc của cô tháo xuống một thiết bị dò tìm đang nhấp nháy cực kỳ nhỏ, cười thản nhiên.
“ Đừng có dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với tôi, Mộ Tình Không!”
Hắn lướt qua cô, đi về phía Việt Trạch vẻ mặt đầy bất mãn kia. Bằng khí thế luôn luôn cao cao tại thượng hơn hẳn người khác một bậc, hắn từ trên cao nhìn xuống Việt Trạch: “ Một tháng tới, làm phiền cậu ở lại trong này.”
“ Lôi Ân, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi! Tôi không cần ai bảo vệ! Shit!”
Ngày hôm qua, Vili thị trưởng còn cố ý để cậu và Lôi Ân làm quen với nhau, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia.
Cậu vốn dĩ muốn mang Tình Không đi, nhưng lúc đó mọi chuyện quá mức hỗn loạn, chính cậu cũng không xác định được phương hướng cho nên chỉ có thể nhìn Lôi Ân dẫn Tình Không đi.
“ Việt Trạch phải không?” Con ngươi màu hổ phách của Lôi Ân lãnh liệt quan sát cậu ta, sau đó gằn từng tiếng nói: “Không phải tôi muốn bảo vệ cậu mà là nhận sự kí thác của người khác.”
“…”
“ Một tháng sau, cậu sống hay chết, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Lôi Ân quay đầu khẽ hừ một tiếng, Tra Lý sai người đem Việt Trạch lên lầu. Cậu ta lo lắng nhìn Tình Không, cô gật gật đầu với cậu ta, tỏ ý an ủi.
Ở trong tay Lôi Ân này, Việt Trạch căn bản không phải là đối thủ của hắn.
“ Cô không phục hả?” Lôi Ân nhìn ánh mắt tương hộ lẫn nhau giữa hai người bọn họ, trong lòng thoáng có chút tức giận. Một tay hắn niết lên cằm Tình Không, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
“ Không bằng….chúng ta đánh cược một ván đi!”
Tình Không ngẩng đầu thật cao, cho dù cô không thoát được khỏi tay hắn thì cũng không bao giờ cúi đầu trước hắn.
“ Mộ Tình Không, trong vòng 3 ngày, nếu cô có thể rời khỏi thành phố này, tôi sẽ thả cô đi! Nếu không…” Hắn đột nhiên ghé sát vào môi cô, hơi thở của hắn phả lên gương mặt của cô, “ Cô hãy ngoan ngoãn ở lại bên tôi, làm sủng vật nghe lời!”
Hắn cười thị huyết, trong ánh mắt hiện lên sự tự tiên tất thắng, thân thể Tình Không hơi run một chút, dũng cảm đón nhận ánh mắt của hắn.
“ Được, một lời đã định!”
*****
Trên đường lớn, một chiếc xe thương vụ Tân Lợi đang băng băng chạy, tài xế đột nhiên phanh gấp, Hắc Ngân Thánh ngồi ở phía sau không tức giận nhăn mi lại, Dịch Phong mở cửa xuống xe đi ra bên ngoài.
“ Ngân Đế, vừa rồi có một cô gái chạy ra, hình như cô ta đang bị người đuổi theo…” Dịch Phong trở lại, ngồi vào bên cạnh ghế phụ, hắn luôn biết rõ tính khí của Hắc Ngân Thánh cho nên nhanh chóng bảo tài xế: “Lái xe.”
“ Đợi chút…”Ánh mắt Hắc Ngân Thánh hướng ra phía bên ngoài xe. Ngoài đó có một cô gái trẻ tuổi đang nhìn hắn với ánh mắt cầu cứu.
Ý trí luôn luôn sắt đá của hắn trong nháy mắt đã dao động. Kéo cửa kính của xe xuống, hắn nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái. Trẻ tuổi, xinh đẹp, thanh thuần…
“ Cầu xin anh! Xin anh hãy giúp tôi….” Cô gái điềm đạm đáng yêu nhìn hắn. Hắc Ngân Thánh mở cửa xe, túm lấy cô gái vào trong lòng mình, mùi nước hoa bách hợp thoang thoảng xộc vào mũi hắn.