“ Ế….” Tình Không trợn tròn mắt nhìn.
Lôi Ân không còn kiên nhẫn bèn quát: “ Nhanh lên!”
Hắn là một người đàn ông luôn cao cao tại thượng như vậy mà lại vì cô….khom lưng?
Tình Không nghe thấy hắn trách cứ, cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng vén váy lên cao rồi đạp chân lên vai hắn.
“ Anh không được nhìn lén!” Hai chân Tình Không ở trên vai của hắn, chỉ cần hắn ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy hoàn toàn phong cảnh dưới váy của cô. Tình Không vừa thẹn vừa quẫn, động tác dừng lại có chút ngốc, lại nghe thấy những tiếng cười khẽ của người đàn ông phía dưới.
“ Nên xem đã sớm xem xong rồi!” Tình Không vừa đặt thân lên được đầu tường, nghe thấy câu này của hắn không khỏi bị dọa. Thân thể đột nhiên nghiêng ngả, giống như sắp ngã.
Đúng lúc ấy, Lôi Ân chống tay vào tường, vọt người lên, một tay giữ được cô. Thế là cuối cùng cả hai cùng nhau ngã xuống mặt tường bên ngoài.
Tình Không lúc ngã xuống, cảm thấy phía dưới rất mềm và êm. Cô lấy tay sờ sờ, lại đụng đến một chỗ nóng như lửa, người đàn ông dưới thân lên tiếng rất đúng lúc: “ Cô sờ đủ chưa hả?”
“ Á!” Tình Không bị dọa mà rụt tay về ngay lập tức, hai tay chống lên người hắn rồi đứng dậy. Bốn phía tối đen như mực, cách xa có vài chiếc xe đang đỗ. Có những bóng đen xuyên qua chiếc xe đó, Lôi Ân đột nhiên giữ lấy tay cô, kéo đến phía góc tường đối diện.
“ Này, câu lúc nãy anh nói là có ý gì hả?” Tình Không nhìn sườn mặt đẹp của hắn, dưới ánh trăng mờ ảo, lúc này hắn bớt đi một chút tàn bạo. Tình Không chợt cảm thấy hắn cũng không quá đáng ghét như vậy.
“ Câu nào?” Lôi Ân cúi đầu nhìn phía dưới đôi chân trần của cô. Hiện tại hai người bọn họ đang đứng cạnh một cách hố ga mất nắp trên đường, nhưng mà cô gái này lại không kêu lấy một tiếng.
“ Chính là….” Tình Không phập phồng, trừng mắt nhìn hắn, “ Anh nhìn thấy gì chưa vậy?”
“ Cô nói phía trên hay phía dưới?” Lôi Ân nhíu mày, ánh mắt như có như không lướt qua thân hình bề ngoài khiến hắn rất có hứng thú. Ừm, xúc cảm ở phía trên hình như hắn từng thử qua.
“ Lưu manh!” Tình Không thưởng cho hắn một ánh mắt xem thường, cố ý đi nhanh chân hơn, muốn cách xa khỏi hắn.
Lôi Ân tạm dừng vài giây, sau đó tiến nhanh hai bước, từ phía sau ôm chặt lấy cô về chỗ cũ. Tình Không muốn thét lên nhưng Lôi Ân bịt chặt miệng cô lại, nói: “ Im, không được lên tiếng!”
Tốc độ của hắn rất nhanh, ôm lấy cô đi giống như là bay, Tình Không cảm giác được hơi thở của hắn hỗn độn. Chẳng lẽ phía sau có người đuổi theo sao?
Không biết qua bao nhiêu lâu, mô hôi của Lôi Ân từ trên hai má của hắn rơi xuống trên tay Tình Không. Cô vừa định giãy dụa, Lôi Ân đã đi qua một cánh cửa ngầm, rồi lại đi vài bước, sau đó mới buông cô xuống.
Nhìn trước mắt là những hàng ghế ngồi sắp xếp chỉnh tề, Tình Không lại nhìn về phía Lôi Ân. Đây chính là một giáo đường.
Lúc hai người bọn họ đối diện với nhau, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng “ Lạch cạch”, cửa bị người ta khóa lại. Tình Không trừng to mắt, cô vội vàng chạy tới cánh cửa gỗ to lớn kia. Ngoài cửa hình như không còn động tĩnh gì nữa.
“ Chúng ta làm sao bây giờ?” Tình Không xoay người nhìn Lôi Ân lạnh nhạt đứng đó. Hắn tuyệt đối không có lo lắng một chút nào khi bị nhốt ở đây.
“ Hiện tại đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm…” Hắn đột nhiên mở miệng nói một câu, Tình Không lập tức thét lên: “ Ở cùng một chỗ với anh thì mới là nguy hiểm….”
Cô đương nhiên chưa từng nghĩ câu nói đó sẽ khiến Lôi Ân trầm mặt híp mắt xuống. Nhìn thấy hắn như thế, cô thức thời mà ngậm miệng lại.
Trong nhà thờ trống trải, Tình Không chọn một vị trí cách xa Lôi Ân nhất. Lúc này cô mới cảm thấy chân mình có chút đau, có một mảnh đá nhỏ cắm vào chân cô, có lẽ là trong lúc vội vã trèo tường.