Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 26: Ba câu hỏi




Cô lấy tay chạm nhẹ vào bàn chân đã sưng đỏ. Rất đau đớn. Lúc thu tay lại thì có một bàn tay to lớn xuất hiện giữ lấy mắt cá chân khéo léo của cô.

Lôi Ân lấy từ bên hông một con dao nhỏ Thụy Sĩ, đậm xuống chân của Tình Không. Mảnh đá vụn kia nhanh chóng rơi ra ngoài.

Hắn xuống tay không nặng cũng không nhẹ, Tình Không ôm lấy bả vai của hắn, nhíu nhíu mày, không kêu đau một tiếng.

“ Mộ Tình Không, cô rốt cuộc có phải phụ nữ không vậy?”

Cô gái này, lúc mới gặp cô đã khiến hắn có ấn tượng lạ. Cô quật cường, thanh cao, nhưng cũng mang một vẻ nhu nhươc.

Nhìn khuôn mặt này, trong đầu hắn lại hiện lên một khuôn mặt trắng nõn khác. Cô gái kia luôn luôn thích dựa vào hắn. Hai khuôn mặt tương tự nhau như vậy nhưng tính cách thì hoàn toàn bất đồng.

“ Tôi cũng hoài nghi không biết anh có phải là đàn ông không?” Tình Không nghe thấy hắn nói như vậy, không hờn giận, lông mày thanh tú nhướn lên. Ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn tràn ngập bới móc cùng với tìm tòi nghiên cứu. Tình Không thực sự không thích cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như sinh vật lạ thế này.

“ Nhanh mồm nhanh miệng lắm! Thế nào? Hiện tại không sợ tôi nữa ư?” Lôi Ân không giận, trái lại còn cười. Bàn tay to của Lôi Ân xé toạc một góc áo sơ mi của mình, cẩn thận băng bó vết thương trên chân Tình Không.

“ Sợ? Sợ có tác dụng sao?” Trên người Tình Không vẫn mang theo mùi hương nước hoa cỏ huân y nhè nhẹ, cô nhìn hắn chuyện chú làm việc, trong con ngươi sắt đá hiện lên chút nhu tình.

Nhìn gương mặt hắn như vậy, Tình Không có chút thất thần.

Lôi Ân nhẹ giọng cười, giống như tán thưởng, bàn tay sờ sờ lên mái tóc cô: “ Ừm, đúng là vô dụng!”

Cách hai người là một chiếc ghế, Tình Không nhìn sườn mặt đẹp của hắn mới phát hiện kỳ thực người đàn ông trước mặt này rất tuấn tú. Mái tóc màu nâu, quý khí mười phần, ngũ quan tinh xảo, mày kiếm rậm rạp. Khi không nói tiếng nào, cả người hắn tràn ngập sự quyến rũ.

Khó trách, phụ nữ sợ hắn đến chết nhưng vẫn không yêu thương nhung nhớ hắn.

“ Mộ Tình Không!” Lôi Ân đột nhiên kêu tên của cô. Ánh mắt đang đánh giá hắn của cô đã bị Lôi Ân tóm gáy, cô bối rối thu hồi tầm mắt, cười trừ, bất giác không khỏi tự nắm chặt váy của mình: “ Cái gì?”

“ Cô là người đàn bà của Hắc Ngân Thánh sao?” Khóe môi Lôi Ân cong lên một góc độ đẹp tuyệt mỹ. Ánh mắt mị hoặc như vậy, giống như lốc xoáy khiến Tình Không mơ hồ không thở nổi.

Tình Không thiếu chút nữa thì bị sặc bởi chính nước miếng của mình. Hắn vừa nói cái gì?

Cô và Hắc Ngân Thánh tuy không phải là an hem ruột thịt, nhưng cô từ nhỏ là do hắn ta nuôi dưỡng.

“ Không phải!” Tình Không không muốn giải thích cho hắn biết mối quan hệ giữa cô và Hắc Ngân Thánh. Tình Không lạnh lùng ngắn gọn trả lời bằng hai chữ này.

“ Chà?” Lôi Ân thâm trường nhìn cô, ngón tay thon dài đặt lên huyệt Thái dương trên trán, thấy cô phản ứng lãnh đạm, ánh mắt của hắn đông lại.

Tình Không ngồi ở vị trí đối diện với cây thánh giá. Trước mặt Chúa, cô chắp hai tay lại, dáng vóc tiều tụy ở trong tư thế cầu nguyện.

Lôi Ân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lãm đạm kia, nhìn chăm chú vào thật lâu: “ Như vậy, cô muốn gì ở chỗ của tôi?”

Toàn thân Tình Không như được phủ một lớp ánh sáng thánh khiết. Nhìn hình ảnh tuyệt đẹp đó, Lôi Ân không khỏi ngây ngốc.

“ Lôi Ân, trước mặt Chúa, anh trả lời tôi mấy câu hỏi được không?” Tình Không chớp đôi mắt trong sáng như sao, vẻ mặt chờ mong nhìn người đàn ông bên cạnh.

“ Một câu hỏi, một lần lên giường, thế nào?” Lôi Ân lại cười tà ác, Tình Không sợ run cả người, miệng lắp bắp vài tiếng “Điên”, rồi không quan tâm đến Lôi Ân nữa.

Trong không khí im lặng có chút quỷ dị, một hồi lâu, Lôi Ân đột nhiên giơ ba ngón tay lên trước mặt cô. Tình Không lập tức nhảy đến trước mặt hắn, ngưỡng cằm lên hỏi: “ Anh lần đầu tiên giết người là khi nào?”